Gió đêm nhè nhẹ thổi, Lý Mạn từ giữa sự tuyệt vọng tỉnh táo lại, nương theo sắc trời u ám, trộm đánh giá nam nhân đang ôm mình trong lòng, hắn đang nhìn về phía trước, theo góc độ của nàng chỉ có thể nhìn thấy cằm cương nghị của hắn còn có đôi môi đang gắt gao mím chặt, nhưng mà, nàng vẫn có thể cảm giác được hắn rất cao và vạm vỡ, nhìn tựa như một hòn núi nhỏ, một đôi cánh tay cường tráng mà mạnh mẽ, hơi thở nam tính nồng đậm bao vây lấy nàng, làm cho nàng cảm thấy bất an nhưng lại không dám động đậy.
Nhưng, hắn rốt cuộc là ai? Có quan hệ như thế nào với mình, tại sao hắn lại cứu mình từ cái tình huống kia?
Lý Mạn mở mở môi, muốn hỏi chút gì, nhưng nghĩ đến lúc trước chính mình nói nhiều như vậy cũng không có một ai nghe hiểu, nàng hậm hực.
Chính là một tiếng thở dài thất bại này, nhẹ giống như muỗi bay, lại bị Lý Mặc nghe thấy được, cúi đầu, thấy không rõ lắm mặt của nàng, lại có thể nhìn thấy cặp mắt trong suốt như sao của nàng, “Ngươi nếu không muốn, ngày mai ta dẫn ngươi chạy.”
Ngực Lý Mạn căng thẳng, muốn tránh đi tầm mắt của hắn, lại không cam lòng buông tha cơ hội trao đổi như vậy, thật cẩn thận hỏi “Ngươi nói cái gì?”
Lông may Lý Mặc nhăn lại, nghi hoặc nhìn nàng một cái, nàng đang nói cái gì?
“ Đại ca.” Lúc này, một tiểu nam hài từ trong tiểu viện của Lý gia chạy ra, khẩn trương hề hề xem xét Lý Mạn, “Nàng đã chết rồi sao?”
“ Không có. Tiểu Ngũ, đệ đun chút nước ấm đi.” Lý Mặc phân phó đệ đệ, một mặt ôm Lý Mạn vào Tây phòng.
Trong phòng không có đốt đèn, đen tuyền, nhưng Lý Mặc vẫn chạm được đến mép giường, đem Lý Mạn đặt lên trên, “Ngươi nghỉ chút đi, lát nữa để Tiểu Ngũ lấy đồ cho ngươi ăn.”
Lý Mạn nghe không hiểu lời của hắn, nơi này lại tối om cái gì cũng thấy không rõ, hắn đột nhiên để chính mình xuống rồi đi, nàng sợ, một phát bắt được tay áo của hắn, “Đừng đi.”
Lý Mặc hoàn toàn không dự đoán được nàng sẽ làm như vậy, nghi hoặc quay đầu, chỉ thấy trong đôi mắt tăm tối của Lý Mạn lóe ra một tia lo âu thấp thỏm, tâm, đột nhiên liền mềm nhũn ra, “Ngươi yên tâm, sẽ không có người nào tổn thương ngươi nữa đâu.”
Thanh âm trầm thấp của hắn lộ ra một chút dịu dàng, Lý Mạn từ từ an lòng, tay dần dần buông ra.
Lý Mặc không nói cái gì nữa, xoay người đi ra cửa, mới ra ngoài, đã thấy Nhị đệ và Tam đệ đã trở lại.
“Nữ nhân kia đang ở trong phòng sao?” Lão Tam Lý Thư thấy ca ca đứng ở cửa, một mặt thì la hét một mặt thì vuốt tay áo hùng hổ muốn chạy vào trong phòng.
Lý Mặc lấy tay ngăn hắn lại, trực tiếp kéo hắn vào phòng ở bên cạnh Tây phòng, “Tam đệ, đệ muốn làm gì?”
“ Đại ca, người đừng trông nom nữ nhân như vậy, đánh một chút sẽ có nề nếp hơn.” Lý Thư la hét muốn vào Tây phòng đánh người.
“Hồ đồ.” Lý Mặc lần này không ngăn hắn, nhưng nét mặt u ám, nhắc nhở, “Ngươi dám đánh nàng, ta sẽ đánh ngươi trước.”
Mặt Lý Thư đỏ lên, “Đại ca, nữ nhân không biết ơn này, lần này người tha cho nàng, nhưng lần sau nàng vẫn sẽ trốn.”
“Đệ đánh nàng, nàng có thể gả cho đệ sao?” Lý Ngôn nhìn đệ đệ lỗ mãng này một cái, hỏi lại Lý Mặc, “Đại ca, phải làm sao bây giờ?”
Lý Mặc liếc mắt nhìn Nhị đệ Lý Ngôn một cái, đem quyết định ở đáy lòng nói ra, “Ngày mai ta sẽ đưa nàng rời núi.”
“ Cái gì?” Lý Thư kinh ngạc, tròng mắt muốn rơi xuống đất, “Đại ca, người muốn thả nàng đi sao?”
Lý Ngôn cũng hơi hơi ngưng mi, đối với quyết định này hình như cũng không tán thành, mà ngay cả Tiểu Ngũ Tử suốt ngày đun nước, cũng biểu hiện không muốn.
Lý Mặc trong lòng rất khó chọn, kỳ thật, không chỉ có đệ đệ, mà ngay cả chính hắn cũng không nghĩ như vậy, hắn năm nay hai mươi ba, Tứ đệ cũng mười sáu, trừ bỏ Tiểu Ngũ Tử, sợ rằng bốn huynh đệ trong nhà đều cần nữ nhân.
Hơn nữa, nữ nhân kia bộ dáng rất đẹp, Nhị đệ Tam đệ tựa hồ cũng tựa hồ cũng rất vừa ý, chính hắn cũng cảm thấy không tệ, ở thôn Thần Nữ, bởi vì nghèo khổ, huynh đệ chung vợ đó là chuyện thực phổ biến, nhưng khó khăn lắm mới có thể tìm được một nữ nhân mà tất cả mọi người đều vừa lòng.
Nhưng mà, nữ nhân kia không muốn, bọn họ cũng không thể đánh người a, hắn cũng không muốn đệ đệ của mình biến thành người bạo lực như Ngô gia kia, “Cứ như vậy đi, sáng mai ta đưa nàng rời núi.”