Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 142: Chương 142: Cá khô nhỏ chiên dầu




Mãn Bảo nhìn lọ dầu ăn, không cần đến Khoa Khoa rà quét bé cũng biết là không đủ, bé khẽ méo miệng, đặt lọ dầu xuống rồi ưu thương đi ra ngoài.

Tiểu Tiền thị vừa thấy thế đã hiểu, nàng cúi đầu nhìn lọ dầu ăn, cảm thấy rất nhiều mà.

Chỗ này mà còn không đủ, vậy không biết phải cần bao nhiêu dầu đây, nàng không dám nhắc đến cái này nữa, sợ con nhóc này quấn lấy đòi ăn cá chiên dầu.

Mãn Bảo ngồi xổm trước thùng gỗ chứa cá nhỏ, nhìn cá nhỏ bên trong bơi qua bơi lại, con ngươi bé khẽ đảo, mang đến một chậu nhỏ rồi vớt cá ở bên trong ra.

Đại Đầu thấy vậy liền sấn lên hỏi, “Cô nhỏ, người vớt chúng nó ra làm gì?”

Mãn Bảo nói: “Ta muốn đi tìm Bạch Thiện Bảo.”

Đại Đầu há to miệng, vội vàng bắt lấy chậu gỗ, mang dáng vẻ bảo vệ đồ ăn: “Cô nhỏ, tiểu công tử cũng có cá, không cần chúng ta cho.”

“Không cho hết, tặng một nửa, một nửa còn lại để chiên ăn,“ Mãn Bảo biết muốn xin ai đó giúp đỡ thì phải trả thù lao, cho nên quyết định mang đi nhiều một chút, sau đó thương lượng với Bạch Thiện Bảo, đưa cho cậu một nửa, còn nửa kia thì để chiên dầu.

Mãn Bảo miêu tả cho Đại Đầu nghe cá nhỏ chiên dầu ăn ngon thế nào, quả nhiên Đại Đầu chảy nước miếng, hỏi: “Nhà bọn họ có nhiều dầu như vậy sao?”

“Chắc chắn là có,“ Mãn Bảo nói: “Phòng bếp nhà bọn họ làm đồ ăn ngon lắm, có rất nhiều rất nhiều món ngon vô cùng.”

Là khách quen của nhà họ Bạch, Mãn Bảo đã từng đi đến phòng bếp nhà bọn họ, thậm chí có thể gọi là quen cửa quen nẻo.

Lần này Đại Đầu không ngăn cản nữa, còn giúp bé vớt cá ra, sau đó gọi Đại Nha đến đây giúp đỡ, hai người cùng nhau nâng đến nhà họ Bạch.

Chu Hỉ và tiểu Tiền thị đang bận rộn trong phòng bếp, mà Phùng thị và Hà thị thì đi ra vườn rau, Chu lão đầu mới vừa mang đám đàn ông trong nhà ra ngoài, cho nên trong sân không có người lớn nào cả.

Mãn Bảo cứ như vậy mà cùng Đại Đầu và Đại Nha nâng một chậu cá thẳng tiến đến nhà họ Bạch.

Gần như cứ cách hai ngày là Mãn Bảo sẽ tới nhà họ Bạch một lần, người hầu nhà họ Bạch vô cùng quen thuộc với bé, vừa thấy bé đến liền mở cửa cho bé vào, còn gọi người thông báo cho tiểu thiếu gia.

Bạch Thiện Bảo vừa chạy ra liền đối mặt với cái chậu gỗ bọn họ nâng đến, cậu vui vẻ nói: “Ta cũng có cá, không cần ngươi cho.”

Mãn Bảo nói: “Đây không phải là cho không, ta muốn ăn cá nhỏ chiên dầu, nhưng nhà ta không có đủ dầu, ta muốn dùng nửa chậu cá để đổi lấy cá chiên dầu.”

Bạch Thiện Bảo nghi hoặc nghiêng đầu, “Cá nhỏ chiên dầu là như nào?”

“Là cho cá vào dầu chiên lên thôi, ngươi cũng đâu biết nấu ăn, cứ nói chuyện với đầu bếp nữ là nàng hiểu.” Mãn Bảo cường điệu miêu tả cá nhỏ chiên dầu ăn ngon cỡ nào.

Đương nhiên, bé chưa từng ăn qua, nhưng cái này không ảnh hưởng đến việc bé tưởng tượng qua căn cứ miêu tả của Khoa Khoa.

Bạch Thiện Bảo cũng không kìm được nuốt nước miếng, dẫn bọn họ đi vào phòng bếp, “Cá nhỏ chiên xong thì ta cũng muốn ăn.”

Mãn Bảo tỏ vẻ không thành vấn đề.

Đầu bếp nữ nhà họ Bạch cũng đang chuẩn bị cơm tối, Đại Cát mới vừa đưa cá tới, các nàng còn đang cân nhắc có nên nấu một con cá, rồi chiên một cá không đây, kết quả tiểu thiếu gia đã tới rồi.

Mãn Bảo cũng không biết nấu ăn, nhưng từ nhỏ bé đã đi theo sau đại tỷ, khi còn nhỏ còn được tiểu Tiền thị vừa cõng vừa nấu cơm, tự nhiên rất quen thuộc với chuyện nấu nướng này, lúc chỉ đạo vô cùng ra dáng.

Đầu bếp nữ đối với tiểu thiếu gia là có cầu tất ứng, tuy rằng cảm thấy làm cá nhỏ chiên dầu rất tốn dầu, nhưng vẫn bắc một nồi lên.

Lúc mới đầu lửa hơi to, nhưng đầu bếp nữ không hổ là người có trù nghệ tinh vi, rất nhanh đã suy xét ra độ lửa lớn nhỏ, dựa theo phương pháp của Mãn Bảo để xử lý cá nhỏ, ướp một lúc, cái lăn một ít bột mì, sau đó cho xuống nồi dầu chiên.

Tiếng dầu sôi xì xèo, một nồi mùi hương rất nhanh đã xông vào mũi, bốn đứa trẻ đều vui mừng kinh ngạc dí sát vào xem, đầu bếp nữ vội vàng bảo bọn họ lùi ra sau, sợ dầu bắn vào bọn họ.

Đầu bếp nữ đoán chừng đã thể có thể vớt ra, sau khi nếm thử cảm thấy được mới làm nồi thứ hai.

Mãn Bảo không đi xem chảo dầu, mà ngồi xổm trước bàn xem cá khô nhỏ đã chiên xong, không kìm được nuốt nước miếng, Bạch Thiện Bảo cũng không nhịn được nuốt một ngụm.

Đầu bếp nữ nhìn mà buồn cười, nói: “Thiếu gia và các tiểu nương tử muốn ăn thì ăn đi, chỗ ta còn đang chiên nữa này.”

Bạch Thiện Bảo liền giơ tay lấy một con, Mãn Bảo theo sát sau đó, Đại Đầu và Đại Nha lại thấy ngại ngùng, không dám giơ tay.

Mãn Bảo cắn một ngụm, cảm thấy thơm ngon giòn rụm, ăn ngon vô cùng, nàng liền lấy một con nhét vào trong miệng Đại Nha, lại nhét cho Đại Đầu một cái, sau đó vui vẻ ăn tiếp với Bạch Thiện Bảo.

Đầu bếp nữ lại chiên hết một nồi lại một nồi, bốn đứa trẻ không biết hạn chế lại bắt đầu ăn, chờ đến khi Lưu thị nghe được tin chạy tới, bốn đứa trẻ đã ăn không ít.

Lưu thị vội vàng kéo bọn họ lại đây, nói: “Không thể ăn một lần quá nhiều, để dành từ từ ăn.”

Bạch Thiện Bảo đút cho bà nội một con, vui mừng nói: “Bà nội, ăn ngon lắm ạ.”

“Ăn ngon cũng phải ăn số lượng vừa phải mới được,“ Lưu thị dạy bọn họ, “Thứ gì ăn nhiều cũng không tốt, cho dù thích ăn thì cũng phải khắc chế.”

Lưu thị ăn thử, cảm thấy cá nhỏ chiên dầu có một mùi vị rất riêng, rất thích hợp làm đồ ăn vặt cho bọn trẻ, nhưng cũng không thể ăn quá nhiều.

Cuối cùng Lưu thị làm chủ, bảo đầu bếp nữ chiên nhiều một chút, sau đó đưa cho Mãn Bảo một chậu mang về, bà giơ tay xoa đầu nhỏ của bé: “Đêm nay con đừng ăn nữa nhé, sau này có ăn cũng phải ăn ít một chút, không thì sẽ bị đau bụng đấy, biết chưa?”

Mãn Bảo vui vẻ đồng ý, cùng Đại Đầu và Đại Nha bưng chậu đi về.

Tiền thị nhìn thấy ba đứa trẻ mang về một chậu cá đã chiên xong, còn đang tỏa hơi nóng nghi ngút liền trầm mặc một chút, sau đó nói với tiểu Tiền thị: “Củ mài trong đất có thể thu hoạch chưa?”

Tiểu Tiền thị nói: “Hôm nay con đào thử một chút, thấy rất lớn, hẳn là có thể ăn rồi ạ.”

Tiền thị liền nói: “Ngày mai đào mấy củ về, để Mãn Bảo mang tặng nhà họ Bạch.”

Tiểu Tiền thị thưa vâng.

Tiền thị liền nhìn về phía Mãn Bảo đang chia cá nhỏ chiên dầu cho mọi người, gọi bé tới bên cạnh, xoa khuôn mặt hồng rực của bé: “Lần sau không được không lễ phép như vậy nữa, nào có ai trực tiếp mang cá tìm đến cửa nhà người ta chứ?”

Mãn Bảo ngượng ngùng đáp dạ, hai mắt sáng lấp lánh nói: “Mẹ, cá khô nhỏ chiên dầu ăn rất ngon đấy ạ, mẹ cũng ăn đi.”

Tiền thị lắc đầu cười, “Mẹ không chịu được mùi tanh này, không ăn đâu, các con ăn đi.”

Mãn Bảo thấy hơi tiếc nuối, “Mấy đồ ăn ngon mẹ đều không ăn được, mẫu thân, con muốn tặng cho tiên sinh và bạn bè của con một ít cá khô.”

Tiền thị cười nói: “Con muốn tặng thì tặng đi.“. truyện tiên hiệp hay

Mãn Bảo liền vui vẻ đi tìm hộp đựng.

Trong nhà không có hộp đẹp, nhưng lại có hộp tự đan, đây còn là do Mãn Bảo muốn đựng đồ, Chu nhị lang đã đan cho bé, Mãn Bảo tìm ra hai cái hộp nhỏ hơn chút để cho cá nhỏ vào, định ngày mai mang một hộp cho Trang tiên sinh, một hộp khác thì giao cho Chu tứ lang, bảo hắn mang cho Phó nhị tiểu thư.

Lần trước Phó nhị tiểu thư tặng Mãn Bảo một tờ giấy viết thư rất đẹp, Mãn Bảo vẫn không tìm được đồ gì thích hợp để tặng lại.

Đương nhiên, Mãn Bảo không chỉ đưa mỗi cá nhỏ, bé còn viết thư cho Phó nhị tiểu thư, nói chuyện thú vị ngày hôm nay của bé, kể rằng đây là chuyện chơi vui nhất từ khi bé sinh ra đến giờ, bé cảm thấy bắt cá thật sự thú vị, vui vẻ giống như lúc ăn tết vậy.

Nếu ngày nào cũng có thể đánh bắt cá thì tốt rồi, bây giờ Mãn Bảo đang trông ngóng đê nước trên thượng du lại vỡ một lần nữa, như vậy thì ngày nào bọn họ cũng có thể đi quăng lưới, ngày nào cũng có thể ra bờ sông chơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.