Phúc Tấn Thuần Phu Ký

Chương 154: Chương 154: Phiên ngoại




Dù gì hắn cùng Tứ ca đã sớm nhìn thấu lẫn nhau, dù sao trên người hai người cũng tương đồng phản cốt.

“Thôi, ngày mai đệ sẽ tới chỗ Hoàng a mã xin chỉ thị, huynh đệ ta từ trước đến nay thân cận, Thái Tử cũng sẽ không phản đối.”

Tứ ca đại nghịch bất đạo nói, phảng phất chỉ là việc nhà..

“Chỉ là nếu vào cửa lão Bát, phải chuyên tâm làm chính mình sự, chớ tới quấy rầy.

“Đó là tất nhiên, tuy rằng có chút luyến tiếc Hoằng An, nhưng tóm lại là muốn làm nên việc lớn.”

“Đệ thông suốt thì tốt, ngạch nương cũng sẽ an tâm.”

Ngày ấy khởi, trữ vị chi tranh, hắn không hề là bốn đảng.

Đêm đó, Dận Trinh quỳ gối trước cửa tẩm điện Khang Hi, nhìn bộ dáng Hoàng a mã từ từ già đi.

“Nói như vậy, con cùng Tứ phúc tấn xác thực có tư tình?”

Dận Trinh ủy khuất mặt cúi xuống, giống như một đứa trẻ làm sai..

“Hoàng a mã, tin này là từ đâu truyền đến? Nhi thần cũng chưa có cơ hội gặp qua Tứ tẩu, làm sao có chuyện tư tình. Hoàng a mã, có người bôi nhọ nhi thần, làm xấu mặt hoàng gia, người phải làm chủ cho con”

Khang Hi gia bởi vì bệnh nặng đôi mắt hơi mờ nhìn về phía Dận Trinh, theo sau lại có chút không kiên nhẫn, nói:

“Trẫm đã biết, lui xuống đi.”

Dận Trinh xoay người trở về chỗ trại của mình, trong chốc lát liền có gã

sai vặt trở về, nói có tiểu công công không rõ tên bưng đồ vật hướng lều của Tứ phúc tấn.

Giống như hắn dự tính, Hoàng a mã hắn cuối cùng không có chọn Bát ca, cũng không có lựa chọn nhi tử được sủng ái nhất chính là hắn.

Hoàng a mã muốn ban chết cho nàng bởi vì bất luận như thế nào, trên người hoàng đế tương lai đều không thể có bất luận vết nhơ nào. Thập tứ phúc tấn không cam lòng Dận Trinh luôn biết rõ. Ngay khi nàng ta nhập phủ, nhìn gương mặt nữ nhân kiều nộn đơn thuần, hắn cũng không quá luyến tiếc, thuận tiện thu vào chẳng qua là vì thương tiếc.

Những việc không cần làm, Dận Trinh vẫn luôn ở nhắc nhở nàng, lại không biết là bị kẻ nào lợi dụng, nhất định phải truy rõ.

Bên ngoài, dưới chân là cát, xung quanh là gió lạnh, chùy thủ nhuộm máu đã kết đọng thành vệt dấu vết, điểm nào giống máu phúc tấn tích táp mà trượt xuống, dừng ở trên thảm e ngại còn còn sẽ phát ra tiếng động.

Dận Trinh thong thả ung dung đi lều trại Bát a ca, mang theo muội muội nhát gan của nhà mẹ đẻ Trang Uyển,

, ném ở trước mặt Bát a ca, Cửu a ca.

“Hoàng a mã chọn lão Tứ.”

“Thập tứ đệ, từ đâu truyền tới tin tức?”

Dận Trinh đá đá nữ nhân trên mặt đất.

“Lão Tứ sớm đã có tính toán, bên người ta sắp xếp người vào. Trong phủ đệ có 2 người, còn bên cùng huynh... “

“Nếu lão Tứ thượng vị, kết cục chúng ta sẽ rất thảm, Bát ca nhất định là biết rõ.”

Hắn xoa xoa vệt máu trên chuôi kiếm, đáy mắt u ám như ác quỷ.

“Dù sao đều là con đường chết, nhất định không chịu hắn nhục mạ. Ta đã hạ lệnh tiên phong doanh đến khu vực săn bắn phụ cận đợi mệnh, Bát ca, phản đi.”

Kỳ thật, này cũng không phải quyết định tốt, Hoàng a mã tuy rằng già rồi, nhưng bố trí phòng bị chắc chắn sẽ có

, hơn nữa lão Tứ như hổ rình mồi nhìn chằm chằm bắt lấy cơ hội, kết cục đại khái cùng với đám người bên Thái Tử tạo phản không khác biệt.

Nhưng nếu bất luận như thế nào hẳn phải chết, hắn ít nhất muốn cứu nàng.

Chờ khi Tứ ca tiến vào, hắn còn nắm tay nữ nhân trên giường, đem nàng ở trg ngực, một bên rót thuốc vào miệng nàng, một bên có ý đem độ ấm trở về.

Bát ca chần chờ lâu lắm, chờ hắn đuổi đi đoạn quá khứ nàng đã bị rót rượu độc, chỉ sợ nàng cũng không biết chính mình phạm tội gì.

Ta nói Edit phần phiên ngoại, cũng chẳng hiểu được bao nhiêu. Edit cho trọn vẹn thui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.