Mắt thấy những cái bát kia sắp bị nàng rửa đến hư, rốt cuộc Lý Ngôn nhịn không được, tiến lên cắt ngang suy nghĩ của nàng, “Nghĩ gì thế?”
“Ah?” Trái tim nhỏ bé giật mình, Lý Mạn cảm thấy mình bị hù dọa đến rớt cả hồn ra, bát trong tay rớt vào nồi, hên là không bị vỡ.
Lý Ngôn khoanh hai tay, tựa vào bệ bếp, mặt nhăn lại, buồn cười nhìn nàng, “Lá gan nhỏ như vậy sao?” Mấy ngày nay nhìn nàng rất hoạt bát sáng sủa, còn tưởng lá gan lớn hơn chứ.
Tay Lý Mạn che ngực đang nhảy loạn, nhìn hắn chằm chằm như đang gặp quỷ.
“Huynh làm gì vậy?” Nàng trừng đôi mắt tròn trịa, cố gắng dùng ngôn ngữ ở đây chất vấn hắn, cố tiếp thêm sức mạnh cho mình.
“Hay da, có tiến bộ.” Lý Ngôn nhíu mày, vui thích khen ngợi, “Còn biết nói gì nữa không?”
“Hả?” Câu trước nàng nghe hiểu, câu sau hắn nói gì nhỉ?
Mắt Lý Ngôn nhìn lên tóc nàng, “Cây trâm đâu?” Lúc ăn cơm tối cũng không nhìn thấy, hóa ra mình vừa đi, nàng liền tháo xuống.
Lý Mạn biết hắn nói đến cây trâm, vốn nàng không biết phải làm sao, bây giờ thì tốt rồi, là hắn tới hỏi, trả lại hắn là xong.
Vội vàng lấy cây trâm từ trong ngực ra, đưa cho hắn, “Trả huynh.”
Lý Ngôn híp mắt lại, “Không thích?”
Nhìn thấy sự vui vẻ trong mắt hắn trong chốc lát bị sự lạnh lẽo thay thế, Lý Mạn áp chế trái tim nhỏ đang nhảy loạn, dáng vẻ bề ngoài quả nhiên có thể gạt người, trước kia nghĩ người này tính tình ôn hòa, là người có nụ cười khiến người khác an tâm, hôm nay xem ra, lúc hắn cười thật hiền, nhưng khi nào không vui, thì thật đáng sợ.
Lý Mạn giả vờ nghe không hiểu lời của hắn, đặt cây trâm lên bệ bếp, nói thật nhỏ, “Cám ơn huynh, ta không quen cài thứ này.” Nói xong, xoay người tiếp tục rửa bát.
Nhưng bát còn chưa rửa xong, thì giẻ rửa trong tay bị người này giật lấy, hai vai bị kiềm chế, ép nàng đối mặt với hắn.
Lý Mạn tức giận, trừng hắn, “Huynh muốn làm gì?” Rồi nhìn ra cửa, vừa mong muốn có ai nhìn thấy để có thể ngăn hắn lại, vừa sợ có người nhìn thấy một màn này, trong lòng vô cùng hoảng loạn.
Lý Ngôn nhìn nàng thật sâu, trong mắt tràn đầy kiên định và bá đạo.
Bị ánh mắt như thế nhìn chăm chú, Lý Mạn dần dần mất đi lực chống đỡ, bất an hỏi, “Huynh đến tột cùng là muốn làm gì?” Vì một cây trâm, mà muốn như ăn tươi nuốt sống nàng sao?
Thẳng đến nàng buông tha giãy dụa, Lý Ngôn mới buông lỏng tay, cầm cây trâm lên, một lần nữa cài lên tóc nàng.
Lý Mạn âm thầm liếc hắn, người này thật cố chấp, được rồi, chỉ một cây trâm mà thôi, hắn muốn thế thì thế đi.
“Nàng cài đi.” Lý Ngôn thấy nàng cứng đầu cúi đầu không nhìn mình, môi hơi nhướng lên, tay nắm lấy cằm nàng, nâng lên.
“Huynh?” Lý Mạn hơi tức giận, khóe mắt nhìn thấy ngón tay hắn bị đứt một đường thật dài, như bị lưỡi dao sắc làm bị thương, rồi đột nhiên nghĩ đến hoa văn xinh đẹp trên cây trâm, không lẽ vì tốn thời gian làm cái này mà bị thương sao?
“Tay huynh bị thương?” Lý Mạn cầm tay hắn, quan tâm hỏi.
Lý Ngôn nghe thấy trong lời nàng mang vẻ thân thiết, càng hiểu trong mắt nàng đầy quan tâm, trong giây lát trong mắt tràn đầy vui vẻ, dùng ngón tay bị thương khẽ vuốt tóc nàng, giống như hứa hẹn nói, “Sau này, ta sẽ làm cái tốt hơn cho nàng.”
Lý Mạn theo bản năng nghiêng đầu, né tránh tay của hắn, lại vừa lúc nhìn thấy Lý Mặc đứng trước cửa phòng bếp, như một tảng băng, sắc mặt tái xanh.