Tôn Thạch Ngọc cau mày, sắc mặt lập tức trầm xuống. Hắn nghe không hiểu? Mặc dù kiếp trước hắn là võ tướng, nhưng từ nhỏ đã cũng ngoại tôn tử của Tôn Sưởng Hiên đến Thanh Phong thư trai học tâp thánh hiền kinh truyện, còn có chuyện gì hắn nghe không hiểu chứ?
“Ta càng muốn biết!” Tôn Thạch Ngọc tức giận nói.
“Được rồi!” Đỗ Phúc Hề nhún nhún vai. “Có một loại hoạt động gọi là bóng chày, cầu thủ được chia làm hai đội, thay phiên phòng thủ và tấn công, cầu thủ của đội phòng thủ sẽ nỗ lực ném bóng thật mạnh về phía cầu thủ của đội tấn công, cầu thủ này phải dùng gậy đánh bật trái bóng đó ra xa, sau đó hắn phải chạy dọc theo bốn điểm mốc, thành công chạy trở lại gôn trước khi đồng đội của người ném bóng chụp được trái bóng, liền có được một điểm. Trận đấu có tất cả là chín hiệp, đội nào được nhiều điểm hơn thì thắng. Nói như vậy, Thế tử nghe có hiểu không?”
Tôn Thạch Ngọc nheo mắt không vui. Nàng quả nhiên xem nhẹ hắn. Hắn lười biếng nói: “Tương tự đánh cúc, có gì khó hiểu?”
“Đánh cúc?” Đỗ Phúc Hề suy nghĩ một chút, dường như đã đọc qua trong sách lịch sử, trò chơi mà người chơi phải ngồi trên lưng ngựa lấy gậy đánh cầu, lấy đánh cầu qua cầu môn để tính điểm, nếu nói có chỗ tương tự với bóng chày, chính là đều có một quả cầu, nàng lại cảm thấy đánh cúc tương đối giống với Polo hơn, chỉ là nàng cũng sẽ không nói cho hắn biết môn Polo, nói nhiều sai nhiều, sớm muộn gì cũng lộ ra sơ hở nàng không phải là nguyên chủ.
“Ngươi đã xem bóng chày ở đâu? Quy tắc so với đánh cúc thì tinh xảo hơn vài phần.” Cái hắn không hiểu lắm ở đây chính là bốn điểm mốc mà nàng nói, nhưng có thể hiểu đến tám phần, vừa nghĩ liền biết trò chơi gọi là bóng chày này ý tứ hơn đánh cúc.
“Ách. . . . . .” Trong lòng Đỗ Phúc Hề lộp độp, cảm thấy có chút không ổn, ậm ờ nói: “Là. . . . . . Chính là khi ta còn ở am ni cô, nhìn thấy bọn nhỏ chơi.”
Tôn Thạch Ngọc chợt nhíu mày. Kiếp trước hắn cùng với bọn thuộc hạ thường xuyên lui tới bên cạnh Liên Hoa am, mặc dù nằm ở vị trí vắng vẻ, nhưng bởi vì tiếp giáp biên quan Đông Nô, thương đội lại nhiều, là một địa phương trao đổi tin tức, bọn họ thường giả trang thành thương nhân nghe ngóng tin tức bốn phương tám hướng tại một quán rượu trong khách điếm, nhưng chưa từng nghe qua bóng chày.
Hắn định hỏi tiếp, đúng lúc này, Thiêm Hương và Nghênh Mai vén màn đi vào, đi theo phía sau là nha hoàn bưng một mâm thức ăn, hắn đành phải ngừng lại.
“Nô tỳ thỉnh an Thế tử.” Thiêm Hương, Nghênh Mai hướng về phía hắn thi lễ, hai người thận trọng nhìn chằm chằm tiểu nha hoàn bày thức ăn ra bàn xong liền lui ra, bây giờ đã không cần bọn họ hầu hạ Thế tử dùng bữa, chỉ cần một mình Thế tử phi là đủ rồi.
Sau khi Thiêm Hương và Nghênh Mai rời khỏi, thì Thu Nguyệt bưng chén thuốc đi vào, đó chính là thuốc uống trước bữa tối, nàng đưa thuốc vào xong cũng lập tức lui ra.
“Nhân lúc còn nóng uống đi, Thế tử.” Đỗ Phúc Hề đã không coi ai ra gì bắt đầu động đũa rồi.
Thật ra thì Tôn Thạch Ngọc đã không cần nàng hầu hạ ăn cơm uống thuốc, hắn đều có thể tự mình động thủ, nhưng hắn không muốn để cho bọn nha hoàn phát hiện thân thể hắn đã dần dần tốt hơn, nên không cho các nàng đi vào, người bên ngoài đều cho rằng Thế tử chỉ đồng ý để cho một mình nàng hầu hạ.
Nàng cảm thấy như vậy rất tốt, nàng vui vẻ ăn cơm một cách tự do tự tại, nếu không ăn một bữa cơm còn phải để nha hoàn gắp thức ăn, ăn cũng không thấy sảng khoái.
Tôn Thạch Ngọc tự động ngồi vào chỗ đối diện nàng, nhìn chén thuốc đen như mực, sắc mặt trầm xuống: “Không uống, ngươi kín đáo đổ hết đi.”
Hắn cảm thấy thuốc này có vấn đề, không có tác dụng bổ thân chữa bệnh, ngược lại sẽ làm trở ngại vận khí của hắn, sau khi uống thuốc, ban đêm khí huyết vận hành sẽ đặc biệt không thuận.
Đỗ Phúc Hề ngước mắt cười với hắn. “Ha, ngươi thật giống tiểu đệ của ta, rất sợ thuốc đắng, đừng sợ, ngươi uống một hơi hết, ta sẽ nhét vào miệng ngươi một viên đường hoa quế, bảo đảm ngươi sẽ không cảm thấy khó chịu. . . . . .”
Nàng bỗng dưng im bặt, tiểu đệ đệ trong miệng nàng chính là tiểu đệ kiếp trước của nàng, thật may là nguyên chủ cũng có đệ đệ, nếu không thì bị lộ tẩy rồi.
“Ai nói gia sợ đắng hả?” Tôn Thạch Ngọc nghẹn họng, vì cớ gì nàng cứ luôn xem thường hắn như vậy? “Gia không uống..., nói không uống chính là không uống, mang đi đổ sạch.”
Chưa chứng thực thuốc này có vấn đề hay không, hắn không muốn nói ra hoài nghi của mình, tránh để cho nàng lo lắng.
“Ngươi vẫn còn phát sốt, hiện tại thuốc cũng không uống?” Đỗ Phúc Hề đột nhiên nhìn hắn chằm chằm. “Thế tử, ngươi thật sự muốn chết thẳng cẳng sao?”
“Chết thẳng cẳng?” Hắn cau mày.”Chết thì chết, tại sao lại phải thẳng cẳng?”
Nàng bật cười, lắc đầu nói: “Thua ngươi luôn, không uống thì không uống, dù sao ta cũng không có bản lãnh đổ thuốc vào miệng ngươi, dĩ nhiên chỉ có thể nghe lời ngươi.”
Trong đầu nàng bất chợt hiện lên một hình ảnh mớm thuốc kinh điển trong phim cổ trang -- nữ chính ngậm thuốc vào trong miệng, sau đó miệng đối miệng cho nam chính đang hôn mê bất tỉnh uống. . . . . .
Nàng không khỏi nhìn về phía Tôn Thạch Ngọc, mặt cũng dần dần đỏ lên. Không được, kêu nàng cho hắn uống thuốc như vậy, nàng tuyệt đối không làm được. . . . . .
“Ngươi lại đang nghĩ cái gì?” Hắn không nhịn được nói, vẻ mặt buồn bực. Đoán không ra cảm giác của nàng khiến cho hắn rất khó chịu.
Đỗ Phúc Hề xoay gương mặt ửng đỏ đi nơi khác, e hèm nói: “Không có gì! Ngươi không cần biết.”
Tôn Thạch Ngọc mím chặt môi, sắc mặt vô cùng khó coi.
Ngươi không cần biết, ngươi không hiểu! Mở miệng ngậm miệng đều là coi rẻ phu quân, rốt cuộc nàng có biết cái gì là tam tòng tứ đức hay không? Đã gả cho hắn làm thê tử, là phải kính phu như trời, làm sao nàng học được những thứ không có quy củ này? Tướng phủ dạy nữ nhi như vậy sao?
“Sao vậy? Không có khẩu vị sao?” Thấy hắn không động đũa, nàng căn bản không biết hắn đang bực bội mình, còn tưởng rằng hắn không muốn ăn.
“Phải thì sao, mà không phải thì như thế nào?” Tôn Thạch Ngọc lạnh lùng liếc nhìn nàng.
Mặc dù hắn không động đũa không phải là vì không có khẩu vị, chỉ là những món ăn chủ đạo trên bàn nếu không phải hấp thì là luộc, quả thật chỉ nhìn thôi cũng thấy ngấy.
Nguyên chủ bệnh thoi thóp, dạ dày lại yếu, không thể ăn dầu mỡ, quanh năm ăn uống cũng chỉ có thể thanh đạm, đời trước hắn ở quan ngoại đã có thói quen cùng bọn thuộc hạ uống từng ngụm rượu lớn, ngoạm từng miếng thịt to, đối diện với mấy món cháo trắng rau dưa một chút thèm ăn cũng không khơi dậy nổi.
“Thật ra..., Ta cũng vậy.” Nàng cầm đũa khều khều thức ăn, đồng cảm thở dài.
Gần đây nàng thường nhớ đến cái lẩu cay cay thối thối, nhưng vương triều Đại Tuyên lại không có đậu hủ thúi, cho nên nàng có muốn ăn cái lẩu thúi đó căn bản là không thể làm được.
“Thế tử, cõi đời này có một loại món ăn ngửi vô cùng thối, nhưng ăn lại là cực chí mỹ vị, thậm chí càng ăn càng nghiện. . . . . .” Hai mắt nàng sáng lấp lánh trong suốt nhìn hắn, chỉ miêu tả cho hắn thôi mà nàng cũng đã chảy nước miếng.
Tôn Thạch Ngọc nhìn chằm chằm biểu tình thèm muốn của nàng, cau mày: “Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì?”
“Đó là một loại thức ăn ngon.” Nàng phất tay một cái. “Nói ngươi cũng không biết.” Biết rõ hắn không hiểu, Rốt cuộc là vì cái gì mà nàng phải nói với hắn chứ?
Lại là này câu! Tôn Thạch Ngọc hoàn toàn nổi giận, hắn vỗ bàn một cái. “Món ăn ngươi vừa nói là cái gì, ngươi nói rõ ràng cho ta.”
Đỗ Phúc Hề bị sự mạnh bạo của hắn dọa cho hết hồn, nàng liền chớp mắt vài cái, có chút kinh ngạc nhìn hắn, nhìn bộ dáng hắn tức giận đến đỏ mặt, thật là có chút lo lắng hắn bị mình chọc cho tức chết.
Nghĩ tới đây, nàng vội vàng châm trà cho hắn: “Mau hạ hỏa, thật là có nhất vạn hay vạn nhất gì cũng đều không tốt.”
Tôn Thạch Ngọc uống một hơi cạn sạch ly trà nàng rót, tức giận nhìn nàng chằm chằm, lại phát hiện trên má nàng có hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, khi cười trông có vẻ thông minh tinh nghịch lại rất đáng yêu.
Nàng lại có bản lãnh chọc người tức chết mà không cần đền mạng, vừa mới chọc giận hắn, thoắt một cái liền châm trà dụ dỗ hắn, thật đúng là co được dãn được.
Đỗ Phúc Hề cũng tự rót cho mình một ly trà, thoải mái nói: “Ta nói ngươi . . . Ta nói Thế tử, tính khí của ngươi cũng lớn quá đi, chúng ta đều là người văn minh . . . Ý ta nói chúng ta đều là người đọc sách, chuyện gì cũng có thể từ từ nói, tội gì phải lật bàn trừng mắt rất dọa người.”
Hiện tại nàng biết mình đã chọc giận hắn không vui, nhưng cái gì nàng cũng chưa làm nha, cũng chỉ nói chuyện thôi mà, hắn có cần phải bực bội như vậy hay không?
Nàng thấy hắn không nói một câu, nhịn không được nháy mắt với hắn, nhếch miệng cười ra vẻ tự cho là thông minh nói: “Ngươi đây là muốn ăn cái mà ta nói vừa mỹ vị vừa thối đúng không? Chỉ là không chịu nói rõ ràng, trái lại, ta thật ra có thể thử làm một chút xem sao, làm xong tự nhiên ta sẽ cho ngươi một chén canh. . . . . .” Khi thấy hắn rất không hài lòng nhìn mình chằm chằm, nàng tự động sửa lại: “Làm xong tự nhiên ta sẽ trình lên thỉnh gia đánh giá, nhưng nếu không làm được vậy coi như gia và món ăn này vô duyên, từ đó gia cũng đừng nghĩ tới nữa, có câu: hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. . . . . . Ha ha, những lời này có thể dùng như vậy sao?” Nói xong, nàng không khỏi bật cười ha hả.
Tôn Thạch Ngọc vừa bực mình vừa buồn cười, nữ nhân này nói hắn giống như một con quỷ tham ăn không ăn không được, mà cái luận điệu mình cùng món ăn kia hữu duyên vô duyên gì đó lại càng chẳng ra gì.
Không thể phủ nhận, quả thật bản thân lưu tâm đến nàng với một cái đầu đầy những suy nghĩ tinh quái, bởi vì có nàng, hắn trùng sinh đã không sống một ngày bằng một năm, không hề nổi trận lôi đình nữa.
Bên ngoài, bọn nha hoàn bị hạ lênh không được tiến vào, chỉ nghe trong phòng truyền đến tiếng cười thanh thúy của Thế tử phi, bọn họ tò mò muốn chết, vểnh tai muốn nghe hai vị chủ tử đang nói cái gì, chính là trong phòng Thế tử chưa từng có tiếng cười nha ....!
Nhưng thật đáng tiếc, mặc dù bọn họ đã dán cả lỗ tai lên tường, vẫn chỉ nghe được tiếng cười không nghe được nội dung.
Ngoài hành lang, Liên di nương sững sờ, ánh mắt trở nên ảm đạm, một lúc sau, nàng lặng lẽ rời đi mang theo vẻ thương tổn khó giấu.
Nàng vốn định tới hỏi Thế tử có tìm nàng hay không, có muốn nàng hầu hạ hay không, thế nhưng tiếng cười khoan khoái khiến cho nàng khổ sở hiểu rằng, bên trong khu nhà chính Noãn Xuân Các đã không còn chỗ cho nàng dung thân rồi.
------
Ngày hôm sau, ăn sáng xong, Đỗ Phúc Hề liền dẫn A Chính, Thiêm Hương và Nghênh Mai rời khỏi Noãn Xuân Các đến trù phòng, bởi vì Thế tử phi nàng gả vào vương phủ cả tháng trời đều bị Thế tử giữ ở trong phòng, Vương phi lại miễn cho nàng thỉnh an sáng chiều, chỉ cần nàng chăm sóc Thế tử thật tốt là được, vì vậy trong phủ không có bao nhiêu người gặp qua nàng.
Chỉ là Thiêm Hương và Nghênh Mai đều là nhất đẳng nha hoàn ở Noãn Xuân Các, thấy các nàng vây quanh một thiếu phụ ăn mặc sang trọng quý phái đi tới, nhóm ma ma cũng đoán ra thân phận của nàng rồi, đây cũng chính là nguyên nhân Đỗ Phúc Hề cố ý mang theo Thiêm Hương và Nghênh Mai, nếu không khi nàng đi vào phòng bếp còn phải tự giới thiệu, đó không phải là cách thức và giá trị của một chủ tử, không khéo lại để cho những tên nô tài kia coi thường.
“Thấy Thế tử phi còn không tới vấn an.” Thiêm Hương cố ý giành lấy tín nhiệm của tân chủ tử, tiên phong lên tiếng.