Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 166: Chương 166: Chạy đầu




Nhà họ Chu phát hiện tối hôm nay tiếng gõ từ nhà Chu Đại Viên truyền ra càng lớn, cách xa bọn họ vẫn có thể nghe thấy âm thanh Trương thị mắng con mình, còn có tiếng kêu khóc của đám Cẩu Đản.

Tiểu Tiền thị đang cùng bọn trẻ xâu củ đâu, nghe thấy âm thanh bên kia càng lúc càng lớn, không kìm được nhíu mày, “Trương đại tẩu bị làm sao không biết, tối nay tức giận kinh khủng như vậy.”

Đã sắp tối mịt rồi, bình thường đến lúc này là tất cả mọi người đã ăn xong bữa tối rồi chuẩn bị lên giường đi ngủ.

Hà thị cười nhạo một tiếng, nói: “Còn có thể vì sao, chắc chắn là do hôm nay tứ thúc nhà chúng ta rút được thẻ tốt, hôm nay đại tẩu không ở đấy nên không thấy thôi, lúc ấy tứ thúc vừa rút thẻ trúc ra, nàng ta xanh cả mặt, nhà Đại Lưu còn chưa nói gì, mà nàng ta chẳng có quan hệ gì với nhà hắn cũng có thể tức giận.”

Tiểu Tiền thị liền hừ một tiếng, đặt que đã xâu củ mài xong sang một bên, nói: “Không cần phải để ý đến nàng.”

Ít ra nhà bọn họ vẫn được lợi ích thực tế rồi không phải sao? Nàng ta bất mãn, cuối cùng vẫn phải phát cáu với chính mình.

Năm nay nhà họ Chu vô cùng bận, căn bản không rảnh quan tâm đến mấy loại chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này.

Mảnh đất bên cạnh đã dọn sạch đá, cỏ cũng được đào hết lên, ngày mai là có thể đào móng.

Năm nay trong thôn còn phải cày ra bốn mươi mẫu đất hoang cho hai người thành niên, cho nên rất bận rộn.

Bận đến nỗi không để ý đến chuyện thu hoạch củ mài, cuối cùng vẫn là Mãn Bảo gọi đám bạn nhỏ đến đào hết củ mài chín lên, còn hái tất cả củ mài mọc trên dây leo nữa.

Mặc dù củ mài hơi ít, nhưng vẫn là rất nhiều, Chu tứ lang xoa xoa nắm tay, phấn khích chạy đến hỏi mẹ hắn, “Mẹ, có phải nợ của con trả xong rồi không ạ?”

Tiền thị nhấc mí mắt lên nhìn hắn một cái, nói:“Ừm, không kém bao nhiêu, chẳng qua hai lượng xây nhà kia con còn chưa nộp đâu.”

Sự hưng phấn của Chu tứ lang liền xì ra, ủ rũ cúi đầu “dạ” một tiếng, chạy về tìm Mãn Bảo, “Củ mài phải bán kiểu gì?”

“Bán củ sống thôi,“ Mãn Bảo nói: “Phơi khô bán cho tiệm thuốc thì lỗ lắm.”

Chu tứ lang cũng cảm thấy lỗ, liền xắn tay áo nói: “Ta tự mình đi bán, nhưng Mãn Bảo, muội phải nói lời hay với cha mẹ giúp ta.”

Chu ngũ lang không vui, nói: “Lúc ta đi bán gừng thì thuận tay bán là được, sao huynh còn phải đi?”

“Ngươi biết cái gì, ta quen mấy người bạn, đưa cho bọn họ bán càng nhanh hơn, hơn nữa năm nay để lại nhiều giống, sang năm chúng ta chọn một mảnh đất màu mỡ một chút rồi trồng, nhất định có thể thu hoạch được nhiều hơn, đến lúc đó huyện ta không tiêu thụ nổi nhiều củ mài như thế thì làm sao? Còn không phải là phải đưa cho người ta chở ra ngoài bán?”

Mãn Bảo mừng rỡ, lập tức nói: “Đúng đúng, phải bán ra bên ngoài, ta còn muốn nói với cha, năm nay chúng ta để dành thêm ít giống, sang năm chọn mấy mảnh màu mỡ lại thoáng khí trồng trọt.”

Chu ngũ lang liền gãi đầu hỏi, “Vậy thì, vậy chúng ta còn được chia không?”

“Không.” Mãn Bảo nói: “Đây không phải là đất của tứ ca, mà là đất của nhà.”

Mãn Bảo biết, chỉ có có trồng ra trên đất của mình mới là thuộc về mình.

Chu ngũ lang lập tức nhìn về phía Chu tứ lang, hỏi: “Tứ ca, mảnh đất hoang kia huynh định dùng làm gì?”

Ruộng đinh Chu tứ lang được chia thì khỏi phải suy nghĩ, đó là thuộc về toàn bộ gia đình, trừ phi phân gia, nếu không thì quyền khống chế thực tế sẽ không thuộc về tay Chu tứ lang.

Bây giờ thứ chân chính thuộc về Chu tứ lang, vẫn chỉ có mảnh đất bọn họ đồng tâm hiệp lực trồng trọt kia.

Chu tứ lang liền đảo con ngươi nói: “Ta cảm thấy trồng gừng tốt hơn trồng củ mài.”

Chu ngũ lang cũng đồng ý, “Ta cũng thấy thế.”

Sau đó hai người đều nhìn về phía Mãn Bảo.

Mãn Bảo nghiêm túc gật đầu, “Vậy năm nay chúng ta để dành thêm một ít gừng giống.”

Gừng không cần lo bán, thời hạn sử dụng của nó rất dài, chỉ cần vùi trong đất, bảo tồn được năm, sáu tháng cũng không là vấn đề, còn có thể phơi thành gừng khô bán cho tiệm thuốc, tóm lại bọn họ đều cảm thấy sẽ không lỗ vốn.

Mang ý nghĩ này nói với Chu lão đầu, Chu lão đầu hút thuốc ngẫm nghĩ, “Củ mài và gừng đều kiếm được tiền, nhưng thứ này nhà mình không ăn được bao nhiêu, nếu có một ngày người ở bên ngoài không mua nữa, vậy thì sẽ nện vào chân mình, cho nên vẫn nên trồng thêm lương thực đi, ta thấy, trong nhà cứ lấy ra hai mẫu ruộng trồng củ mài, lại thêm hai mẫu trồng gừng là được.”

Chu lão đầu nói: “Hai mảnh đất hoang của lão tứ kia ta mặc kệ, tùy cho các ngươi giày vò.”

Ông nói: “Các ngươi ai có bản lĩnh khai hoang mảnh đất mới, cũng có thể trồng dựa theo ý muốn của mình, chẳng qua ta đặt một câu nói ở đây, các ngươi muốn làm đất hoang, thì trước tiên cần làm xong việc trong nhà mới được.”

Lời này vừa ra, ý chính là cho bọn họ thoải mái đi khai hoang, mấy huynh đệ nhà họ Chu cũng thấy hơi động lòng.

Đặc biệt là Chu tam lang, hắn là người có ít bản lĩnh nhất trong số mấy huynh đệ đã thành niên nhà họ Chu, cũng kiếm được ít nhất, thứ hắn am hiểu nhất chính là trồng trọt.

Nhưng thu hoạch từ trồng trọt lại tính vào việc công, cái này không thể kiếm tiền riêng được.

Khác với tiền thu vào của đại phòng nhị phòng, tiền riêng của tam phòng phần lớn là do Chu tam lang đi làm công cho Bạch lão gia, cũng chỉ có năm ngoái với năm nay, bởi vì đi nấu cơm nước cho nhóm lao đinh, cho nên kiếm được một khoản ngoài định mức, không thì lần trước góp tiền nhà, hắn chưa chắc đã có thể lấy ra được hai lượng.

Cho nên Chu lão đầu vừa dứt lời, hắn liền nghĩ mình nên đi khai hoang một mảnh đất, cũng trồng ít gừng, nói không chừng sang năm có thể kiếm thêm được một chút.

Hà thị cũng nghĩ như vậy.

Chẳng qua hạt giống vẫn phải lấy từ chỗ Mãn Bảo.

Thế là, vừa bàn bạc xong, Chu tam lang liền tới tìm Mãn Bảo nói chuyện này với bé.

Mãn Bảo chẳng chút băn khoăn, lập tức nhận lời, “Được ạ, tam ca, huynh định khai hoang bao nhiêu đất, cần bao nhiêu hạt giống?”

Chu tam lang nghĩ nghĩ, nếu nhiều thì hắn cũng không chăm sóc được, trong nhà còn nhiều ruộng phải cày cấy nữa, bởi vậy nói: “Cứ làm một mảnh xấp xỉ với mảnh của Chu tứ lang là được, tầm bảy tám phân, đến lúc đó trồng hết gừng cũng được không ít.”

Mãn Bảo tỏ vẻ không thành vấn đề, còn vỗ ngực nhỏ nói: “Vậy thì tam ca mau đi chọn đất đi, chờ chọn xong ta sẽ đi khai hoang giúp huynh.”

Chu tam lang vui vẻ, xoa đầu bé nói: “Chỗ nào cần đến muội chứ?”

Ruộng đinh của Chu tứ lang phải khai hoang nhanh, nhà họ Chu cũng phải cử ra ít nhất một người lao động, Chu lão đầu phái Chu tứ lang đi, dù sao đó cũng là ruộng của hắn.

Con mấy huynh đệ khác, ngoại trừ lão ngũ và lão lục lên huyện thành, những người khác đều phải ở lại để xây nhà.

Cho nên cuối cùng Chu tứ lang vẫn không thể triệt để tiếp nhận mối làm ăn củ mài, nhưng hắn vẫn mang theo Chu ngũ lang đến huyện thành một chuyến, đem gần một nửa số củ mài trong nhà bán ra ngoài.

Còn dư lại, phần lớn để lại làm giống, một bộ phận sót lại thì giao cho bọn Chu ngũ lang mang đi bán lẻ.

Nhưng ở trong huyện thành, người chân chính biết được củ mài, còn có thể ăn nó không nhiều, chúng nó không so được với gừng, cho nên hơi khó bán.

Chẳng qua chỉ cần tìm đúng nhóm khách hàng, Chu ngũ lang và Chu lục lang vẫn kinh doanh thuận lợi. Hai huynh đệ ngày nào cũng có thể mang từ huyện thành về năm sáu trăm văn tiền lời.

Chu tam lang thấy thế, càng thêm kiên định với ý định khai hoang.

Ngay đến Chu đại lang cũng có chút động lòng, bàn bạc với tiểu Tiền thị cũng khai hoang một mảnh đất.

Tiểu Tiền thị liền nói: “Không phải lão tam định khai hoang sao, chàng lại làm, chả lẽ việc nhà đều dồn hết lên đầu lão nhị?

Mặc dù tiểu Tiền thị cũng động lòng, nhưng, “Cha sẽ không đồng ý, Tứ Đầu đã ba tuổi rồi, ta thấy em dâu ba lại sắp có, đến lúc đó trong nhà quá nhiều đất trồng, nếu không bận tâm được hết thì chẳng phải là lãng phí?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.