Phúc Thê Doanh Môn

Chương 10: Chương 10: Không Hẹn Mà Gặp.




Dáng vẻ nam nhân này chừng hai mươi, thân hình cao lớn, một thân quần áo vải bố màu xám tro, tay áo và ống quần đều cuốn lên một đoạn, lộ ra da thịt màu đồng.

Mặt mày tuấn lãng, ngũ quan rõ ràng, ánh mắt trầm lặng như hố sâu, môi mím thật chặt, dường như hết sức kiệm lời.

Lý Mạn nhận ra, đây là nam nhân tối hôm qua ôm mình về, coi như là ân nhân cứu mạng của nàng.

Hơi kéo khóe môi, Lý Mạn cười gật đầu với hắn, xem như chào hỏi, ai biết, đột nhiên có một con chó lớn xông vào phòng bếp, trong miệng còn ngậm một con gà rừng đã chết.

Lý Mạn sợ hãi hét lên một tiếng, trốn ở phía sau bệ bếp.

Lý Mặc nhanh chóng tiến lên, tức giận nắm tai con chó lớn, dạy bảo, “Đại Hắc, đi ra ngoài.”

Đại Hắc là đồng bạn cùng hắn đi săn thú, khi tập kích con mồi rất hung hãn, nhưng nghe lời và dịu ngoan đối với người trong nhà, lần này, có lẽ là biết trong nhà có thêm nữ nhân, muốn ngậm con gà rừng qua để lấy lòng, ai biết lại dọa Lý Mạn, cái thứ thành sự không đủ, bại sự có thừa.

“Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?” Lý Tiểu Ngũ dựa sát vào bên người Lý Mạn, quan tâm hỏi.

Lý Mạn vỗ ngực một cái, lắc đầu ý bảo mình không sao, nhưng, người nam nhân này đột nhiên trở về, nàng phải nhào thêm chút bột nữa mới được.

Mới lấy thêm hai nắm bột để vào trong chậu, cái bao gần thấy đáy, nghĩ nam nhân kia khôi ngô cao lớn, lượng cơm ăn tất nhiên không nhỏ, liền dứt khoát đem bột mì toàn bộ đổ ra.

Nhưng vừa mới múc nước đổ lên, ngoài cửa liền vang lên giọng nói, lại có người trở về.

“Đại ca, huynh ở nhà à?” Lão tam Lý Thư trong tay xách hai con cá, hào hứng đi tới.

Lý Mặc đang ở trong sân giáo huấn Đại Hắc, sau này không được lỗ mãng, chợt thấy đệ đệ trở về, trên mặt có vài phần lúng túng, bình thường hắn sẽ đi săn thú cả ngày, nhưng hôm nay không biết chuyện gì xảy ra, luôn thấy tâm tình không yên, dứt khoát về sớm.

“Hiện tại sao đệ trở về rồi?” Hắn đứng dậy hỏi đệ đệ, “Ngày hôm nay trong thôn bắt cá, không phải ở từ đường ăn cơm sao?”

Vậy mà, hắn vừa dứt lời, nhị đệ Lý Ngôn đã đi vào sân, nhìn thấy Lý Mặc, cũng không giật mình như lão tam, chỉ tùy ý chào hỏi một câu, “Đại ca? Huynh ở nhà à.”

Thế nào, hắn ở nhà rất kỳ lạ sao? Lý Mặc nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của nhị đệ, cũng hỏi, “Sao đệ cũng về rồi?”

“Ah, mới vừa làm xong, cơm trong từ đường làm chưa xong, đệ và tam đệ đói bụng, muốn về xem cơm có sẵn không.” Lý Ngôn trả lời rất thành thật, “Đại ca cũng trở về ăn cơm trưa sao?”

“Ah, uhm.” Lý Mặc đương nhiên nói đúng, “Sáng sớm đi gấp, quên mang lương khô.”

Lông mày bên phải của Lý Ngôn nhướng lên, “Đệ hiểu.” Nói xong, nhanh chóng vào phòng bếp.

Gò má màu mật ong hiện lên một chút ửng hồng, nhị đệ thật sự đáng ghét, đệ thì biết cái gì, thật sự hắn không phải vì nữ nhân kia.

Tại phòng bếp, Lý Tiểu Ngũ vây quanh tam ca, muốn nhìn cá trong tay hắn, nhưng Lý Thư làm sao cho đệ ấy, hắn đã làm sạch sẽ, cầm về cho nữ nhân kia nấu.

“Giữa trưa ăn cái này.” Hắn đem cá để trên tấm thớt, sau đó quay về phía nàng cười nói, trở về liền nhìn thấy quần áo và chăn đều giặc sạch, còn có, nàng đang ở phòng bếp nhào bột, trong lòng Lý Thư ấm áp vui vẻ, đã đem chuyện nàng chạy trốn vứt bỏ huynh đệ cả nhà bọn họ đều quên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.