Chờ đến khi Mãn Bảo ngủ rồi, Tiền thị mới nhíu mày nhìn sang Chu lão đầu, “Xây bảy gian phòng, ông là nghiêm túc, hay là đang đùa Mãn Bảo thôi?”
“Đương nhiên là nghiêm túc, ta mà lừa trẻ con à?” Còn là chuyện lớn như thế nữa, Mãn Bảo thông minh như vậy, chẳng may để con nó học được thói xấu thì làm sao đây?
Chu lão đầu tự có suy xét của mình, nói: “Không phải hôm kia bà nói nợ của lão tử sắp trả hết rồi sao?”
Tiền thị nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, nói: “Không còn bao nhiêu.”
Ai cũng không ngờ tới mấy củ gừng mà đám trẻ trồng lung tung kia lại đáng tiền như vậy.
Mảnh đất hoang Chu tứ lang khai hoang ra kia cũng không lớn lắm, chỉ khoảng chừng sáu bảy phân, non nửa để trồng củ mài, còn lại đều trồng gừng.
Một mảnh gừng nhỏ kia lại cho ra sản lượng rất lớn, trong khoảng thời gian này, trong nhà ngày nào cũng bán được ít nhất 40 cân gừng, cũng bởi vậy mà ngày nào cũng có doanh thu cố định.
Những người khác không biết, nhưng bọn lão ngũ lúc nào trở về cũng phải tính tiền với bà một lần, sau khi nộp quỹ chung còn phải trả phần tiền của lão tứ cho bà, cho nên ngoại trừ Mãn Bảo, Tiền thị là người biết rõ khoản tiền trong nhà và tiền tiết kiệm của mọi người nhất.
Chỉ sợ ngay cả đương sự là đám Chu ngũ lang còn không biết rõ bằng.
Trong bất tri bất giác, trong nhà đã tích được một khoản tiền không hề nhỏ.
Muốn xây bảy gian phòng đá à......
Tiền thị nhíu mày nói: “Chỉ sợ không đủ.”
“Không kém bao nhiêu,“ Chu lão đầu thấp giọng nói: “Tiền năm ngoái tích được, cộng với tiền lão tứ trả và tiền năm nay tích được, chắc cũng phải đến 35 lượng?”
Tiền thị “Ừm” một tiếng.
Chu lão đầu liền nói: “Nếu trong quỹ chung có từng này tiền, vậy thì chắc chắn trong tay bọn lão đại cũng có, mấy phòng này là xây cho bọn họ, ngay đến Mãn Bảo cũng ra tiền, thì tự nhiên bọn họ cũng phải ra một phần. Như thế là là gần được rồi. Theo ta đánh giá, không những đủ xây phòng, ngay cả nội thất bên trong cũng vậy là đủ.”
Chu lão đầu tính toán: “Mỗi phòng làm một cái giường, Mãn Bảo còn phải làm thêm một cái bàn và một cái ghế dựa, chúng ta nhiều nhất chỉ thêm cho bọn họ một bộ chăn đệm, còn lại, thì bọn họ tự mình chi đi.”
Mấy khoản này đều phải tiêu tiền, như vậy tính ra thì dường như có hơi không đủ, đặc biệt là giường, đó chính là thứ to đấy.
Chu lão đầu cảm thấy cơn nghiện thuốc lá của mình lại tái phát, ông nghĩ nghĩ rồi nói: “Không gấp, không phải vẫn còn rất nhiều gừng chưa nhổ sao? Chờ bán xong thì hẳn là cũng gần đủ.”
Tiền thị liếc mắt nhìn ông một cái, “Có phải ông đã quên là phải làm mai cho lão tứ rồi?”
Chu lão đầu sắp buồn đã chết, nói: “Không thì lại cho hắn chờ thêm một năm?”
“Sang năm hắn mười chín.”
Chu lão đầu thở dài, “Đúng là có hơi già rồi.”
Hai vợ chồng hồi lâu không nói gì.
Chu lão đầu liền nói: “Nếu không thì mượn của Chu Hỉ một ít?”
Gừng trong đất của Chu Hỉ cũng thu hoạch được không ít, nàng cũng phải nộp lên quỹ chung một phần, nhưng bởi vì nàng là con gái đã xuất giá, mấy thứ của nhà này trong tương lai chưa chắc đã có phần của nàng, cho nên Tiền thị làm chủ, chỉ lấy của nàng ba phần, còn lại thì nàng tự cầm.
Đương nhiên, nàng cũng phải chia cho bọn Mãn Bảo, chỉ là tỉ lệ cũng nhỏ hơn chút, mười mấy ngày nay nàng ngày nào cũng cõng sọt gừng hai mươi mấy cân đi ra ngoài, tiền thu được không ít, cho nên Chu lão đầu đoán trong tay nàng hẳn cũng tích được một khoản tiền.
Tiền thị thấy ông cái gì cũng tính đến rồi, liền nói: “Ông đi mà nói với nàng.”
Chu lão đầu liền lẩm bẩm nói: “Muốn ta đi thì ta đi.”
Nhưng cuối cùng Tiền thị vẫn không để Chu lão đầu đi, ngoại trừ Mãn Bảo, thì trước mặt mấy đứa con khác ông sẽ không nói lời nhỏ nhẹ, bảo ông đi vay tiền, không chỉ khiến ông khó chịu, mà người bị vay cũng khó chịu.
Chẳng qua, bây giờ còn cách lúc xây phòng một khoảng thời gian, Tiền thị cũng chỉ nhắc qua với Chu Hỉ mà thôi, chứ không muốn lấy tiền ngay.
Trong thôn xây phòng thì mọi người sẽ giúp đỡ lẫn nhau, không cần tiền công, nhưng đó là xây mấy cái nhà tranh đơn giản, vừa dễ lại vừa nhanh.
Nhưng nếu muốn trộn đất bùn đắp thành tường đất, làm phòng chống được lạnh, giống như nhà họ Chu muốn xây phòng bằng đá, vậy thì không những một ngày phải bao hai bữa cơm, còn phải đưa tiền công.
Cứ coi như bà con quê nhà lấy ít, thì cũng sẽ không thấp hơn mười tám văn.
Cho nên tiền công cũng là một khoản.
Bọn họ còn phải đi mua đá hoặc tự mình khai thác đá, phần tiền công này lại phải tính sang một khoản khác, may mà vật liệu gỗ cũng không phải mua quá nhiều.
Bởi vì ruộng chia theo nhân khẩu của bọn họ trên cơ bản đều ở vùng núi, mà vùng núi thì cây cối bên trên chính là của bọn họ, nên Chu lão đầu quyết định ngày mai sẽ lên núi nhìn thử xem cây thế nào, nếu cần phải mua, thì phải định trước với người ta.
Ngày hôm sau, Chu lão đầu còn chưa có đi xem cây, Mãn Bảo đã vác tay nải nhỏ của mình đến khoảng đất trống ở bên cạnh, giống như Đại vương tuần tra lãnh thổ mà đi dạo một vòng từ trên xuống dưới.
Tiểu Tiền thị mới làm xong bữa sáng không tìm thấy bé, ra cửa nhìn thử, liền thấy bé chống eo nhỏ đứng ở đó không ngừng gật đầu, cũng không biết đang nghĩ cái gì, nàng gọi to: “Mãn Bảo, muội nhìn cái gì thế, mau trở về ăn sáng.”
Mãn Bảo nhìn mảnh đất trống to này, ngẩng đầu nhỏ hỏi: “Ta đang xem phòng tương lai của ta, đại tẩu, ta muốn một cái màn màu đỏ, tẩu làm giúp ta được không?”
“Nào có cái màn nào màu đỏ, đại tẩu muội sống nhiều năm như vậy, cũng chỉ thấy màn màu xanh lá.” Tiểu tiền thị dắt tay bé về, nói: “Đừng nhìn nữa, ngay cả cái bóng của phòng chưa thấy đâu.”
Nàng cảm thấy chuyện xây phòng gì đó còn cách xa lắm, cho nên Mãn Bảo vẫn nên ngoan ngoãn đi học trước đi.
Tiểu Tiền thị áp giải Mãn Bảo trở về ăn sáng, đeo rương đựng sách trên lưng cho bé đi học.
Mãn Bảo nhảy chân sáo đến trường, nhìn thấy Bạch Thiện Bảo liền nói: “Nhà ta sắp xây phòng ở, chờ đến khi ta có phòng mới, ta sẽ mời ngươi tới mừng phòng mới* của ta.”
* Nguyên văn là 暖房 /nuǎnfáng/: ấm phòng, chắc kiểu mừng tân gia ấy.
Tinh thần Bạch Thiện Bảo rung lên, hỏi: “Khi nào có phòng mới?”
Lúc bọn họ vào nhà mới, Mãn Bảo đã lấy một cái giỏ tre đựng rất nhiều kẹo đưa cho cậu, nói là quà mừng nhà mới, cậu quyết định chờ đến khi Mãn Bảo có phòng mới thì cũng tặng quà cho bé.
Mãn Bảo liên tục nói: “Nhanh thôi, nhanh thôi!”
Cùng ngày hôm đó tan học về nhà, Mãn Bảo liền chạy đi tìm Chu lão đầu, hỏi: “Cha, phòng của con bao giờ xây xong ạ?”
Chu lão đầu đang uống nước suýt nữa bị sặc, ông nói: “Còn lâu lắm, hôm nay cha mới lên núi xem cây thử, còn thiếu một ít nữa mới đủ xây phòng, phải đi mua thêm một ít, còn phải khai thác đá đào đất cơ...... Con vẫn còn nhỏ, cứ ở với chúng ta trước, không vội dọn ra.”
“Như vậy sao được,“ Mãn Bảo la lên: “Con đã nói hết với các bạn con rồi, chờ đến kỳ nghỉ tắm gội lần sau bọn họ sẽ tới mừng phòng mới của con.”
Chu lão đầu ngớ người, không nghĩ tới con gái nhanh miệng như vậy, vội vàng nói: “Sao lần nghỉ tắm gội sau mà tới được chứ, phòng ở còn chưa xây được đâu. Con nói lại với bọn họ đi, cứ nói xây phòng mất thời gian, qua một khoảng thời gian nữa lại mời bọn họ sau.”
“Một khoảng thời gian nữa là bao lâu ạ.” Mãn Bảo nói: “Không phải xây phòng rất nhanh sao ạ, vù một cái là xong, cho dù có chậm, thì chắc cũng chỉ tầm sáu bảy ngày là xong đúng không cha?”
Còn sáu bảy ngày...... Chu lão đầu kêu lên: “Sáu bảy ngày thì đến cả nền cũng chưa xây xong đâu, ít nhất cũng phải chờ đến lúc ăn tết mới có thể vào phòng mới.”
“Cha, tốc độ của người chậm quá đi, con đã nói xong với bạn học rồi......”
“Vậy con cứ nói lại lần nữa với bọn họ thôi.”
“Thế con mất mặt quá,“ Mãn Bảo la lên: “Tất cả các bạn trong lớp của con đều biết rồi, bọn họ đều nói sẽ chuẩn bị quà chờ con mời bọn họ đó.”
___
Mình sắp thi rồi, nên xin phép bế quan ôn thi tầm nửa tháng nhé mọi người.