Chu tứ lang căm tức bóc vỏ kẹo mừng ra rồi nhét vào miệng, trừng mắt hỏi Mãn Bảo, “Muội tới chỗ này làm gì?”
“Tới thăm tứ ca nha.” Mãn Bảo nói: “Đã lâu không được nhìn thấy tứ ca rồi, ta rất nhớ huynh.”
Trong lòng Chu tứ lang dễ chịu hơn chút, cảm thấy hài lòng, ho nhẹ một tiếng đang định nói chuyện, lại thấy Bạch Thiện Bảo đi cùng chạy lên túm lấy Mãn Bảo, nói: “Mau đến đây xem, vừa nãy ta nhìn thấy ở trong sông có một con cá rất to.”
Mãn Bảo lập tức nhảy dựng lên, hỏi: “To như thế nào?”
“To như này, to như này này!” Bạch Thiện Bảo khoa tay múa chân một lúc, định cùng Mãn Bảo chạy tới bờ sông tìm cá, nha dịch lập tức quát to bọn họ, “Đó là chỗ sửa đê sông, mấy đứa tránh xa ra chút.”
Đại Cát đi theo vội vàng tiến lên ngăn Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo lại, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, chúng ta đi xuống chỗ kia xem đi.”
Chỗ nhóm lao đinh làm việc không cho phép người ngoài đi vào, quản lí xây dựng đê sông ở đây hiển nhiên nghiêm khắc hơn quản lí tu sửa thủy lợi rất nhiều.
Ngay cả đám Chu đại lang cũng phải đứng tránh ở rất xa để buôn bán, mà dẫu sao thì ở gần cũng toàn là bùn sông, đá hay gỗ gì đó, cũng không tiện lắm.
Lúc này, mọi người đang ngồi xổm gần quầy hàng của Chu đại lang để ăn cơm, cho dù là không mua canh không mua thức ăn thì ngổi xổm gần đó, ngửi được mùi thức ăn là cũng thơm rồi đúng không?
Hai ngày nay đã có người nhận ra cơ hội buôn bán này, đến dựng hai quán ở bên cạnh quầy của nhà họ Chu, cũng đều bán đồ ăn.
Lúc này thấy nha dịch lớn tiếng quát to, mọi người đều quay ra nhìn.
Bạch Thiện Bảo cũng chẳng sợ nha dịch, lúc cậu còn nhỏ cũng thường xuyên thấy mấy nha dịch và binh lính này, người nào thấy cậu mà không khom lưng chào hỏi?
Đối với lời khuyên của Đại Cát, cậu có chút không vui, “Chúng ta đặc biệt đến đây để xem quá trình xây dựng đê sông, nếu không đến gần xem, thì chúng ta làm sao biết được đê sông được xây kiểu gì? Xuống hạ du chỉ có ngắm nước thôi.”
Mãn Bảo liên tục gật đầu, “Đúng vậy, đúng vậy!”
Chu tứ lang:...... Ai đã nói là đến thăm hắn thế?
Chu tứ lang nhét bánh bao vào miệng, bưng bát qua đó, vỗ vai nha dịch nói: “Đây là muội muội của ta, hai đứa trẻ con mà thôi, không thể trộm đá cũng chẳng thể trộm gỗ, để cho bọn họ lên nhìn một cái là được.”
Lúc này nha dịch mới thả lỏng, gạt tay của Chu tứ lang ra: “Đi đi đi, ta đây là vì ai chứ, hai đứa trẻ mới dứt sữa, chẳng may bị rơi xuống nước, thì ngươi chịu, hay là ta chịu? Đây là muội ruột của ngươi à?”
“Ruột, từ một nhà ra,“ Chu tứ lang cười hì hì nói: “Yên tâm đi, chúng ta trông mà, với lại, trời cũng không lạnh lắm, rơi thì rơi thôi, ngã xuống thì vớt lên là được, cha mẹ ta thường nói, rơi xuống nước một lần sẽ biết nước không phải trò đùa, cứ để bọn họ đi đi.”
Nha dịch:......
Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo đều đưa ánh mắt trông mong nhìn nha dịch.
Nha dịch bất đắc dĩ, phất tay nói, “Được được được, đi đi, đi đi.”
Ai bảo hắn ăn người miệng mềm chứ, trong khoảng thời gian này, nước canh của nhà họ Chu đều cung cấp miễn phí cho bọn họ.
Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo hoan hô một tiếng, chạy đến bên bờ sông thăm dò.
Đương nhiên bọn họ không nhìn ra cái gì, cũng chỉ biết đê sông cần nguyên liệu gì để xây mà thôi, nhưng Mãn Bảo có thể hỏi Khoa Khoa nha.
Khoa Khoa rất bất đắc dĩ, nó nói: “Ký chủ, ta là hệ thống ghi chép sinh vật, về kiến trúc, chip của ta không có cấy tri thức liên quan vào.
“À,“ Mãn Bảo có chút thất vọng, “Vậy là ngươi không biết sao?”
“Cũng không phải,“ tuy rằng chip của bản thân nó không có, nhưng có thể tìm kiếm trong Bách Khoa Quán, muốn đảm bảo cho sự an toàn của ký chủ, thì phân tích suy xét hoàn cảnh an nguy của chỗ ký chủ là điều cơ bản nhất, nên tất nhiên, tất cả phương diện được đề cập nó đều có thể lấy từ trong Bách Khoa Quán ra.
Nhưng......
Thôi, vẫn là nói cho bé đi, Khoa Khoa nói: “Ký chủ, đây là một cái đê đập rất đơn giản thời viễn cổ, chỉ có thể cản nước và xả nước một cách đơn giản, mà cản nước cũng không cản được hoàn toàn, chỉ là làm chậm dòng nước từ thượng du đến hạ du, đạt được mục đích lấy tài nguyên nước......”
Ở trong mắt Khoa Khoa, kiến trúc như vậy thật sự là không có bao nhiêu kỹ thuật đáng nói, trong Bách Khoa Quán có ghi, ở thế kỷ hai mươi mốt cổ xưa, con người đã có được kỹ thuật xây đê đập tương đối tiến bộ, khi đó con người thậm chí còn có thể phát điện bằng sức nước.
Chẳng qua trẻ con thì phải đi từng bước một, ký chủ cũng phải học tập từng chút từng chút, không thể để con người viễn cổ đi học tập tri thức của con người thời cổ, mà cho dù bé có muốn học, chỉ sợ cũng chẳng có cơ sở thực tiễn để học.
Mãn Bảo cũng không biết trong chip của Khoa Khoa đã hiện lên nhiều luồng điện như vậy, tuy rằng Khoa Khoa đánh giá rất thấp cái đê này, nhưng Mãn Bảo vẫn nghe rất say sưa, sau đó còn căn cứ theo lý giải của mình rồi dùng lời nói càng ấu trĩ hơn để truyền đạt lại cho Bạch Thiện Bảo.
“Có thấy không, giữa cây gỗ này với cây gỗ kia có một cái lỗ rất lớn, về sau nước sẽ từ đó chảy xuống, nếu bên trên có rất nhiều nước, thì sẽ rút cái thứ đó ra, nước có thể chảy ào xuống, oa, vậy có phải là sẽ có rất nhiều cá có thể bơi xuống hạ du?”
“Chắc chắn là vậy,“ Bạch Thiện Bảo thử tưởng tượng cảnh tượng kia một chút, nói: “Dòng nước chảy siết, cá sẽ không về được nhà, chắc chắn chúng nó sẽ bị lao xuống dưới, đến lúc đó chúng ta lại có thể giăng lưới bắt cá.”
Mãn Bảo chảy nước miếng nói: “Nhà ta ăn hết cá rồi, muốn ăn cá quá đi.”
“Nhà ta cũng thế, nhưng mà nhà ngươi nhiều cá như vậy, sao lại ăn hết nhanh vậy?”
“Bán đó,“ Mãn Bảo đúng lý hợp tình nói: “Đại ca ta bán được hơn nửa, còn thừa thì để nhà mình ăn, đáng tiếc lu của nhà ta không đủ to, bằng không là có thể chứa càng nhiều cá, mẹ ta nói, chỉ cần cá còn sống thì có thể để dành mãi cho ta ăn.”
“Ngươi thật ngốc, không biết đào một cái ao trong nhà sao? Nhà ta có ao rồi, nuôi cá ở bên trong, chẳng qua hình như cá kia không ăn được.”
Mãn Bảo cười ha ha, ôm bụng vui vẻ nói, “Nhà ta nhỏ như vậy, đào ao kiểu gì nha?”
Bạch Thiện Bảo cũng thường xuyên đến nhà Mãn Bảo chơi, nghe vậy thì nghĩ lại, cũng cười ha ha, “Ta biết rồi, đào một cái hố dưới giường của ngươi, để cá vào bên trong, khi nào tỉnh thì chỉ cần duỗi tay là có thể bắt được.”
Mãn Bảo không muốn, “Vậy còn không bằng đào ở trong phòng của tứ ca và ngũ ca ta, chỗ đó to, có thể chứa được càng nhiều cá.”
Nha dịch trông coi bên cạnh và Chu tứ lang:...... Hai đứa nhóc hư hỏng.
Chu tứ lang nhẫn nhịn, hỏi: “Các ngươi xem xong chưa, có nhìn ra được là đê sông này xây dựng kiểu gì không?”
Nha dịch đang định nói chuyện, vừa ngẩng đầu liền không kìm được biến sắc, trực tiếp đứng thẳng định hành lễ, lại bị người mới tới bảo dừng.
Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo còn đang ngồi xổm bên cạnh đê đập, đưa lưng về phía mọi người, đối mặt với đê: “Biết gần hết rồi, biết gần hết rồi, tứ ca, huynh phải chăm chỉ tu sửa đê vào nhé, nhà chúng ta ở ngay hạ du đấy, đê đập không chỉ có thể xả được nước, quan trọng nhất là nó có thể cản nước, mùa hè trời mưa nhiều, nếu không ngăn được nước, để lũ lớn xả xuống làm cuốn ta đi mất thì làm sao bây giờ?”
Chu tứ lang đứng ngay bên cạnh Mãn Bảo, nghe thế liền cho muội muội một ánh mắt khinh bỉ, nói: “Muội chỉ ở nhà, có cuốn ai đi cũng không cuốn được muội, biết không?”
“Ai bảo, ta phải đi học đó, trường học ở ngay cạnh bờ sông, nước sông vừa dâng lên, vậy không phải ta sẽ bị cuốn đi trước sao?”
Chu tứ lang nghĩ ngợi, đúng thế nhỉ, hắn không nhịn được cười khúc khích, “Về sau nếu muội không nghe lời, ta sẽ chọc một lỗ ở đê sông, làm cho nước đặc biệt xả xuống cuốn trôi muội đi.”
___
Phó huyện lệnh sau lưng: Ngươi nói gì, ngươi lặp lại lần nữa.