Thời điểm diễn ra yến hội, nữ nhân hậu viện nữ nhân quả nhiên không làm Trang Uyển thất vọng, oanh oanh yến yến trang điểm diễm lệ, Lý thị Vũ thị ánh mắt hàm chứa thủy quang con ngươi không nói, về phần Tống thị cũng mang lên đôi khuyên tai hiếm thấy, tha thiết một lời một câu mà nịnh hót lấy lòng... rốt cuộc trở lại nam nhân trong phủ, kính trà kính rượu đều hận không thể dán ở bên người nam nhân. Nề hà hiện tại Dận Chân chính là hữu tâm vô lực.
Trang Uyển ngồi ở bên cạnh Dận Chân, nhìn nam nhân dần dần hắc thấu mặt, âm thầm nhẫn cười.
Thẳng đến khi Vũ thị lại một lần dán tới, như có như không chạm vào tay Dận Chân, bị hắn một phen gạt đi, hắn tức khi bỏ đi khỏi yến tiệc...
Trang Uyển thong thả ung dung đứng dậy, liếc bộ dáng Vũ thị xấu hổ mà iếc mắt một cái.
"Vũ cách cách cũng chớ có để ở trong lòng, bởi vì chính sự bên ngoài, Tứ gia phiền lòng. Muội vẫn về thay quần áo, nghĩ ngơi cho tốt"
"...... Đa tạ...... Phúc tấn......"
Trang Uyển cong cong môi, đỡ tay Trúc Tương đuổi theo Dận Chân đang tức khí bước chân rời đi. Tiếc là Trang Uyển không thể so với bước đi của, nhất thời cũng không đuổi theo.
Tứ gia đến đâu?"
Trúc Tương theo tiếng.
"Nói là viện phía trước"
Đó chính là vừa giận, đi thư phòng sinh hờn dỗi.
Thân thể Trang Uyển càng ngày càng nặng, mới vừa dùng xong cơm canh nhưng không được ngồi tiêu thực?
"Dặn dò phòng bếp chuẩn bị một chén canh viên rau dưa, thêm chút bánh bao mè giòn. Cả buổi tối không nên dùng trà, thuận tiện lại đưa đến quần chúng mới, lúc nãy Vũ thị làm đổ rượu lên người, quần áo ướt mặc trên người không tốt"
Trúc Cầm thay Trang Uyển buông cửa mành chắn gió, sau đó lập tức đi ra ngoài phân phó tiểu nha đầu đên phòng bếp.
Trang auyển híp mắt dựa vào trên giường nệm, Trúc Tương đấm chân cho nàng, sau khi biết chính mình mang thai cũng không biết có phải hay không vì áp lực tâm lý, Trang Uyển luôn cảm thấy cả người mình thay đổi, bức bối thậm chí hơi hoang tưởng, phải nhờ nha hoàn đấm chân mới thoải mái.
Đợi trong chốc lát, vẫn không thấy kia canh tới, Trang Uyển nhíu mi.
"Sao laj lâu như vậy?"
Vừa vặn Trúc Cầm từ bên ngoài tiến vào, sắc mặt xanh mét.
"Chủ tử, canh chuẩn bị cho Tứ gia...... Bị Cảnh cách cách lấy đi rồi!"
Trang Uyển chậm rì rì mà ngẩng đầu, giơ lên mi thon dài
"Cảnh cách cách?"
Nói tỉ mỉ việc này thật đúng là ô long. Trong tiễn tẩy trần bữa mấy cách cách đều tâm tâm niệm niệm câu dẫn Dận Chân, hơn nữa Dận Chân không ngồi bao lâu liền giận dữ rời đi, mấy cách cách ai cũng chưa được ăn. Trang Uyển từ trước đến nay sẽ không đoản các thiếp thất chuyện gì, muốn ăn cái gì chỉ phái người đi báo phòng bếp, ai cũng không bị xem thấp quá, cho nên khi chờ tiểu nha đầu manhmg điểm tám đến cũng trùng hợp gặp mấy nha hoàn của các cách cách khác sai đi nhà bếp.
Tiểu nha đầu gặp nhiều người, báo đơn tử liền không kiên nhẫn chờ ở nơi đó, liền chạy ra sau sân ngồi, chờ canh kia làm xong không thấy người, đầu bếp liền đặt ở một bên, lại không nghĩ Cảnh thị phái nha đầu nghe được Dận Chân đến thư phòng, tâm tư vừa động liền nghĩ nhân cơ hội này tìm gặp Dận Chân, trước kia luôn hỏi thăm về sở thích Dận Chân, biết Tứ gia ưa thích canh rau dưa. Nha hoàn tới phòng bếp thấy thức ăn đã làm xong liền trực tiếp nói muốn lấy đi, tiểu phun bếp cũng vội vàng nên không lưu ý...
Trang uyển nghe Trúc Cầm thuật lại xong, không khỏi dở khóc dở cười, mành bên ngoài tiểu nha hoàn quỳ thỉnh tội đã sớm là khóc lóc xin tha, vẫn tiểu cô nương chưa trưởng thành, Trúc Tương cũng làm không tính trừng phạt, chỉ nói dẫn đi.
Bất quá, Cảnh thị này thoạt nhìn không hiện núi không hiện nước, trên có được ưu ái của Trang Uyển, dưới có Tống thị quản gia ngăn đón, lại vẫn là làm nàng nhanh như vậy liền khơi thông nhân mạch, tin tức Dận Chân đều sớm biết.
Trang Uyển tưởng tượng như vậy, trong lòng uể oải mà đứng lên.
"Đi thôi, đi xem."
Trúc Cầm biểu tình tức khắc thống khoái lên.
"Chủ tử sớm nên làm như vậy, cách cách mới tới không biết trời cao đất dày, còn dám lấy đồ của phúc tấn, nên dạy bảo một phen....."
Trang Uyển dưới đáy lòng vô ngữ, nha hoàn này hiểu rõ lý lẽ mới có cừu hận lớn như vậy.
"Đừng nghĩ nhiều, ta là đi xem, chớ có để Tứ gia đem người lăn lộn đến độc ác."
Lạt thủ tồi hoa gì đó, úc này đặt ở tâm tình không tốt của Dận Chân, phỏng chừng thật đúng là làm được.
Xem ra những người mới bắt buộc không yên phận rồi..