Một bên Tô Bồi Thịnh liếc Trúc Tương một cái, chính viện rốt cuộc vẫn là có nha đầu hiểu ánh mắt.
Trang Uyển hôm qua bị lăn lộn tàn nhẫn, toàn thân đều bủn rủn vô lực, chỉ là nhớ kỹ hôm nay ngày đầu tiên tiến cung thỉnh an Thái Hậu cùng Đức phi sau thời gian nàng ở cữ, lúc này mới cố nén cảm giác không khoẻ đứng lên. Dò ra màn tay bị cầm, xúc cảm ấm áp mà bao bọc lấy chính mình cơ hồ làm cả người Trang Uyển run lên.
“Dọa nàng rồi?”
Dận Chân vén màn, nhìn tiểu phúc tấn cảnh giác giống như mèo hoang đang trừng mắt nhìn mình, cười khẽ cánh tay với qua lôi kéo đem nữ nhân ôm vào trong ngực.
“Yên tâm, không quấy nàng”
Trang Uyển nơi nào tin được hắn, nửa mặt đang chôn trong chăn, chỉ lộ ra hai mắt đen đầy phòng bị, tuy có chút khác thường song lại cực kỳ đáng yêu.
“...... Hôm qua chẳng phải Tứ gia cũng nói như vậy sao?....”
Nói như vậy, Dận Chân thật ra cầm lòng không đậu mà hồi tưởng tư vị tối hôm qua. Rốt cuộc là lâu hạn phùng lâm, vốn nghĩ làm một chút là được, ai ngờ càng lún càng sâu muốn ngừng mà không ngừng được. Ôm thân thể mềm mại thơm tho lăn qua lộn lại, trước tình huống Trang Uyển khóc lóc van xin Dận Chân một bên dỗ ngọt một bên lại không ngừng cắm vào rút ra...
Ai bảo tư vị của nàng hấp dẫn như vậy, sau khi sinh con, ngược lại càng thêm phần ý vị.....
Nghĩ như vậy, sáng sớm nam nhân tựa hồ liền lại sinh ra phản ứng, ánh mắt không khỏi hướng vị trí đêm qua bị hắn xoa nắn không ngừng, cách tấm chăn cũng làm cả người cả Trang Uyển phát lạnh, theo bản năng liền phải hướng bên trong toản. Dận Chân nhanh chóng thu tay, đem người bọc trở về, phóng nhuyễn thanh nói.
“Thật không quấy nàng, ta còn phải lâm triều. Nàng cứ nghỉ một lát, giờ này ngạch nương hẳn là chưa dậy đâu”
Nói xong nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Trang Uyển.
“Bằng không ta đi nói với ngạch nương một tiếng, cho nàng hoãn lại ít ngày....”
Trang Uyển tức khắc trên mặt biến sắc, giơ tay che lại môi Dận Chân.
“...... Tứ gia nói bậy bạ gì đấy, bởi vì loại sự tình này mà chậm trễ tiến cung thỉnh an sao......!”
Dận Chân tất nhiên là hiểu rõ tiểu phúc tấn nhà mình từ trước đến nay tuân thủ quy củ, cũng không hề nói thêm cái gì, đè ép góc chăn liền đứng lên.
“Ta đi rồi, Uyển Uyển nghĩ ngơi thêm một chút cũng được. Lễ tiết đơn tử đã được Tô Bồi Thịnh chuẩn bị tốt, cứ yên tâm, Tô Bồi Thịnh hầu hạ ta nhiều năm, điểm này nàng không cần lo lắng. “
Nói là nói như vậy, nhưng một lúc sau Trang Uyển đã cầm áo khoác lên...
****
Tô Bồi Thịnh sáng sớm đã giao cho Trúc Tương danh sách những thứ cần thiết, ngoài ra còn lại hai cái cái rương. Trúc Tương là nha hoàn quản sự bên cạnh Trang Uyển, chiếu theo danh sách nói qua với chủ tử một lần.
Hàng năm đến lúc này, nhà kho trữ hàng khó tránh khỏi có chút mới cũ lẫn lộn, đồ trong cung ban cho tuy tốt nhưng không thể dùng, cái có thể dùng đã sớm đem ra dùng hết. Tứ bối lặc phủ cũng có chuyên môn Giang Nam xử lý chọn mua, nhưng bị hóa người thường thường năm mạt trước mới trở về. Dận Chân đại khái cũng là nghĩ đến điểm này, mới dặn dò Tô Bồi Thịnh chuẩn bị vài thứ lễ tốt - viên ngọc men nạm chóp mũ, kiểu dáng mới lạ tinh xảo rõ ràng là không phải từ trong kho lấy ra, Trang Uyển nhìn qua liền nhận thấy nhưng cũng thực ghi nhận hảo ý của Dận Chân.
Trang Uyển khẽ cười cười, cho Trúc Tương đem đồ vật thu thập, sau đó đi đên phòng bên cạnh nhìn Hoằng An vẫn đang ngủ say. Lúc này mới sửa sang quần áo đi dùng cơm, chuẩn bị tiến cung.
****
Thời gian trong cung trôi qua luôn thong thả, ít nhất chỗ này của Đức phi mà nói, nhật tử là thư hoãn lại có tư vị.
Tứ a ca lúc trước làm khâm sai chạy đến phòng lụt, nhanh chóng quyết định xử trí quan lại Dự Châu, lại mấy ngày liền triệu tập nhân mã kiểm tra đê điều, tránh cho 5 huyện Dự Châu gặp thiên tai, trên đường trở về lại bị thương. Khang Hi biết chuyện rất đau lòng cho Dận Chân, ban thưởng không ít đồ, theo đó nhiều ngày thẻ bài của Đức phi được long ân, nên khó trách được khí sắc Đức phi tốt như vậy.
“Thỉnh an ngạch nương.”
Trang Uyển liếc thần sắc Đức phi, ra hiệu cho Trúc Tương đem lễ dâng tới.
“Năm nay bên Giang Nam nói ân ra loại bạch sứ kêu tuyết sứ, không đơn giản là thai men dứ tinh tế, còn có thể làm thành kia tiểu kiện tinh xảo, thực thích hợp thưởng thức. Tứ gia hiểu được, tìm người có chuyên môn ở Giang Nam mua về.”
Nghe nói là nhi tử nhà mình cố ý tìm kiếm, Đức phi tức khắc tươi cười sáng lạn, duỗi tay vê khay hoa khai cẩm tú vành tai kia, đánh giá trong chốc lát, cũng kinh ngạc lên.
“Thật đúng như con nói, thứ này nhìn đã thấy rõ màu sắc tươi sáng, thế nhưng làm giống như phỉ thúy, kiểu dáng cũng mới mẻ độc đáo.”