Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 21: Chương 21: Phát hiện




Mãn Bảo kinh ngạc đến ngây cả người, bé lấy những lẵng hoa phía dưới lên, phát hiện những bông hoa hôm qua hái còn tươi tắn nay đã héo úa, có cái còn bị dập nát.

Đại Nha và Nhị Nha cũng chạy ra xem, trên mặt đều là khiếp sợ và đau lòng.

Chu ngũ lang hoàn toàn không cảm nhận được sự đau lòng của bọn họ, đã nhiều rồi năm hắn chưa lên huyện thành, còn đang đắm chìm trong hưng phấn, chỉ nhìn lướt qua mấy lẵng hoa này liền chẳng thèm để ý bỏ hết chúng nó vào trong sọt to, nói: “Đừng động vào nữa, chờ tới lúc đi đường nhìn thấy hoa đẹp lại hái là được.”

Chỉ đến những bông hoa đêm qua hái về, bởi vì quá muộn mà Tiền thị lại tiếc đèn dầu nên chưa quấn lên nói: “Mang cả mấy cái này theo, thế này chắc là đủ rồi, chờ tới huyện thành chúng ta lại quấn.”

Cũng chỉ có thể như vậy, Mãn Bảo mãi cho đến lúc ngồi trên xe đẩy tay vẫn còn có chút buồn bã không vui, rốt cuộc cũng là kế hoạch mình chuẩn bị đã lâu, còn vô cùng tin tưởng, ai ngờ lại biến thành như vậy.

Lần này trong nhà vẫn cầm theo hai túi lương thực như lần trước, định bán xong thì mua cho Mãn Bảo ít giấy, tiền thừa thì giữ lại mua thuốc cho Tiền thị.

Cũng để dành chút tiền khấp cấp, tránh trong nhà có việc phải dùng đến tiền.

Trên xe đẩy tay còn buộc không ít giỏ và sọt, Chu lục lang lại vác một ít nữa là đủ.

Chu đại lang ôm Mãn Bảo lên xe, nhét bé ngồi vào trong một cái sọt.

Tiền thị cầm một bộ quần áo mùa đông của Chu đại lang quấn quanh người bé, như vậy sẽ không bị lạnh.

Lại đóng cái nắp trúc vào, Mãn Bảo có thể ngủ ở bên trong luôn.

Lần đầu tiên xa nhà, đương nhiên Mãn Bảo không ngủ được, bé tràn trề sinh lực nhô đầu nhỏ từ trong sọt ra, đôi mắt sáng lấp lánh, nhưng hiện tại trời còn chưa sáng, xuyên qua ánh lửa cây đuốc của ngũ ca, thứ bé có thể nhìn được cũng có hạn.

Bé tròn mắt nhìn một lát liền thấy mệt mỏi rã rời, không nhịn được ngáp một cái, đôi mắt từ từ nhắm lại.

Chu nhị lang thấy Mãn Bảo ngủ rồi, liền lấy cái nắp trúc đậy vào cho bé.

Cái nắp có lỗ, không lo bé sẽ bị ngạt.

Chu nhị lang nhìn sang Đại Nha và Nhị Nha bên cạnh, dùng sức bê lương thực buộc trên giỏ dời xuống dưới một chút, sau đó đặt một cái sọt lên, ôm Nhị Nha ngồi vào sọt, lại để Đại Nha ngồi lên chỗ lương thực, bảo bé đỡ cái giỏ bên cạnh, “Mấy đứa ngồi đi đã, chờ trời sáng rõ lại đi.”

Chu nhị lang và Chu đại lang thay nhau đẩy xe, người kia phụ giúp, đi trên đất bằng cũng không mệt lắm, nhưng đường này cần lên dốc cũng phải xuống dốc, đường cũng không bằng phẳng lắm, mọi người đi khá gian nan, tuy là buổi sáng cuối thu nhưng cả người vẫn đổ đầy mồ hôi.

Chờ tới khi mặt trời chậm rãi nhú ra, ánh mặt trời sáng rõ, bọn họ đã đi được nửa đường.

Trừ Mãn Bảo còn ngủ, Đại Nha và Nhị Nha đều tỉnh rồi, tỏ ý muốn xuống xe tự đi, bởi vì mấy bé phát hiện chân mình đã tê rần.

Chu ngũ lang và Chu lục lang hâm mộ nhìn hai đứa cháu gái, lau mồ hôi trên mặt, cảm thấy mấy bé thật là hạnh phúc.

Chu đại lang liền nói: “Nghỉ ngơi chốc lát đi.”

Chu ngũ lang và Chu lục lang lập tức đặt mông ngồi lên cỏ, để sọt to đang vác trên người xuống.

Mãn Bảo cũng tỉnh, bé xoa đôi mắt ló đầu ra khỏi sọt, phát hiện đây là nơi mình không biết, lập tức phấn chấn.

Đứng lên khỏi sọt muốn xuống xe.

Chu nhị lang ôm bé xuống dưới, để bé đi chơi cùng Đại Nha Nhị Nha, “Có thể hái hoa nhưng không được đi xa, chỉ hái ở trong tầm mắt của bọn ta, biết chưa?”

Ba cô gái nhỏ gật đầu thật mạnh, tỏ ý nhất định sẽ nghe theo.

Mãn Bảo người nhỏ gan lớn đi đến ven núi, nhìn áng chừng, thấy rất xa tựa hồ có khói bếp, lập tức chỉ phía dưới kêu lên: “Nhà của chúng ta!”

Chu đại lang cũng không thèm nhìn một cái, ngắt một ngọn cỏ cho vào miệng, “Nói lung tung, nơi này sao có thể nhìn thấy thôn của chúng ta?”

Mãn Bảo thấy phía dưới loáng thoáng có một con đường, rộng hơn đường này rất nhiều, liền tò mò hỏi, “Đại ca, sao chúng ta không đi đường bên dưới này?”

“Đường này gần hơn, phía dưới là đường xe đi, chúng ta đi đường đó phải tốn hơn một canh giờ, không có lợi.” Chu đại lang kiêu ngạo chỉ đường núi dưới chân nói: “Nhìn thấy đường núi này không, trước kia ở đây có rất nhiều đá, người không đi được, càng đừng nói đẩy xe đẩy tay, về sau Bạch lão gia và lí chính mang chúng ta dọn sạch đá trên con đường này, lại rải một ít đất, nên giờ mới có thể đẩy xe.”

Chu đại lang tiếc nuối nói: “Chỉ là quá nhỏ, xe ngựa không qua được, không thì con đường này sẽ càng náo nhiệt hơn.

Mãn Bảo rất thích nghe kể chuyện như vậy, liền ngồi xổm bên người Chu đại lang nghe, hệ thống không nhịn được, nói: “Ký chủ, xung quanh đây có rất nhiều hoa dại, ngươi không đi hái sao? Nếu bỏ lỡ cơ hội này, đi tiếp nữa chưa chắc sẽ còn hoa.”

Nhắc đến kế hoạch kiếm tiền lớn, Mãn Bảo tuy rằng vẫn còn lưu luyến nhưng vẫn không nghe kể chuyện nữa, chỉ là trước khi đi liên tục kéo tay Chu đại lang bắt hắn bảo đảm, “Đại ca, về nhà huynh lại kể tiếp nhé, ta rất thích nghe.”

Dáng vẻ này ở trong mắt Chu đại lang chính là Mãn Bảo đã vừa muốn nghe kể chuyện lại vừa đi muốn đi hái hoa cùng Đại Nha Nhị Nha.

Chu đại lang yêu chiều xoa đầu nhỏ của bé, cười nói: “Đi đi, lúc nào về đại ca lại kể cho muội.”

Mãn Bảo liền vui vẻ đuổi theo Đại Nha và Nhị Nha.

Đoạn đường này vẫn khá bằng phẳng, tuy rằng là đường núi nhưng liếc mắt một cái đã nhìn được hết, hai bên đều ở trong tầm mắt của bọn Chu đại lang, ba đứa trẻ chỉ cần không chạy sâu vào trong thì sẽ không có nguy hiểm.

Đại Nha và Nhị Nha đã tìm được không ít hoa, có mấy loại Mãn Bảo chưa thấy bao giờ, vô cùng vui vẻ ngồi xuống đào.

Đại Nha và Nhị Nha đều sợ ngây người, nói: “Cô nhỏ, sao người lại đào cả rễ nó lên?”

Mãn Bảo ngẩng khuôn mặt dính bùn lên, mắt sáng long lanh, “Mấy hoa này ta chưa từng thấy, ta muốn đào một cây, chỉ cần một cây nhỏ là được.”

Hệ thống không ngăn bé, bởi vì nó vừa dò xét trong hệ thống, phát hiện có hai loại hoa không chỉ không có vật thật, ngay cả hình ảnh cũng chưa được ghi lại. Cái này đại biểu cho hai loại này nếu không phải bị biến dị thì chính là tuyệt chủng, bất kể là loại là ý nghĩa nào thì cũng đều có giá trị rất lớn đối với nghiên cứu trong tương lai.

Nếu có thể ghi lại thì sẽ đạt được một khoản tích phân xa xỉ.

Hệ thống hiếm có lúc sinh ra cảm giác vui sướng, cảm thấy ngày hôm qua không nhắc Mãn Bảo nếu quấn hoa lên, hoa sẽ dễ héo và dập là cách làm chính xác.

Nếu hoa không nát, hôm nay bé chắc chắn sẽ luyến tiếc không được nghe kể chuyện mà đi đào hoa.

Mãn Bảo đối với việc này hoàn toàn không biết gì, tuy rằng bé rất muốn đào cây hoa này đưa cho Khoa Khoa, nhưng việc hái đủ hoa cỏ dại đẹp cũng rất quan trọng, vì thế bé kiên trì không cần Đại Nha và Nhị Nha giúp đỡ, bảo các bé mau đi hái hoa.

Mãn Bảo tự mình cầm một cành cây khô, chổng mông hì hục đào đất.

Hệ thống âm thầm nhìn nửa ngày, không nhịn được nhắc nhở: “Ký chủ, ta thấy nhóm đại ca của ngươi đã sắp nghỉ ngơi xong rồi, thôi ngươi cứ trực tiếp bẻ cây đưa cho ta đi.”

Đào như vậy, một ngày chưa chắc có thể đào được ba cây.

Mãn Bảo tò mò hỏi, “Bẻ thôi cũng được?”

“Có thể nói vậy, phần lớn thực vật đều có thể bảo trì đặc tính thông qua cành khô, cho nên yên tâm, hẳn là có thể. Ngươi bẻ từ phần rễ, bẻ thêm mấy cành cho ta là được, trước bẻ cây màu đỏ bên trái này đi, sau lại lên phía trước lấy cây mây màu tím kia nữa.”

Hai loại hoa này là quan trọng nhất, các loại còn lại dù sao cũng có vật thật, có ghi lại cũng chỉ được tích phân khuyến khích thôi.

______

Chắc tác giả xác định đây là viết truyện dài, lại kiểu điền văn nữa, nên cứ thong thả nghĩ gì viết đó, như kiểu miêu tả lại cuộc sống hằng ngày ấy. Vậy nên câu chữ nó cứ loanh quanh thơ thẩn mãi mới tiếp tục một vấn đề, không cố bám sát cốt truyện chính.

Đọc nhanh thì chả thấy gì mà edit từng câu ra mới thấy chán vlll ấy huhu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.