Sau đó Mãn Bảo thấy được, lại cảm thấy đất nhiều hơn lá cây, vì thế không vui, kéo đám Đại Nha đi đến dưới gốc cây trên núi bên cạnh, trực tiếp gom lá cây rụng trên đất và lá cây khi rung cây xuống vào nhau, sau đó bỏ vào sọt rồi đổ vào hố.
Chu nhị lang vốn dĩ không biết bọn họ đang làm trò gì, chờ đến khi nhìn thấy mấy đứa trẻ nâng một sọt lá cây lại đây, hai mắt gần như lòi ra, hắn nổi trận lôi đình, “Cái sọt này là sọt tốt, dùng để đựng hạt thóc, ai cho mấy đứa cầm đi đựng lá rụng?”
Mãn Bảo hoảng sợ, cùng đám Đại Nha ném sọt xuống rồi bỏ chạy, làm Chu nhị lang tức giận đến nỗi mắng với theo ở phía sau, “Chờ tối về để xem ta có đánh mấy đứa không!”
Lại nhìn sang cái sọt rơi xuống hố bên cạnh, Chu nhị lang đau lòng vô cùng, đổ lá rụng trong sọt vào trong hố, vỗ vỗ, thấy vẫn không sạch, chỉ đành đặt ở một bên, định lát nữa sẽ đi ra sông rửa sạch.
Chu đại lang nhìn thấy bật cười, nói: “Chắc chắn là chủ ý của Mãn Bảo, không biết đứa nhỏ này lấy từ đâu ra nhiều ý tưởng lạ lùng cổ quái như vậy.”
“Này đã là gì, phương pháp ủ phân trong thôn của chúng ta bây giờ còn không phải là do tiểu thúc học ở bên ngoài về nói cha chúng ta biết sao?” Chu tam lang không cho là đúng, còn thấy hơi tiếc nuối, “Đáng tiếc Mãn Bảo là con gái, bằng không nếu đi trồng trọt, nhất định sẽ là hạt giống tốt.”
Chu nhị lang không nhịn được trợn trắng mắt, “Trồng trọt có gì tốt, vừa phải phơi nắng vừa mệt mỏi, ta thấy Mãn Bảo là con gái mới là tốt, đọc sách, về sau tìm một nhà giàu có trên trấn gả chồng, cả đời không cần ra ruộng.”
Mãn Bảo và đám Đại Đầu chạy nhanh như chớp ra xa, một đám trẻ con thấy người lớn đuổi theo liền cười hi hi ha ha, hiển nhiên thấy vô cùng sung sướng.
Mãn Bảo nhìn bàn tay lem luốc bẩn thỉu, đề nghị đi ra bờ sông rửa tay, sau đó bị Đại Nha dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, “Mẹ ta nói rồi, nếu cô nhỏ muốn đi xuống ruộng thì có thể, nhưng nếu dám ra bờ sông, thì có một đứa tính một đứa, tất cả đều bị đánh gãy chân.”
Đại Đầu và Nhị Đầu Nhị Nha cũng liên tục gật đầu, khuyên nhủ: “Cô nhỏ, người muốn rửa tay thì đi về nhà rửa đi.”
Mãn Bảo chỉ đành gật đầu, “Được rồi.”
Sáu huynh đệ nhà họ Chu còn đang bận rộn ngoài ruộng, Chu Hỉ và ba người tiểu Tiền thị thì đang ở trong nhà sàng chọn thóc giống một lần cuối cùng. Truyện Võng Du
Đầu xuân chỗ bọn họ chủ yếu là gieo trồng lúa nước, và cả cây đậu.
Chờ sau khi chọn thóc giống tốt xong, là phải bắt đầu cày ruộng, nhân lúc chưa có nước thì xới trước một lần, chờ sau khi trời mưa ngoài ruộng có nước còn phải lê một lần nữa, sau đó mới có thể cấy mạ.
Bây giờ mọi người vẫn khá nhàn, chờ bắt đầu tiến vào tháng hai, mọi người liền không nhàn được nữa.
Thóc giống bóng bẩy tròn trịa đặt trên cái ky, lúc Mãn Bảo chạy về tới nhà chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền ngồi xổm trong sân rửa tay với bọn Đại Đầu.
Tiểu Tiền thị thấy bọn họ múc nước, lập tức bước lên nhìn chằm chằm.
Một đám trẻ con thích nhất là nghịch nước, đặc biệt là Mãn Bảo, cũng không biết vì sao lại thích nghịch nước như vậy, lúc trời mưa thích đi dẫm nước mưa còn chưa tính, mỗi ngày tan học trở về, chỉ cần nhìn thấy các nàng đang rửa rau thì đang làm gì cũng phải chen một tay vào, nói là hỗ trợ, thật ra chính là thêm phiền, cuối cùng không chỉ làm cho nơi nơi đều là nước, còn làm ướt quần áo của chính mình.
Rất nhiều lần tiểu Tiền thị đã tức giận với Mãn Bảo vì điều này.
Mãn Bảo đang muốn đập nước nghịch chơi đột nhiên nhìn thấy đại tẩu xuất hiện ở phía sau, sợ tới mức giật cả mình, lập tức ngoan ngoãn xoa tay, không dám đập nữa.
Chỉ là dù đã như vậy, nhưng bé vẫn chột dạ vô cùng, còn ngẩng đầu lên tìm lời để nói, “Đại tẩu, các tẩu đang chọn thóc giống à?”
Tiểu Tiền thị “Ừ” một tiếng, tiếp tục nhìn chằm chằm bé rửa tay.
Mãn Bảo chỉ có thể ngoan ngoãn lấy tay từ trong nước ra, định dứt khoát chạy đi xem trò hay, lại bị tiểu Tiền thị giữ chặt lại, nói: “Trên tay muội còn ướt kìa, không thể để thóc giống bị ẩm.”
Mãn Bảo đành đứng một bên nhìn, hỏi: “Đại tẩu, thóc giống từ đâu ra vậy? Là mua sao ạ?”
“Mua hai cân thôi, còn lại đều là hạt giống của nhà mình giữ lại,“ Tiểu Tiền thị ngồi về chỗ, tiếp tục sàng chọn thóc giống tốt rồi cẩn thận cho vào túi, bớt thời giờ nói với Tiền thị: “Mẹ, lúc đại lang đi mua thóc giống thì quầy gạo có nói, sản lượng trên mẫu của thóc giống năm nay lên đến hai thạch rưỡi đó ạ.”
Tiền thị không để ý nói: “Quầy gạo năm nào chả nói vậy, nhưng thóc giống thật sự có thể ra hai thạch rưỡi trên mẫu có bao nhiêu chứ? Kiểu lời này cứ nghe cho có thôi.”
Mãn Bảo tò mò hỏi Khoa Khoa trong lòng, “Sản lượng trên mẫu của chỗ các ngươi là bao nhiêu?”
Khoa Khoa trầm mặc một chút mới nói: “Ta cảm thấy ngươi sẽ không muốn biết lắm.”
“Vì sao, còn thấp hơn chỗ chúng ta à?”
“Không, là cao hơn rất nhiều,“ Khoa Khoa nói: “Số liệu nghiên cứu khoa học sản lượng trên mẫu của lúa nước hiện tại đã lên tới 1250,8 kg, không phải số liệu nghiên cứu khoa học thì sản lượng trên mẫu bình quân cũng lên tới 1064,6 kg.”
Mãn Bảo đã mua từ trung tâm mua sắm nhiều đồ vật như vậy, sớm biết một kg tương đương với hai cân, cho nên bé đếm đầu ngón tay tính thành cân, lại đổi thành đấu với thạch, vào giây phút bé tính ra, không khỏi mở to hai mắt.
Khoa Khoa nói: “Ngươi tính không sai, theo hệ thống đo lường trọng lượng chỗ các ngươi, một thạch là khoảng 53 kg, sản lượng trên mẫu của chúng ta gấp các ngươi 8 lần.”
Mãn Bảo òa òa mấy tiếng trong lòng, hỏi: “Vì sao sản lượng của các ngươi lại cao như vậy?”
“Bởi vì thóc giống của chúng ta tốt, chúng ta cày sâu cuốc bẫm, chúng ta còn có các loại dịch dinh dưỡng và phân dinh dưỡng.”
Mãn Bảo lập tức nói: “Ta muốn mua!”
“Lý do là gì?” Khoa Khoa nói: “Có một số đồ vật ký chủ không có quyền hạn mua sắm, mà sau khi mua sắm thì ngươi phải lấy lí do từ đâu?”
Mãn Bảo nhìn mẫu thân và mấy chị dâu đang chọn lựa thóc giống, lập tức nói: “Ta muốn mua thóc giống!”
Khoa Khoa nói: “Ký chủ có thể lên trung tâm mua sắm tra thử một ít tin tức về thóc giống, chẳng qua bản thân ta không kiến nghị ký chủ mua sắm.”
“Vì sao?”
“Bởi vì thóc giống ở tương lai trên cơ bản chỉ có thể trồng được một quý, tuy rằng hạt giống giữ lại sau khi thu hoạch cũng có thể gieo giống, nhưng sản lượng sẽ giảm mạnh, còn có khả năng gây ra nhiều loại bệnh, đến lúc đó còn lây ngược cho giống lúa bình thường ở địa phương.” Đây là do công ty hạt giống ở tương lai vì muốn bảo đảm lợi ích cho mình mà thay đổi, thời cổ rất lâu rất lâu trước kia, con người còn có thói quen tự mình giữ lại hạt giống, nhưng trải qua trăm ngàn năm thay đổi, đến bây giờ, con người đã sớm có thói quen mỗi năm sẽ từ công ty hạt giống mua sắm một loại hạt giống thích hợp mình cần.
Nhiệt huyết trong người Mãn Bảo liền lạnh xuống, bé rũ bả vai hỏi: “Vậy không có biện pháp gì sao?”
“Có nha,“ Khoa Khoa nháy mắt vứt ra mười mấy quyển sách, nói: “Đọc nhiều sách, học tập văn hóa tri thức khoa học, nó có thể cho ngươi thực hiện rất nhiều ước mơ thoạt nhìn không có khả năng.”
Mãn Bảo kích động không thôi, vui mừng nói: “Ta sẽ đọc hết mấy quyển sách này!”
Khoa Khoa nháy mắt thu hồi toàn bộ sách, nói: “Ký chủ, mấy loại sách này trước mắt đều không thích hợp với ngươi, học tập tri thức cũng phải theo trình tự, ta đề cử ngươi xem quyển này trước.”
Mãn Bảo nhìn thử, trên bìa sách viết <Quá trình phát triển của phân bón từ xưa đến nay>.
Mãn Bảo há hốc mồm.
Khoa Khoa tiếp tục lấy ra một quyển sách, nói: “Còn có quyển này.”
“<Một nghìn phương pháp chế tạo phân bón>?”
“Đúng vậy, thóc giống cải tiến gì đó, ký chủ, tuổi ngươi quá nhỏ, chưa đạt đến trình độ văn hóa đó, chúng ta bắt đầu từ cái đơn giản đi, không phải vừa rồi ngươi đang thắc mắc nên ủ phân kiểu gì sao?”
Mãn Bảo áp xuống kích động trong lòng, “Được rồi.”
Bé trở lại phòng, duỗi tay định lấy sách, kết quả Khoa Khoa lại nói: “Ký chủ, quyển <Quá trình phát triển phân bón từ xưa đến nay> cần 25 tích phân, <Một nghìn phương pháp chế tạo phân bón> cần hai mươi tích phân.”