Phúc Thê Doanh Môn

Chương 44: Chương 44: Cắt Quần Áo




Đây là đại ca và tứ đệ liên hợp cùng nhau bắt nạt hắn, Lý Thư nằm ở trên bàn đấm ngực giậm chân, ho khan gần chết.

Lý Mạn thấy hơi không yên lòng, nhưng Lý Họa an ủi nàng cứng rắn nói không sao, nên nàng cũng không hỏi gì thêm nữa, cũng may Lý Thư rất nhanh đã đỡ hơn, tiếp tục nồng nhiệt ăn cơm, lúc nãy là do đại ca tứ đệ ghen tị với hắn đây.

Ăn cơm xong, mấy huynh đệ đi ra ngoài làm việc, chỉ có Lý Tiểu Ngũ và Lý Mạn thu dọn chén đũa.

Lý Mạn nhanh chóng rửa chén bát xong, Lý Tiểu Ngũ cũng lau bàn xong, rồi hai người cùng nhau ra phòng bếp, định đến sân sau xem Lý Thư xây chuồng heo thế nào.

Vừa lúc Lý Họa từ Đông phòng đi ra, nhìn thấy hai người, liền vẫy tay hô, “Tới đây một chút.”

“Có việc?” Lý Mạn đi đến chỗ hắn, nhìn thấy hắn đang cầm cây kéo, không khỏi tò mò.

Lý Họa cười cười, vừa rồi chuẩn bị cắt vải may quần áo cho Lý Mạn, ban đầu hắn tính kích thước cũng không xê xích gì nhiều, nhưng khi hạ kéo xuống, hắn lại lo lắng, nàng không như mấy huynh đệ hắn, dù sao một cô nương vẫn thích chưng diện hơn, đương nhiên quần áo vừa người mới đẹp, ngộ nhỡ nhỏ hay không vừa người, thấy nên tìm nàng đo số đo thì chắc chắn hơn. Không phải nghe bên ngoài có tiếng động, hắn quýnh lên, cầm luôn kéo ra cửa sao.

“Nàng tới đây một lát.” Lý Họa vào phòng trước, đặt kéo lên giường, cầm cây thước dây từ sọt thêu lên.

Lý Mạn nhìn vải trên giường, lại nhìn thước dây trong tay hắn, nhất thời hiểu ra, rất vui mừng, “Đây là huynh muốn may quần áo cho ta?” Mặc khác đã đứng thẳng người, giang hai cánh tay chủ động phối hợp.

Lý Họa nhìn nàng vui mừng, mím môi nở nụ cười, cầm thước dây đo chiều cao của nàng, vòng cổ, chiều rộng, dài của cánh tay...

Lý Mạn thấy hắn chỉ đo không ghi lại, lấy tay viết chữ nhắc nhở, “Huynh không cần ghi lại sao?”

“Đều nhớ.” Lý Họa chỉ chỉ đầu mình, khẽ cười nói, mặt khác tiếp tục đo.

Lý Mạn không lên tiếng nữa, Lý Họa đo rất nhanh, chỉ một lúc là đo xong, sau đó, lấy cuộn vải xanh nhạt trải lên giường, cầm kéo bắt đầu cắt.

“Huynh may quần áo? Sẽ dùng kim chỉ may sao?” Lý Mạn tò mò cầm sọt thuê trong đó đã chuẩn bị xong vài cuộn chỉ có màu sắc khác nhau, lại nhìn hắn cắt may thuần thục, không khỏi đánh giá cao thiếu niên này thêm mấy phần.

Lớn lên đẹp trai, được đi học, trí nhớ rất tốt, còn có thể may chăn, may quần áo...

“Thế nào?” Lý Họa đặt mấy miếng vải đã cắt xong để một bên, xoay người lấy cây kim trong sọt thêu, vừa lúc gặp được đôi mắt đen sáng lúng liếng của Lý Mạn, thì nghi ngờ hỏi.

Lý Mạn thật lòng giơ ngón tay cái lên, “Huynh thật giỏi, sau này có thể dạy ta hay không?”

Lý Họa mỉm cười gật đầu, hắn ước gì nàng muốn học.

Tất nhiên trong lòng Lý Mạn rất vui, cũng âm thầm hạ quyết tâm phải nhanh học ngôn ngữ ở nơi này, nếu không việc trao đổi rất bất tiện.

Nghĩ như thế, tâm tư lay chuyển, Lý Mạn cười thật tươi, trên mặt đất viết, “Huynh vất vả rồi, cám ơn, thì nói như thế nào?”

Lý Họa cũng nhếch môi khẽ cười, sau đó ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc dạy nàng câu này.

Lý Mạn nghe rất nghiêm túc, nhẹ nhàng đọc một lần, thấy không khác lắm, sau đó mới chào Lý Họa, gian trá cười nói, “Huynh vất vả rồi, cám ơn.”

Lý Họa còn chưa trả lời, Lý Mạn đã chạy ra ngoài, nhìn Lý Mặc đã xây hàng rào xong, lúc này đang dùng dao tước nan trúc, không biết làm gì, liền cười hì hì đi tới, ngồi xổm bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nói, “Đại ca, huynh vất vả rồi, cám ơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.