Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 90: Chương 90: Bị dọa




Dẫu sao thì Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo vẫn còn nhỏ, Bạch nhị lang cũng rất ít khi đi đường dài như vậy, Chu ngũ lang và Chu lục lang đành thay phiên nhau cõng ba người bọn họ, cứ hai kéo ba như vậy chậm rãi đi về nhà.

Từ đằng xa đã thấy khói bếp trong thôn, tinh thần của Chu ngũ lang và Chu lục lang rung lên, cõng Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang bước nhanh hơn, Mãn Bảo vừa được thả xuống chưa được bao lâu cũng tung tăng vui sướng chạy về phía trước.

Nhưng bọn họ không biết, lúc bọn họ xuất hiện, thôn Thất Lí mừng rỡ biết bao nhiêu.

Người hầu nhà họ Bạch vẫn luôn ở trên núi tìm họ phát hiện trước tiên, mắt hắn tốt, tuy rằng năm người còn ở xa, nhưng hắn vẫn thấy tiểu thiếu gia nhà bọn họ, vì thế hắn quay về phía chân núi rú một tiếng.

Bạch lão gia đang không ngừng an ủi mẫu thân rơi nước mắt lập tức lấy lại tinh thần, bỏ mọi người lại chạy chậm qua đó.

Lưu thị đang kiên cường chống đỡ cũng lập tức đứng lên, vịn tay tiểu nha hoàn nhanh chân đuổi theo Bạch lão gia.

Cho nên đám Chu ngũ lang còn chưa đi đến đầu thôn đã thấy trong thôn lao ra một đám người. Bạch lão gia tóc tai hơi tán loạn chạy lên phía trước đón lấy Chu ngũ lang và Chu lục lang, nhìn hai đứa trẻ trên lưng bọn họ, lại quay sang nhìn Mãn Bảo ở giữa hai ca ca tự đi bằng đôi chân ngắn nhỏ của mình, một bụng lửa giận đối với hai thiếu niên liền không phát ra được, hắn đỏ mắt trừng Bạch nhị lang đang thoải mái đến độ buồn ngủ kia.

Chu ngũ lang không nhịn được lặng lẽ véo Bạch nhị lang một cái, Bạch nhị lang nhanh chóng tỉnh táo, kêu lên: “Bây giờ đến lượt Thiện Bảo xuống dưới!”

Cậu vừa mở mắt đã đối diện với ánh mắt của cha cậu, hoảng sợ, lập tức thoái thác trách nhiệm, “Con không cố ý chỉ sai đường, cha, Thiện Bảo và Mãn Bảo đều không trách con.”

Bạch lão gia không biết cậu đang nói cái gì, nhưng vừa nghe lời này đã nghe ra được rằng, con của hắn chính là đầu sỏ gây tội, vì thế hắn hét to “A a -----” một tiếng, xắn tay áo định đánh cậu.

Gương mặt của Bạch lão gia lúc này thật sự quá dữ tợn, Chu ngũ lang sợ tới mức quay người bỏ chạy, đương nhiên, là cõng theo Bạch nhị lang.

Bạch nhị lang cũng thấy sợ, ôm chặt lấy cổ Chu ngũ lang, kêu lên oa oa: “Chạy nhanh lên, chạy nhanh lên, cha ta sắp đuổi kịp rồi......”

Lưu thị chạy lên đằng trước, không đi quản Bạch lão gia dạy con, mà ôm Bạch Thiện Bảo từ trên lưng Chu lục lang xuống dưới, ngồi xổm xuống hỏi cậu, “Các con đi đâu vậy?”

Bạch Thiện Bảo cũng hoảng sợ, theo bản năng cảm thấy hình như hôm nay bọn họ gặp rắc rối, liền cẩn thận kể lại mấy chuyện hôm nay bọn họ làm.

Thật ra trong thôn cũng chỉ có nhà họ Bạch cáu giận sốt ruột, nhà họ Chu bên kia vẫn còn yên ả, bởi vì bọn họ không cảm thấy Mãn Bảo mất tích.

Mấy người lớn đều biết, hôm nay Chu ngũ lang và Chu lục lang đi theo Mãn Bảo, bởi vì nhà họ Bạch lạc mất hai đứa trẻ, toàn bộ người trong thôn đều giúp đỡ tìm kiếm, nhà họ Chu mới phát hiện Mãn Bảo và hai ca ca bé cũng không ở trong thôn.

Chẳng qua Tiền thị chỉ cho rằng chắc bọn họ lại lên huyện thành, cũng không thấy lo lắng lắm.

Bà không biết con gái và hai con trai đang buôn bán cái gì, nhưng bọn họ có thể mua thịt về nhà, hiển nhiên là đang làm ít buôn bán gì đó, cho nên bà chỉ nghĩ lần này bọn họ lại lên huyện thành kiếm tiền.

Giờ nói đến việc tại sao nhà họ Bạch lại sốt ruột như thế chứ?

Bởi vì tuy rằng trước kia Bạch nhị lang cũng sẽ ở trong thôn tìm các bạn nhỏ chơi, nhưng nhất định sẽ đúng giờ trở về nhà ăn cơm.

Càng đừng nói Bạch Thiện Bảo, sáng sớm hôm nay Bạch Thiện Bảo đã chạy ra ngoài rồi, mấy người hầu hay đi theo cậu chỉ đi ăn sáng trước một chút, lúc đang định đi trông tiểu thiếu gia lại phát hiện không thấy tiểu thiếu gia.

Một lần tìm này, liền phát hiện Bạch nhị lang cũng không thấy đâu.

Đầu tiên người nhà họ Bạch cho rằng trong thôn có người ngoài tới, con nó bị người ngoài bắt đi rồi.

Chờ sau khi hỏi rõ người trong thôn, xác nhận hôm nay không có người lạ vào thôn, tim người nhà họ Bạch liền nhấc cao lên, sợ bọn họ đi nghịch nước bị rơi xuống sông, hoặc là vào trong núi.

Đây mới đúng là tai nạn lớn.

Vì thế, người trong thôn liền chia nhau người lên núi tìm, người xuống sông kiếm, ồn ào ầm ĩ nửa ngày, lại không nghĩ rằng hai đứa bé ở cùng với người nhà họ Chu.

Bạch nhị lang cuối cùng vẫn bị Bạch lão gia bắt được đánh cho một chầu, chỉ là bởi vì hắn đuổi theo một lúc lâu, tức giận đã tiết ra một chút, lý trí cũng trở lại không ít, xuống tay rất có chừng mực, không giống như vẻ dữ tợn nghiêm trọng hắn biểu lộ ra bên ngoài.

Sau đó Bạch lão gia mang năm người về nhà họ Bạch hỏi chuyện.

Vì thế vở ghi chép bọn Mãn Bảo làm cũng bị Bạch lão gia tịch thu.

Bạch lão gia cẩn thận giở vở ghi chép xem, nhìn mấy con chữ non nớt đó, nhìn nửa ngày, hắn đưa quyển vở cho Lưu thị.

Lưu thị cũng nhìn tỉ mỉ, hỏi ba đứa trẻ, “Mấy câu hỏi này do ai nghĩ ra?”

Bạch nhị lang lén nhìn về phía Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo.

Hai đứa trẻ cũng thật thà, cùng nhau giơ tay.

Bạch lão gia nhìn khuôn mặt lộ vẻ đắc ý của con trai, tay khẽ run, rốt cuộc vẫn không đánh nữa, hắn thở dài một hơi, phất tay nói: “Được rồi, nếu sau này mấy đứa còn muốn đi xa nhà nhất định phải nói cho người lớn trong nhà một tiếng, cái gì gọi là xa nhà? Ra khỏi cửa thôn chính là xa nhà, nghe rõ chưa?”

Sấm to mưa nhỏ như vậy, ngay đến Chu ngũ lang đứng bên cạnh cũng không nhịn được âm thầm khinh bỉ Bạch lão gia.

Bạch lão gia dạy dỗ hai đứa trẻ nhà mình xong, liền quay sang nhìn Chu ngũ lang và Chu lục lang mỉm cười, “Bọn trẻ không hiểu chuyện, làm phiền hai cháu nhiều rồi.”

Chu ngũ lang lập tức cúi đầu nói: “Bạch lão gia thứ lỗi, chúng cháu cũng không biết tiểu công tử không nói cho người trong nhà. Bọn họ nói rằng tiên sinh bố trí việc học, chúng ta liền cho rằng bọn họ đã nói cho người nhà rồi, cho nên......”

Bạch lão gia tỏ vẻ đã hiểu, rốt cuộc thì cô gái nhỏ nhà người ta cũng nói cho huynh trưởng trong nhà mình, chỉ có hai thằng nhóc thối này không nói cho người nhà thôi.

Bạch lão gia tỏ ý cảm ơn lần nữa, dù sao người ta cũng cõng hai đứa trẻ nhà mình trở về, ngay đến Mãn Bảo nhỏ nhất đều là tự mình đi bộ về kia kìa.

Đối với việc này, Bạch nhị lang nhanh chóng kêu oan, tỏ vẻ cả đường cậu chỉ được cõng hai lần, mà Mãn Bảo thì hầu hết thời gian đều được cõng, chỉ đi mỗi chốc đó thôi.

Chẳng qua Bạch lão gia có tin hay không thì không chắc.

Chu ngũ lang mang Mãn Bảo về nhà họ Chu, Tiền thị đã nghe thấy tin tức, nhìn thấy hai con trai dẫn con gái nhỏ rón ra rón rén bước vào, bà đứng ở cửa liền nhẹ nhàng ho một tiếng.

Sống lưng Chu ngũ lang phát lạnh, cúi đầu thành thành thật thật đưa hai đứa nhỏ đến nhận lỗi.

Tiền thị cũng không tức giận lắm, dẫu sao không giống với nhà họ Bạch, Mãn Bảo nhà họ đã gọi hai ca ca, Chu ngũ lang cũng sắp có thể đón dâu, ở trong mắt Tiền thị đã là gần như là người lớn, cho nên sai lầm này trong mắt bà cũng không phải rất lớn.

Chỉ là bà vẫn phải nghiêm khắc, nhìn chằm chằm bọn họ hỏi chuyện hồi lâu, lúc này mới nhìn về phía Mãn Bảo, “Thật là Trang tiên sinh bố trí việc học?”

Mãn Bảo hung hăng gật đầu, “Tiên sinh bảo bọn con viết ra một bài văn nổi tiếng thiên hạ.”

Trang tiên sinh:...... Ta không có, ta oan uổng!

Tiền thị thấy con gái nhỏ bỏ hết cả trạng từ và tính từ, bởi vì đứa nhỏ này thường xuyên như vậy, cho nên chọn mấy từ giữa, bà ra được kết luận là, Trang tiên sinh bảo Mãn Bảo viết văn, mà bài văn này có liên quan đến phục dịch, cho nên ba đứa trẻ mới chạy đến xem người ta sửa đường.

Tiền thị sắp xếp lại trình tự, phất tay cắt đứt con gái đang muốn thao thao bất tuyệt, hỏi: “Vậy con đi một chuyến này đã viết xong chưa?”

“Sắp, sắp rồi ạ, bọn con còn chưa hỏi hết người đâu, đi thêm một lần thì chắc là được, chỉ là mẹ ơi, ngày mai bọn con đi thì có thể mang ấm sành trong nhà đi theo được không?”

Tiền thị hỏi: “Mang đi làm gì?”

“Cho tam ca uống canh ạ, mẹ, người không biết đâu, mấy người tam ca đáng thương lắm, bánh bao để ăn đã nguội rồi, nước uống cũng là lạnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.