Đại Nha và Nhị Nha bắt đầu bận rộn, ngồi ở trong bếp nhóm lửa đốt que củi, Mãn Bảo thì ngồi xổm trên đất, trầm ý thức vào trong hệ thống để nghiên cứu các loại bút.
Bé không thể nói chuyện với người bán trong trung tâm mua sắm, nhưng giao diện giới thiệu sản phẩm trên trung tâm mua sắm vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, nếu chỉ nhìn qua thì bé không thể nào ngờ rằng cái này chỉ làm từ trúc, nhưng nghe Khoa Khoa nói, bây giờ lại xem thân bút lần nữa, bé đã biết đại khái cách làm.
Thứ nhà họ Chu không thiếu nhất là trúc, chặt thành từng nhánh cây, có cái vừa mới chặt về, cũng có cái đã phơi rồi, cần cái gì cũng có.
Mãn Bảo dẫn Đại Đầu và Nhị Đầu xông vào lều chất củi để tìm cây trúc thích hợp, chỉ chốc lát sau đã chẻ được vài đoạn.
Chờ đến khi mấy người tiểu Tiền thị từ vườn rau trở về, trên tay, trên mặt, trên người mấy đứa trẻ đã toàn là màu đen thùi lùi, tiểu Tiền thị vừa gọi một tiếng Mãn Bảo, bọn trẻ liền đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Sau đó bốn người phụ nữ trong nhà liền trầm mặc một lúc, có ba người trực tiếp xông lại đây, cầm gậy ra đánh.
Chu Hỉ bị bỏ lại:......
Mãn Bảo sợ hãi, nhìn thấy đại tẩu cũng giơ tay định đánh bé, bé lập tức ném đồ xuống rồi nhảy vọt lên, xoay người bỏ chạy vào trong phòng.
Chỉ chốc lát sau trong phòng cũng vang lên tiếng quát to của Tiền thị, sau đó là tiếng khóc oa oa của Mãn Bảo.
Đánh con xong, tiểu Tiền thị và hai chị em dâu vẫn đi nấu nước cho bọn trẻ tắm rửa.
Nhiều trẻ con như vậy, đương nhiên không thể tắm rửa từng bước một, dù sao đã tắm một lần rồi, dứt khoát để con trai một nhóm, con gái một nhóm rửa sạch một lần, lau khô mặt và tay chân xong, liền thay quần áo cho bọn họ.
Quần áo trong nhà không nhiều, cũng chỉ có trẻ em mới có nhiều thêm hai bộ, quần áo đều giặt nhiều đến nỗi sắp sờn, cho nên sắc mặt tiểu Tiền thị rất xấu.
Mãn Bảo chột dạ nhìn đại tẩu, nhỏ giọng nói cho nàng rằng bọn họ đang làm bút, không phải nghịch ngợm, lúc này sắc mặt tiểu Tiền thị mới tốt lên một chút, sau đó nói: “Về sau mấy chuyện như này thì chờ đám ca ca của muội về rồi bảo bọn họ làm cho, lá gan của mấy đứa to thật, tự mình cầm dao, chẳng may chặt vào tay thì làm sao bây giờ?”
Nói Mãn Bảo xong, tiểu Tiên thị lại đi tìm Chu tứ lang và Chu ngũ lang Chu lục lang, dạy dỗ bọn họ: “Trong nhà không có người lớn, sức khỏe của mẹ không tốt, ba đứa ở nhà cũng không biết trông trẻ con à, cứ để kệ bọn nó cầm dao nghịch......”
Chu tứ lang đang vui vẻ nằm trên giường nghịch năm văn tiền:......
Mà Chu ngũ lang bởi vì quá mệt mỏi, đang ôm chăn ngủ giờ mang vẻ mặt mờ mịt nhìn đại tẩu, còn Chu lục lang vừa nãy căn bản không ở nhà, hắn ra ngoài tìm đám bạn của hắn chơi.
Đám Chu đại lang đã ăn cơm tối rồi, sau khi cướp sạch tiền thừa của bọn nhỏ liền ra ngoài chặt cây trúc, vừa về đã nghe nói bọn nhỏ ở nhà không chỉ động vào dao, còn đốt lửa, lập tức nói một câu “Đáng đời“.
Chẳng qua Chu nhị lang vẫn ra tay giúp bọn họ làm cái gọi là bút than kia, hắn xưa nay khéo tay, ngay cả mấy người phụ nữ trong nhà còn kém hơn hắn.
Hắn còn đốt rất nhiều than dự phòng cho bọn họ, bởi vì lúc trước đám trẻ nghịch than đến nỗi đen sì, cho nên hắn còn tước một đoạn ống trúc khá rộng, cho đầu bút than vào, lúc cần dùng thì lại đẩy ra là được, không khác với nút chai lắm.
Mảnh than còn thừa, hắn đút hết vào một cái túi, đưa cho Mãn Bảo rồi hỏi: “Muội muốn cái này làm gì, bút mực của muội hết rồi à?”
“Cái này không phải để cho ta, là để cho ngũ ca.” Mãn Bảo lấy ra một tờ giấy trắng viết thử, phát hiện chữ vẫn hơi to, nhưng vẫn tốt hơn trước đó nhiều.
Chu nhị lang cũng cảm thấy chữ to phí giấy, vì thế cầm dao cẩn thận gọt đoạn than nhọn thêm chút, chỉ cần khẽ nghiêng, chữ viết ra sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Mãn Bảo vui mừng, cầm lấy chạy đi tìm Chu ngũ lang, dạy hắn cách ghi sổ.
Chu tứ lang vốn đang nằm ở trên giường sắp ngủ rồi, nghe thấy lời này lại không nhịn được bò dậy, hỏi: “Mấy đứa muốn ghi tiền ta bán được?”
“Đúng vậy,“ Mãn Bảo nói rất đương nhiên: “Không chỉ ghi tiền của huynh, mà sau này ngũ ca, đại tỷ đi ra ngoài buôn bán cũng phải viết hết vào, trở về phải chia tiền cho chúng ta.”
“À.” Chu tứ lang lại nằm xuống, hắn nghĩ rằng, gừng giống trong đất của đại tỷ cũng do Mãn Bảo đưa, bọn lão ngũ cũng ra sức, hình như lúc ấy cũng đã nói phải chia chác.
Cảm thấy bản thân mình không bị phân biệt đối xử, hắn cảm thấy hài lòng, nằm xuống trên giường mơ màng định ngủ, Mãn Bảo lại kéo hắn dậy, nói: “Tứ ca, huynh cũng nghe chút đi, nếu chẳng may ngũ ca có chữ không biết viết, thì huynh cũng biết mà dạy hắn.”
Đầu Chu tứ lang phình ra, nói: “Nếu lão ngũ đã không biết viết, thì ta lại càng không biết.”
Chu ngũ lang cười ha ha, nói với Mãn Bảo: “Mãn Bảo, muội đừng cố ép tứ ca, trước kia hắn vừa về phòng liền nằm lăn ra ngủ, chưa bao giờ ôn tập, hắn còn không biết nhiều chữ bằng ta ấy.”
Mãn Bảo liền tặng cho Chu tứ lang một ánh mắt chê bai, sau đó tiếp tục dạy Chu ngũ lang, còn cố ý viết một mẫu sổ sách cho hắn tham khảo, bảo ngày mai hắn cứ viết theo như vậy.
Chu ngũ lang tỏ vẻ không thành vấn đề, hắn đã biết viết con số rồi, chữ cân và văn cũng biết viết, hắn cảm thấy không có vấn đề gì.
Mãn Bảo liền lịch bịch chạy về phòng, lấy từ trong hộp ra một tờ giấy to, sau khi gấp thành bốn thì dùng dao cắt ra, lại bảo tiểu Tiền thị khâu mấy mũi, một quyển vở nhỏ liền ra đời.
Mãn Bảo cầm vở đưa cho Chu ngũ lang, vừa lúc Chu Hỉ đến tìm bọn họ, nàng muốn bọn họ giúp nàng cõng một sọt gừng đi, cho dù không thể bán lẻ, thì bán rẻ cho tiệm tạp hóa cũng được.
Mãn Bảo lại khuyến khích Chu Hỉ, “Đại tỷ, tỷ đi cùng với bọn họ đi, dù sao bây giờ trong nhà cũng không có việc nông gì, đi ra ngoài nhiều chút cũng có thêm kiến thức.”
Chu Hỉ có chút do dự, “Như vậy chắc không tốt lắm?”
“Có gì không tốt, có tứ ca và ngũ ca phối hợp với tỷ mà.”
Tinh thần Chu tứ lang rung lên, bò dậy từ trên giường, khuyến khích theo, “Đại tỷ, tỷ đi cùng chúng ta đi, tỷ không biết chứ, có mấy nhà cẩn thận lắm, chúng ta đến gõ cửa, bọn họ vừa thấy chúng ta là mấy thằng nhóc choai choai thì không muốn mở cửa nữa, tỷ thì khác, tỷ là nữ giới, đi gõ cửa, người ta sẽ ít dè chừng hơn.”
“Đúng vậy, đúng vậy,“ Mãn Bảo dụ dỗ, “Đại tỷ, bán cho tiệm tạp hóa một cân chỉ có 35 văn, bán lẻ được tận 47 văn liền, nhiều hơn chừng mười hai văn tiền đấy ạ.”
Quả nhiên, Chu Hỉ vừa nghe liền thấy đau lòng, “Được, ngày mai ta đi cùng với các ngươi.”
Mãn Bảo cười tủm tỉm, nói với Chu ngũ lang, “Ngũ ca, huynh cũng ghi cả khoản tiền của đại tỷ vào, nhớ tách ra.”
Chu Hỉ chẳng hiểu gì, “Khoản tiền gì cơ?”
“Tiền bán gừng, ghi vào như vậy, trở về cứ đối chiếu thì sẽ biết có bị thu nhầm tiền hay không, chúng ta còn có thể biết cụ thế kiếm được bao nhiêu tiền nữa.”
Chu Hỉ cười nói: “Vẫn là muội út biết nhiều, đại tỷ không biết chữ, vậy đến lúc đó để lão ngũ ghi.”
Mãn Bảo liền nói: “Đại tỷ, tỷ cùng đi học chữ với bọn ta đi, ta dạy tỷ viết tên của mình.”
“Ta đã nhiều tuổi như vậy rồi còn có thể học chữ sao?”