Phía trước, Lý Thư dắt Lý Tiểu Ngũ, Lý Tiểu Ngũ có vẻ sôi nổi vui mừng khôn xiết.
Phía sau, Lý Mạn thì khác không được tự nhiên uốn éo, nàng không phải đứa trẻ, không muốn hắn dắt, “Huynh buông tay, ta tự đi.”
Nàng muốn rút tay về, Lý Họa nắm chặt hơn, dường như rất sợ nàng chạy trốn.
Có điều, chính xác là hắn đã buông tha nàng, nhưng chính nàng đã quay lại.
Sau này, hắn sẽ không bao giờ... buông tay nữa, quay đầu nhìn nàng nhẹ nhàng cười, Lý Họa trấn an khẽ cười nói, “Sắp đến rồi.”
Lý Mạn âm thầm liếc mắt, tiểu tử đáng chết, nhìn gầy gầy yếu yếu, nhưng lực tay thật lớn.
Đến cửa hàng may, bà chủ nhiệt tình tiếp đón, lấy cho bọn họ xem không ít kiểu dáng mới.
Lý Thư nhìn, nghĩ những bộ đó đều đẹp, nếu nương tử mặc lên, khẳng định sẽ càng xinh đẹp, bảo đảm ở Sông Thần Nữ không ai bằng.
Nhưng Lý Họa nghĩ những bộ đó không đẹp, kiểu dáng lòe loẹt rườm rà căn bản không hợp với cô nàng, cuối cùng hắn chọn hai bộ màu trắng trong thuần.
Lý Mạn cũng cảm thấy không tệ, trước tiên chọn bộ màu trắng xanh mặc thử.
Kết quả, thay xong quần áo đứng trước gương to, Lý Mạn hoàn toàn giật mình, cảm giác máu toàn thân chạy loạn khắp người.
Trong gương là cô gái ngây ngô mà xinh đẹp, mặt tròn trịa, da thịt trắng noãn, đôi mắt to đen lúng liếng vô cùng ngạc nhiên nhìn chằm chằm...
Đây không phải là hình dáng của mình năm mười lăm mười sáu tuổi sao?
Nàng dùng sức nhéo nhéo mặt mình, có cảm giác mơ hồ như nằm mơ vậy.
“Thế nào?” Lý Họa vội kéo tay nàng, “Không vui sao? Đổi bộ khác?”
Lý Thư đi tới, nhìn Lý Mạn từ trên xuống, “Ta thấy đẹp.”
Màu sắc bộ quần áo này tôn lên nướt da của nương tử, mền mền như trứng gà mới bóc, còn, tôn lên thân thể, ngực to hơn, vòng eo tinh tế, đủ một nắm tay của hắn không nhỉ?
“Tam ca.” Lý Thư càng nhìn ánh mắt càng trầm xuống, Lý Họa cảnh cáo nhìn hắn.
Lý Thư bĩu môi, không cam lòng quay đầu không nhìn nữa, trong lòng lại nghĩ tứ đệ còn xấu xa hơn nhị ca, đệ ấy nắm tay nhỏ bé của người ta thì được, hắn ngay cả nhìn cũng không cho phép, đều là tướng công, nhưng lợi ích của hắn thì kém xa.
“Đổi lại bộ này?” Lý Họa lại cầm một bộ trắng xanh nhạt khác đưa cho nàng.
“Không thử nữa.” Đột nhiên Lý Mạn không muốn thử quần áo nữa, nàng thấy kỳ lạ, tiểu cô nương này cùng với nàng lúc còn trẻ giống nhau như đúc, ngay cả đồng điếu bên phải khóe miệng đều giống nhau.
Là vận mệnh sao? Thật ra nàng thuộc về thế giới này?
Lý Họa nhìn sắc mặt nàng không bình thường, cũng không tiếp tục truy hỏi, mà hỏi bà chủ giá bao nhiêu.
Một bộ tám mươi văn, một bộ một trăm hai mươi văn, hai bộ vừa đúng hai trăm văn.
“Hai trăm văn?” Đột nhiên Lý Thư cảm thấy những bộ quần áo đó không đẹp.
Lý Họa nắn nắn túi tiền, cũng cảm thấy quần áo này đắt, bà chủ nói quần áo này mặc lên đẹp ra sao, kiểu dáng xinh xắn như thế nào, Lý Mạn mặc lên tôn lên dáng người ra sao.
Nhưng, cuối cùng Lý Họa quyết định, chọn hai cuộn vải cùng màu trước mặt, hỏi giá.
Bà chủ sảng khoái, liền nói giá cả, một mét mười hai văn.
Cuối cùng Lý Họa chọn hai loại vải mỗi loại ba mét, tổng cộng bảy mươi hai văn.
Bà chủ cắt vải xong, lại cắt vải còn dư xuống, nói chỉ cần bảy mươi văn.
Lý Mạn không hiểu hai bên trả giá ra sao, nhưng thấy hai bộ quần áo biến thành hai khúc vải thì, cũng hơi sững sờ, “Trong thôn có chỗ may sao?”
“Về nhà ta làm cho nàng.” Lý Họa nhìn thấy nghi hoặc trong mắt nàng, liền nói như vậy.
“Đi, đi mua bánh bao.” Lý Thư tin tưởng tay nghề của tứ đệ, không lo lắng sẽ lãng phí hai khúc vải này chút nào.
Lý Thư kéo Lý Tiểu Ngũ ra cửa, Lý Mạn theo phía sau, rất sợ Lý Họa lại dắt mình.
Lý Họa cầm vải đi ở cuối cùng, vừa bước ra cửa, đột nhiên khóe mắt lóe sáng vừa nhìn vải tơ lụa màu nhũ đỏ bạc, vừa nhìn dáng người yểu điệu nhỏ bé yếu ớt của Lý Mạn đằng trước, ánh mắt lóe lóe.