Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 168: Chương 168: Dạy cách trồng gừng




Ngoại trừ đọc sách, Mãn Bảo làm chuyện gì cũng rất hứng thú nửa vởi, qua một thời gian sẽ không nhớ nữa, đương nhiên, cũng là do bây giờ bé còn nhỏ, dung lượng não có hạn, thứ có thể để vào đầu không nhiều lắm.

Ví dụ như, hôm kia có thôn dân chào hỏi với bé, muốn đổi với bé ít gừng giống, bé đã đồng ý rồi, nhưng lúc chuyện qua đi liền quên mất việc này, chỉ lo chuyện đi học, tan học, đọc sách, chơi đùa, hoàn toàn chẳng nhớ gì về việc này.

Nhưng thật ra tiểu Tiền thị vẫn nhớ, hỏi thử Tiền thị và Chu tứ lang xong, liền đào mất miếng gừng còn dư lại trong đất về, sau khi giữ lại đủ giống để sang năm nhà mình trồng, còn thừa liền đổi cho người trong thô.

Chẳng qua người đổi tiền rất ít, phần lớn là trứng gà, hoặc là một ống gạo.

Tiền thị cũng không so đo, chỉ xem họ mang tới thứ gì, mang bao nhiêu, liền châm chước đổi cho họ một ít.

Chờ đến khi Mãn Bảo cuối cùng cũng nhớ tới việc này, tiểu Tiền thị đã đổi gừng xong rồi, bé lịch bịch chạy về phòng nhìn thoáng cái rổ đầy ắp trứng gà, oa oa hai tiếng, nói: “Đại tẩu, tối nay chúng ta ăn trứng gà đi.“. Kiếm Hiệp Hay

Tiểu Tiền thị nhìn về phía mẹ chồng.

Tiền thị liền cười nói: “Được, luộc trứng gà đi, luộc nhiều một chút, mỗi người hai quả.”

“Muốn ăn trứng trần nước sôi.” Mãn Bảo yêu cầu: “Chỉ cần cho thêm một ít gừng vào, chẳng cần thêm cái gì nữa đã rất ngon.”

Tiền thị liền dí cái miệng nhỏ của bé, nói: “Cái miệng này của muội là kén nhất.”

Mãn Bảo cười ha ha, cười xong liền kéo tay tiểu Tiền thị nói, “Đại tẩu, có những nhà nào đổi gừng ạ, tẩu có dặn dò bọn họ phải chôn gừng xuống đất không, như vậy mới có thể để lâu được, còn có, nếu trồng gừng vào đầu xuân, thì nhớ không cần tưới nhiều nước, phải bón nhiều phân......”

Tiểu Tiền thị nghe đến mức to cả đầu, nói: “Bọn họ cũng đâu có nói mang gừng về trồng hay ăn đâu, sao ta biết được mà dặn?”

“Vậy tẩu nói cho ta nhà nào đổi, ta đi dặn họ.”

Tiểu Tiền thị thấy dáng điệu nóng lòng muốn thử của bé, liền biết đây là bé đang ở nhà chán quá nên muốn ra ngoài chơi.

Liền nói: “Mấy hàng xóm quanh đây, ngoại trừ nhà Chu Đại Viên, còn lại gần như đều đổi, nếu muội muốn dặn dò, thì cứ đi dọc một đường là được.”

Mãn Bảo phấn khích, xoay người gọi bọn Đại Đầu đi cùng.

Đại Đầu đang muốn đi chơi với mấy bạn nhỏ của cậu, không rảnh, cho nên từ chối.

Đại Nha thì gần đây đang có hứng thứ với việc khâu vá, bây giờ đang ngồi xổm bên cạnh tam thẩm học tập, cũng không muốn đi, cuối cùng là Nhị Đầu và Nhị Nha dẫn theo Tam Đầu Tam Nha đi theo, ngay cả Tứ Đầu nhỏ tuổi nhất cũng bước từng bước ngắn nhỏ đuổi theo, cũng muốn đi chơi.

Vì thế Mãn Bảo liền đi dọc theo đường nhà mình đi gõ cửa từng nhà.

Ban ngày ban mặt, người nhà quê bình thường sẽ không đóng cửa, Mãn Bảo trực tiếp đứng ở trước cổng lớn hỏi người bên trong, “Thím ơi, nhà thím có đổi gừng với nhà cháu không, thím định trồng ạ? Thím biết trồng kiểu gì không? Để cháu dạy cho thím nhé......”

Lấy cớ truyền thụ phương pháp trồng gừng, Mãn Bảo đi dạo một cả một vòng quanh thôn, còn thu hoạch được không ít thứ hiếm lạ.

Ví dụ như là một chiếc lông gà vô cùng rực rỡ, hay một cục đá vô cùng đẹp, bất kể là có nhận được thứ gì hay không, Mãn Bảo đều vui vui vẻ vẻ.

Để thứ đồ tiếp theo đặt trong túi xách của mình, trong túi không đựng xuể thì ôm, chờ bé đi dạo một vòng về, trong ngực toàn là mấy thứ lung tung lộn xộn.

Đám Nhị Đầu Nhị Nha đi theo chơi cũng rất thỏa chí, còn nói với Mãn Bảo, “Cô nhỏ, lần sau chúng ta đi chơi như này tiếp đi.”

“Vậy phải tìm được cái cớ nào hay mới được,“ Mãn Bảo có chút tiếc nuối, “Nếu bọn họ hỏi củ mài nhà chúng ta thì tốt rồi, như vậy chúng ta có thể đi được một vòng nữa.”

Tiểu Tiền thị:...... Nàng thật sự không thể hiểu được, đi gõ cửa từng nhà như này rốt cuộc có gì thú vị.

Người lớn không hiểu được, nhưng đám trẻ con lại rất hâm mộ Mãn Bảo, đặc biệt là Bạch Thiện Bảo, sau khi cậu biết Mãn Bảo đã đi gần hết nhà mọi người trong thôn, liền tỏ vẻ vô cùng hâm mộ, còn nói: “Nếu lần sau ngươi còn đi như này nữa thì nhớ gọi ta nha.”

Mãn Bảo vỗ ngực tỏ vẻ không thành vấn đề.

Người trong thôn dựa theo lời Mãn Bảo nói, mang gừng đổi về nhà chôn dưới đất, đừng nói, vài ngày qua đi, lúc đào ra nó vẫn rất béo tốt, không bị khô héo.

Vì thế mọi người yên tâm chôn nó dưới đất nằm yên.

Bọn họ đổi gừng với nhà họ Chu, một phần là lấy về nhà ăn, dù sao cũng sắp tết, trong nhà cũng sẽ có lúc nấu món mặn, không khỏi cần một ít gừng khử mùi tanh.

Hoặc là trời lạnh, cần gừng để ấm người.

Còn thừa mới lấy đi trồng.

Không nói đến chỗ gừng nhà họ Chu trồng trên mấy mảnh đất hoang kia, chỉ cần nhìn chỗ gừng ở vườn rau nhà bọn họ trồng, bây giờ vẫn còn mọc tốt lắm.

Nhà mình tự trồng một ít, về sau muốn ăn gừng cũng không cần mua, cứ trực tiếp đào từ vườn mình ra là được, rất tiện, còn tiết kiệm tiền.

Lúc này thôn dân cũng không biết nhà họ Chu dựa vào gừng kiếm được bao nhiêu tiền, dù sao mỗi lần đám Chu ngũ lang lên huyện thành bán đồ đều tự mình đi khắp hang cùng ngõ hẻm để bán, cũng không bán ở một chỗ cố định trên thị trường.

Cho nên cụ thể có thể kiếm lời được bao nhiêu tiền, cũng chỉ có người nhà họ Chu tự biết.

Mà nguyên nhân chính nhất là do vô tri, thái độ của các thôn dân đối với gừng cũng chỉ là vườn rau có nhiều hơn một loại gia vị, về sau không cần phiền toái ra ngoài mua gừng và tiết kiệm tiền.

Mà Mãn Bảo đi gõ cửa từng nhà dạy mọi người trồng gừng, mọi người cũng không cảm thấy kỳ quái, bởi vì người trong thôn cũng thường xuyên giao lưu kinh nghiệm gieo trồng như vậy.

Ta trồng dưa tốt hơn ngươi, ngươi hỏi ta trồng kiểu gì, ta liền nói cho ngươi, cho nên đây là một chuyện hết sức bình thường.

Khoa Khoa được con người tương lai phát minh ra vô cùng chú trọng sự riêng tư của kỹ thuật, nhưng nó nhìn hết thảy cái này cũng không nói gì, để kệ ký chủ bận rộn giống như con ong mật nhỏ đi dạo chỗ này, bay bay chỗ kia, chờ chơi mệt rồi liền thật thà bò về phòng đọc sách, nhìn ngoan ngoãn vô cùng.

Lúc này Khoa Khoa mới nói: “Ký chủ, sắp ăn tết rồi, không bằng chúng ta tổng kết thành quả năm nay của chúng ta một chút đi.”

Mãn Bảo vừa nghe có chuyện mới mẻ để làm, lập tức vứt sách xuống ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, “Được nha, được nha!”

Khoa Khoa liền đưa bảng biểu thống kê ra cho bé xem, “Ký chủ xem này, một năm nay, ngươi ghi vào hệ thống tổng cộng mười tám loại thực vật, bốn loại động vật, trong đó có ba loại thực vật đã diệt sạch, bảy loại đang bên bờ tuyệt chủng, còn lại đều là mấy giống loài thường gặp......”

Mãn Bảo òa một tiếng, nói: “Hóa ra ta lợi hại như vậy hả, thế mà lại tìm được nhiều loại thực vật bên bờ tuyệt chủng như thế.”

Khoa Khoa: “...... Nhưng mà, hành vi ghi lại chủ yếu chỉ tập trung ở nửa năm đầu thôi, sáu tháng cuối năm, ngươi chỉ ghi lại được ba loại thực vật, còn toàn là giống loài thường gặp.”

Thật ra nó không muốn nhận lắm, nhưng lúc ấy Mãn Bảo kiên trì cho rằng loại hoa này trông rất đẹp, hơn nữa bé chưa từng ghi vào, cho nên kiên trì bảo nó ghi vào.

Khoa Khoa có thể làm sao đây?

Chỉ có thể đưa một ít tích phân khen thưởng cho bé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.