Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 72: Chương 72: Củ mài




Mãn Bảo cũng thấy phấn khích, giơ tay nhỏ của mình hô: “Ta cũng đi!”

Chu đại lang hỏi bé, “Muội đi làm gì?”

“Ta cũng phải đến hiệu thuốc bán thảo dược,“ Mãn Bảo nói: “Đại ca, không cần huynh mang cỏ tích tuyết đi, để chúng ta tự mang.”

“Muội còn phải đi học mà!”

“Không cần,“ Mãn Bảo nói: “Ngày mai nghỉ tắm gội nha!”

Chu đại lang ngẩn ra, lúc này mới nhớ ra ngày mai đúng là ngày nghỉ tắm gội, hắn gãi gãi đầu, không tiện từ chối Mãn Bảo, chỉ có thể nói: “Muội đi hỏi mẹ xem.”

Tiền thị vốn không định đồng ý, nhưng thấy dáng vẻ bừng bừng hứng thú của con gái, bà liền do dự một chút rồi gật đầu.

Nhìn khuôn mặt con gái đỏ bừng tràn đầy phấn khích, Tiền thị cảm thấy để bé đi ra ngoài một chút cũng khá tốt, ít nhất không giống trước đây cứ phải vây quanh bà và tiểu Tiền thị, đứa trẻ bốn năm tuổi mà chỉ có thể nghịch con kiến một mình.

Mãn Bảo vô cùng vui vẻ, vội vàng chạy ra nói tin tức tốt này cho mọi người, bảo bọn họ bó gọn cỏ tích tuyết đã phơi khô, ngày mai mang lên huyện thành.

Đám Đại Đầu Đại Nha đều rất vui vẻ, tự cho là cô nhỏ cũng đã nói giúp bọn họ, vì thế đều chuẩn bị kỹ mọi thứ để lên huyện thành.

Sáng sớm hôm sau, bọn nhỏ liền bò dậy từ sớm, mặc quần áo chỉnh tề để đi cùng.

Chu đại lang nhìn đám trẻ con lúc nhúc mà cảm đầu mình phình hết cả ra, không muốn dẫn bọn họ theo, nói: “Cô nhỏ của mấy đứa đi theo thì cũng thôi, còn mấy đứa sấn theo làm gì?”

Đại Đầu đúng lý hợp tình nói: “Bà nội cũng đồng ý rồi.”

Chu đại lang còn tưởng mẹ hắn thật sự đồng ý rồi, liền thấy hơi do dự, mà chỉ trong thoáng chốc do dự này, Đại Đầu đã đỡ ba đệ đệ muội muội bò lên trên xe đẩy tay ngồi, vây cô nhỏ của bọn họ ở giữa.

Lúc này đã là đầu đông, buổi sáng vô cùng lạnh, đám Đại Đầu đi lên liền không còn lạnh như vậy nữa.

Vì thế Mãn Bảo nói: “Đại ca, để bọn nó đi đi, bọn nó cũng nhận được ít chữ rồi, lần này dẫn bọn nó đi ra ngoài mở mang kiến thức.”

“Có cái gì hay mà mở mang, chờ đến lúc bọn nó lớn như lão ngũ lão lục rồi lại đi mở mang kiến thức cũng không muộn, hơn nữa chúng ta cũng không có nhiều lương khô như vậy.”

Mãn Bảo nhớ tới lương khô lần trước ăn trên chợ, rất là ghét bỏ, nói: “Không sao, ta nhường cái của ta cho bọn họ.”

Đến lúc đó bé lại mua thứ khác ăn là được.

Đủ mọi lí do đều bị đạp đổ, Chu đại lang lại nghĩ đây cũng là mẹ hắn đáp ứng, chỉ có thể im lặng đồng ý.

Đẩy xe đẩy tay ra ngoài cổng lớn, Tiền thị khoác quần áo ra tới liền nhìn thấy mấy đứa bé đều ngồi trên xe, liền hơi nhíu mày, chẳng qua bà nhìn thoáng qua hai đứa con trai, còn tưởng rằng bọn họ muốn mang con mình lên huyện thành đi dạo, nể mặt hai đứa con dâu, bà không nói gì nữa.

Tiền thị đưa một ít tiền cho Chu đại lang, nói: “Tuy nói là đi bán đồ, nhưng cũng cần mang theo ít tiền trên người. Đến huyện thành, nếu thấy đói bụng thì mua ít đồ ăn nóng, đừng để bọn trẻ bị đói.”

Chu đại lang đồng ý, lúc này mới cùng Chu nhị lang đẩy xe đi, Chu ngũ lang và Chu lục lang liền đi theo hộ tống ở hai bên xe.

Mãn Bảo đánh ngáp một cái trong bóng tối, dựa vào đám cháu trai cháu gái ngủ mất.

Mãn Bảo cảm thấy thời gian xuất phát lần này sớm hơn lần trước, nhưng thật ra không phải, chỉ là bây giờ sáng muộn hơn trước mà thôi.

Lần này Mãn Bảo ngủ càng say, tận đến khi bọn họ dừng lại nghỉ ngơi bé mới tỉnh lại.

Hôm nay bọn họ đi được xa hơn chút, vì trọng lượng xe đẩy tay nhẹ hơn lần trước rất nhiều, nhưng vẫn là ở trên núi.

Mãn Bảo dụi mắt tỉnh dậy, nhìn hai bên sườn trái phải đều là rừng cây rậm rạp, thấy phấn khích, lập tức bò xuống xe ngoan ngoãn chạy đến bên người Chu đại lang và Chu nhị lang, vô cùng ân cần nói: “Đại ca, nhị ca, các huynh nghỉ ngơi cho tốt, ngàn lần đừng để mệt.”

Chu đại lang và Chu nhị lang cảm thấy vô cùng dễ chịu, cười nói với bé: “Mãn Bảo yên tâm, đại ca (nhị ca) không mệt.”

“Không mệt cũng nên nghỉ ngơi nhiều một chút, chẳng may lát nữa mệt thì làm sao bây giờ?” Mãn Bảo nóng lòng muốn đi nhìn thử hai bên rừng, nói: “Đại ca, nhị ca, các huynh nghỉ ngơi trước, ta đi tìm quả dại cho các huynh ăn được không?”

Chu đại lang liền hiểu ngay, đứa nhỏ này là muốn vào rừng chơi đây mà, thế nên mới bảo bọn họ nghỉ ngơi nhiều hơn. Hắn có chút dở khóc dở cười, phất tay nói: “Đi đi, đi đi, nhưng mà đừng chạy xa quá, đi cùng ngũ ca muội.”

Chu ngũ lang đi từ sáng đến giờ, cũng thấy hơi mệt mỏi, còn đang ngổi xổm trên đất nghỉ ngơi. Lúc này đành phải không tình nguyện đuổi theo Mãn Bảo, oán trách nói: “Trong rừng này có gì thú vị đâu, mảnh rừng này cũng chẳng có quả dại.”

Mãn Bảo oán trách lại hắn, “Ta cũng không phải muốn tìm quả dại, ngũ ca, rõ ràng huynh đã đồng ý với ta trên đường đi sẽ giúp ta tìm mấy loại thực vật chưa từng thấy, nhưng chưa bao giờ thấy các huynh tìm về.”

Chu ngũ lang thấy hơi xấu hổ, nói: “Mấy thứ này toàn là thứ thường thấy, làm sao ta biết cái nào muội từng thấy, cái nào muội chưa thấy chứ?”

Trí nhớ Mãn Bảo luôn rất tốt, hơn nửa thực vật bé từng ghi lại đều có thể nhớ rõ, bởi vậy rạt một đoạn đường về phía trước, phát hiện có rất nhiều thứ bé đều đã ghi lại, liền thở dài một tiếng, chống thân cây nói: “Nếu ta lớn hơn một chút thì tốt rồi.”

Như vậy liền có thể đi sâu vào rừng, đến lúc đó có thể đưa cho Khoa Khoa rất nhiều rất nhiều thực vật.

Mãn Bảo cảm thấy mình lớn lên quá chậm, vì thế hỏi Khoa Khoa, “Khoa Khoa, ngươi có loại thuốc nào uống vào liền có thể giúp người ta lớn lên trong một đêm không?”

Hệ thống nói: “Ký chủ, thứ con người trong vũ trụ truy cầu là trẻ lại trong một đêm, nếu ngươi là muốn thuốc trẻ ra, thì thật ra trong trung tâm mua sắm cũng có, chỉ là hơi đắt.”

Mãn Bảo liền nói: “Ta mới không cần cái loại thuốc này đâu, ta muốn lớn lên, chứ không muốn bé lại.”

Bé còn nói, “Người tương lai các ngươi thật là kỳ quái, chỉ nghe nói rằng người ta trông ngóng lớn lên, sao bọn họ lại thích biến thành trẻ con chứ?”

Bé nói: “Biến thành trẻ con thì sẽ có rất nhiều chuyện muốn làm mà không thể làm.”

Hệ thống nói: “Chờ hai mươi năm nữa thì ký chủ sẽ hiểu, đến lúc đó hoan nghênh ký chủ đặt thuốc phản lão hoàn đồng*.”

*Làm cho người già trẻ lại.

Mãn Bảo cảm thấy sẽ không có ngày đó.

Một người một hệ thống vừa nói chuyện vừa tìm kiếm thực vật có giá trị, Mãn Bảo dựa vào mắt để tìm kiếm, còn hệ thống rà quét để tìm.

Sau khi nhận chủ, Khoa Khoa vẫn chưa thăng cấp lần nào, thực sự là tích phân của nó không đủ, cho nên hiện nay chỗ có thể rà quét chỉ giới hạn trong phạm vi 200 mét quanh Mãn Bảo.

Nhưng Mãn Bảo lại không bị giới hạn trong 200 mét, chỉ cần tầm nhìn trống trải, bé có thể nhìn đến chỗ rất xa rất xa.

Vì thế bé chống tay vào cây, kiễng chân ngó trái ngó phải, lúc nhìn sang xung quanh, liền thấy sau lưng một thân cây có một bụi thực vật.

Lá của loại thực vật này có chút quen mắt, nhưng bé lại cảm thấy chưa từng thấy qua.

Vì thế Mãn Bảo liền bám vào cây đi qua đó, Chu ngũ lang vội vàng đi đỡ bé, vừa đi vừa hỏi, “Chỗ này rất dốc, sao muội cứ phải qua đó làm gì?”

Mãn Bảo khó khăn đi đến bên cạnh thân cây kia, chỉ vào bụi cây đằng sau nói, “Ngũ ca, đây là cây gì?”

Chu ngũ lang nhìn thoáng qua, lắc đầu nói: “Không biết.”

Cùng lúc đó, rốt cuộc hệ thống đã rà quét ra kết quả, nói: “Là củ mài!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.