Mãn Bảo đã quên chuyện cãi nhau ngày hôm qua, nhìn thấy bánh ngọt bé mới nhớ tới, chẳng qua bé cảm thấy mình là người lớn có độ lượng, Khoa Khoa cũng nói, người thông minh lợi hại đều phải có một trái tim rộng lượng, phải biết khoan dung sai lầm của người ta.
Cho nên bé hào phóng tiếp nhận sự lấy lòng của Mãn Bảo, mở túi giấy ra rồi cầm một miếng bánh ngọt ăn, trên mặt lộ biểu tình thỏa mãn.
Bé còn thảo luận với cậu, “Còn ngon hơn cái lần trước quản gia nhà Bạch nhị lang đưa tới.”
“Đây là loại bánh ngọt ta thích nhất, đầu bếp nữ mới làm tối qua, nếu ngươi thích ăn, sau khi tan học ta mang ngươi về nhà ta ăn.” Bạch Thiện Bảo mang theo ít ý lấy lòng hỏi: “Ngươi còn muốn đến nhà ta đọc sách không?”
Mãn Bảo nghĩ nghĩ, vẫn muốn đi nhìn thử xem rất nhiều rất nhiều sách là như thế nào, thế là gật đầu, hào phóng nói: “Được nha, ta tha thứ cho ngươi, chúng ta vẫn là bạn tốt.”
Thấy Mãn Bảo nhắc đến chuyện này, mặc dù Bạch Thiện Bảo còn hơi xấu hổ, nhưng cậu vẫn chân thành nói xin lỗi với Mãn Bảo, cũng tỏ vẻ hôm qua bé nói đúng.
Mặc dù bọn họ là trẻ con, nhưng vẫn nên tự có tiền của mình.
Chỉ có kiếm được tiền mới có thể hoàn toàn tự chủ, mặc dù mẫu thân nói tiền trong nhà đều là của cậu, nhưng cậu biết, cậu cũng không thể muốn làm gì thì làm.
Nhưng tiền do mình tự kiếm được thì không giống vậy.
Chẳng qua Bạch Thiện Bảo cũng không ôm hết cái sai, cậu tỏ vẻ Mãn Bảo cũng không đúng, bởi vì cãi nhau không phải do một mình cậu sai, dù cậu sai khá là nhiều, nhưng bé cũng có lỗi.
Mặc dù Mãn Bảo không cảm thấy mình có lỗi, nhưng thấy cậu đã nói xin lỗi, đành vẫn cố nói một tiếng xin lỗi với cậu.
Hệ thống nhìn thấy, liền ở trong đầu bé nói với bé: “Ký chủ, Bạch Thiện nói không sai, lần cãi nhau này ngươi cũng có lỗi.”
Mãn Bảo thấy không vui khi nghe mấy lời này, hỏi: “Sao ta lại có lỗi chứ?”
Hệ thống hỏi bé, “Hôm qua Đại Đầu muốn cướp lấy cỏ tích tuyếtcủa Nhị Đầu để đi phơi nắng, sau đó hai người cãi nhau, ngươi cảm thấy là ai sai?”
“Hai người đều có lỗi.”
“Rõ ràng là do Đại Đầu cướp cỏ tích tuyết trong tay Nhị Đầu, sao ngươi lại cho rằng Nhị Đầu cũng có lỗi?”
“Đại Đầu cũng không có ác ý nha, hắn chỉ là cảm thấy Nhị Đầu phơi quá chậm, cho nên mới giúp đỡ thôi.”
“Bạch Thiện cũng không có ác ý, hắn chỉ có ý kiến khác biệt với ngươi mà thôi. Các ngươi ai cũng có thể phát biểu ý kiến, đừng nói là ở thế giới này, mà ngay cả trong tương lai, con người bởi vì tính cách, giáo dục, hiểu biết khác nhau, đối với cùng một chuyện cũng sẽ có cái nhìn khác biệt. Trên đời này không có bất kì ai đối với cùng một việc có cái nhìn hoàn toàn thống nhất.” Hệ thống nói: “Vì lẽ đó mà khác nhau là một tồn tại hợp lý, các ngươi hẳn là nên tìm kiếm cái tương đồng. Quan trọng nhất là, có thể biện luận, nhưng không nên cãi nhau.”
Hệ thống nói: “Nếu đã cãi vã, đó chính là hai người đều có lỗi. Nhưng hắn thật lòng nhận lỗi, còn ký chủ lại không phải thật lòng.”
Mãn Bảo biết, đôi khi có những lời Khoa Khoa nói bé không hiểu lắm, nhưng đều rất có đạo lý, cho nên bé đều sẽ nhớ kỹ sau đó ngồi nghĩ đi nghĩ lại, rồi luôn có thể bị thuyết phục.”
Nhưng lần này bé không cần suy nghĩ đã nghe hiểu, sau đó thấy rất xấu hổ, bé liền duỗi tay nắm chặt tay Bạch Thiện, lại một lần nữa chân thành xin lỗi, “Chuyện hôm qua ta cũng có lỗi, rất xin lỗi.”
Bạch Thiện Bảo vốn đang xấu hổ và chột dạ nghe thấy, càng thấy xấu hổ hơn, cũng nắm chặt tay nhỏ của bé, “Mãn Bảo, ngươi thật là tốt quá, ta không nên cãi nhau với ngươi, thật ra phần lớn cái sai vẫn là của ta, hẳn là ta nên nói xin lỗi.”
Trang tiên sinh vừa cầm sách vào đã thấy hai đứa bé bàn đầu đang nắm tay nhau xin lỗi, dừng một chút rồi mới đi lên bục giảng, liếc bọn họ một cái.
Hai đứa trẻ lập tức ngồi xuống, mở sách giáo khoa của mình ra.
Trang tiên sinh vô cùng vui mừng, lúc đầu ông cũng tính xong rồi, rằng nếu hôm nay hai đứa bé này còn giận dỗi thì sẽ dạy một khóa cho bọn họ, kết quả cũng không cần chờ đến lúc ông lên lớp khuyên giải, hai đứa bé đã làm lành.
Trang tiên sinh không cảm thấy mình không có đất dụng võ, ông chỉ cảm thấy phẩm chất của hai đứa bé này thật sự quá cao, ngộ tính cũng tốt, tự mình biết lỗi sai của mình.
Hôm nay Trang tiên sinh giảng bài đặc biệt thông thuận, giảng cho toàn bộ học sinh nghe những sự tích nhỏ về sự khoan dung hào phóng của các bậc thánh hiền xưa.
Đối với học sinh khác đây chỉ là những câu chuyện xưa, đối với Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo lại không phải, nhưng bọn họ cũng không cảm thấy tiên sinh đang cố ý nói cho bọn họ nghe.
Chẳng qua bọn họ cảm thấy bọn họ kém quá xa các bậc thánh nhân, nhìn xem, người xưa còn rộng lượng hơn cả bọn họ, bọn họ là hậu nhân đương nhiên phải lợi hại hơn tiền nhân mới được.
Không phải có một câu là Trường Giang sóng sau đè sóng trước sao?
Trang tiên sinh không biết hai người học trò của ông đang có mục tiêu trở thành một thánh nhân siêu việt, trở thành thánh nhân đời mới siêu cấp, thấy bọn họ nghe giảng chăm chú, hài lòng gật đầu.
Mãn Bảo muốn đến nhà họ Bạch làm khách, là tùy tùng nhỏ kiêm người trông giữ tạm thời – Đại Đầu, đương nhiên cũng phải đi theo.
Chu nhị lang đã làm cho Mãn Bảo một cái rương đựng sách, thật sự vô cùng nhỏ, chỉ có thể để vào trong hai ba quyển sách và một bộ bút mực giấy nghiên, Mãn Bảo cõng rất nhẹ nhàng.
Mãn Bảo bỏ đồ của mình vào trong rương sách, liền cùng Bạch Thiện tung tăng tung tẩy đi đến Bạch gia.
Lưu thị đoán hôm nay cháu trai sẽ dẫn tiểu nương tử nhà họ Chu về nhà, vì thế đã đứng trước ở cửa ra vào đi tới đi lui, lấy cớ giải sầu đứng chờ.
Sau đó vừa quay người lại, bà đã thấy hai hạt đậu nhỏ cõng rương sách tung tăng đi đến, hai người còn vừa đi vừa đuổi nhau đùa giỡn, đằng sau thì có một đứa trẻ lớn và người hầu nhà bọn họ.
Trái tim nôn nóng của bà liền lắng xuống, bà cười nhìn hai đứa trẻ từ từ đến gần.
Bạch Thiện Bảo nắm tay nhỏ của Mãn Bảo chạy tới, ghé đầu giới thiệu bạn của cậu cho bà, “Bà nội, đây là Mãn Bảo, đại danh của nàng là Chu Mãn, là bạn cùng bàn của con.”
Mãn Bảo ngẩng cái đầu nhỏ của mình lên, kêu một tiếng, “Chào bà nội Bạch ạ.”
Lưu thị hé miệng, đưa tay dắt lấy tay nhỏ của Mãn Bảo, trên mặt cũng tràn đầy tươi cười, “Nhà mẹ ta họ Lưu, sau này con cứ gọi ta là bà nội Lưu là được, tới nhà là khách, nào, các con mau vào đi.”
Nhà ở nông thôn không quá chú ý quy củ, nhưng dù sao Lưu thị cũng đã quen sinh hoạt trong gia tộc lớn, cho nên vẫn mang Mãn Bảo đến hậu viện Bạch gia bái kiến Bạch lão thái thái và Bạch thái thái trước, sau đó mới dẫn bọn họ về viện dành cho khách.
Lần đầu tiên Đại Đầu đến nhà họ Bạch, nhìn thấy phòng ốc lớn như vậy, nhất thời thấy hơi bó tay bó chân, ngay cả bước chân cũng không dám bước quá lớn.
Mãn Bảo cũng là lần đầu tiên đến nhà họ Bạch, nhưng tuổi bé còn nhỏ, trong mắt toàn là tò mò, thoải mái nhìn xem, còn cảm thán một câu với Bạch Thiện Bảo, “Nhà Bạch nhị to quá đi.”
Bạch Thiện Bảo nói: “Nhà cũ của ta còn to hơn cả chỗ này nữa.”
“Vậy nhà ngươi phải có bao nhiêu người ở mới ở được nha?”
Bạch Thiện Bảo cào tóc nói: “Nhà ta chỉ có ba người thôi.”
Lưu thị cười cắt đứt đề tài của bọn họ, dẫn bọn họ tới phòng khách ăn bánh ngọt.
Bà đưa cho Mãn Bảo một cái, cũng cho Đại Đầu một cái, mời cậu ăn cùng.
Bạch Thiện Bảo lại lấy cái bánh trong tay Mãn Bảo ra, đưa cho bé một cái khác, khuyến khích nói: “Cái này ăn ngon hơn, ngươi mau ăn đi, ăn xong chúng ta đến thư phòng đọc sách.”
Mãn Bảo rất thích ăn bánh ngọt, nhưng bé càng cảm thấy hứng thú với sách hơn, bởi vậy rất nhanh đã gặm xong bánh ngọt, vừa nhảy xuống ghế đã ngoan ngoãn tạm biệt với Lưu thị, định đi thư phòng.