Phúc Thê Tụ Bảo

Chương 31: Chương 31: Chương 30




Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ngay cả khi hắn có chỗ dựa to lớn, lúc này vẫn phải cẩn thận làm việc mới được, tránh cho thất bại trong gang tấc, mất đi chức nguyên soái dễ như trở bàn tay.

Hắn ôm quyền nhìn Tôn Thạch Ngọc, cung kính nói: “Mạnh mỗ có mắt như mù, đắc tội Thế tử, xin Thế tử giáng tội!”

Tôn Thạch Ngọc bắn ánh mắt như có điện về phía Mạnh Bất Quần, ánh mắt đó khiến Mạnh Bất Quần chấn động.

Không thích hợp, vô cùng không thích hợp. Mặc dù bản thân không biết chuyện đã mạo phạm thế tử phi, nhưng ánh mắt của thế tử cũng không nên tàn nhẫn như thế, nhìn đến cả người hắn phát lạnh, chẳng lẽ trong lúc vô tình mình đã đắc tội Lan Dương vương phủ?

“Bản Thế tử tâm tình thoải mái, không so đo với hạng người như các ngươi.” Gương mặt tuấn mỹ của Tôn Thạch Ngọc mang theo biểu cảm lạnh nhạt và quỷ dị, những quan viên kia vừa đồng loạt thở phào, hắn đã lướt mắt nhìn sang, thong thả nhìn Mạnh Bất Quần.

“Chỉ là, Mạnh phó tướng quân, ngươi công khai cợt nhã nương tử của ta như thế, vậy bắt đầu từ ngươi hướng nương tử nhà ta trịnh trọng bồi tội đi!”

Mọi người âm thầm hít vào một hơi. Hiện nay ai dám gọi Mạnh Bất Quần là Phó tướng quân, vài người không có mắt gọi sai đã bị đánh đến chết, mặc dù thánh chỉ còn chưa hạ xuống, nhưng ai không chắp tay gọi Mạnh Bất Quần một tiếng Tướng quân? Ngay cả hoàng hậu trong cung cũng đứng về phía Mạnh Bất Quần, tình hình đã rất rõ ràng, Mạnh Bất Quần trở thành Thiên hạ Binh mã Đại nguyên soái, tay cầm trọng binh, tiếp quản quân đội Vệ gia, là chuyện đã định, mà ngay cả phủ Quốc công cũng không phản đối.

Thế nhưng Lan Dương Vương Thế tử, lại không hề đặt Mạnh Bất Quần vào trong mắt, một chút tình cảm và thể diện cũng không lưu lại. . . . . .

“Sao hả? Phó tướng quân không vui sao?” Vẻ mặt Tôn Thạch Ngọc cực kỳ lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại vô cùng tức giận, hận không thể lập tức chặt đứt gân cốt tứ chi của Mạnh Bất Quần, khiến cho hắn không bao giờ tác loạn nữa.

Rốt cuộc thì Mạnh Bất Quần đã cấu kết với ai, ám sát hắn, tất nhiên hắn sẽ tra rõ ràng!

Gương mặt Mạnh Bất Quần vì khó chịu mà sung huyết đỏ bừng, hắn nghiến răng chắp tay nói với Đỗ Phúc Hề: “Mạnh mỗ đường đột, đã mạo phạm Thế tử phi, xin Thế tử phi thứ tội!”

Phó tướng quân -- ba chữ này giống như đang nhắc nhở hắn sự thật, hắn vẫn chưa phải là Nguyên soái.

“Được rồi, được rồi, các ngươi đi đi!” Đỗ Phúc Hề xua xua tay đuổi người như đuổi chó.”Món ăn của chúng ta cũng sắp mang lên rồi, các ngươi cứ bu ở đây, sao tiểu nhị ca mang thức ăn lên được.”

Trên đầu mọi người nổi đầy hắc tuyến, ở một nơi tình thế khẩn trương, sắp giương cung bạt kiếm, nàng lại chỉ quan tâm món ăn có lên được hay không?

“Vậy Mạnh mỗ cáo lui.” Dĩ nhiên Mạnh Bất Quần cũng chẳng muốn tiếp tục lưu lại, hôm nay là sinh thần của hắn, Trường Bình Hầu đã đặc biệt bố trí 20 bàn tiệc tại Thiên hạ đệ nhất phẩm, là ngày hắn phong quang hồi kinh, tiếp nhận quyền quý nịnh nọt trong kinh thành, lại bị tên Lan Dương vương Thế tử đáng ghét này làm hỏng.

Ngô đại chưởng quỹ thấy hướng gió xoay vòng, vội vàng trưng ra vẻ mặt tươi cười đi về hướng Tôn Thạch Ngọc và Đỗ Phúc Hề bồi tội.

“Không biết Thế tử, Thế tử phi đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, còn để cho hai vị ngồi ở chỗ này, thật là có lỗi, không bằng di giá đến Hà Vũ thính, để tiểu nhân dâng lên mấy món chiêu bài cho Thế tử, thế tử phi. . . . . .”

Đỗ Phúc Hề cười một tiếng, “Đổi chỗ thì không cần, nơi này rất tốt, vậy tiếp tục với mấy món chiêu bào đi! Mời ngươi.”

“Dĩ nhiên, đây là dĩ nhiên.” Ngô đại chưởng quỹ cười tươi rói.

Phía bên này, Dạ Phi chợt vỗ trán bừng tỉnh, lớn giọng nói: “Nhị ca, đệ nhớ ra vị Thế tử phi kia là ai rồi, không phải chúng ta đã từng gặp ở Biên Lương trấn sao, lá gan thật lớn, đã cứu tên tiểu ăn mày đó. . . . . .”

Một tiếng nhị ca kia đã khiến trái tim Tôn Thạch Ngọc thắt lại. Ba người bọn họ tình như thủ túc, trước mặt người ngoài, Dạ Phi gọi hắn là Gia, nhưng sau lưng lại gọi hắn là đại ca, gọi Mạnh Bất Quần là nhị ca, hắn không muốn nghĩ sâu, một mũi tên ám sát hắn của Mạnh Bất Quần, chuyện này Dạ Phi có biết rõ sự tình hay không? Có một chân trong đó hay không?

Đây rốt cuộc là kế hoạch của một mình Mạnh Bất Quần, hay hai người bọn họ đã trù tính từ lâu rồi, hơn nữa có lẽ còn có sự tham gia của một vài tướng lãnh khác?

“Câm miệng.” Mạnh Bất Quần phất tay áo trầm mặt, rồi bước lên lầu.

Mặc kệ là nha đầu to gan ở Biên Lương trấn, hay là Lan Dương Vương Thế tử phi, ở trong mắt hắn đều trở thành cùng một người, là Bình Yên của hắn, vị hôn thê đáng thương của hắn, chưa qua cửa đã bị Định Quốc công phu nhân giết chết . . . . .

Sau khi dùng qua bữa tối, Đỗ Phúc Hề nghiêng người trên giường trước cửa sổ nghiên cứu sổ sách Vương phi giao cho.

Mặc dù sổ sách chẳng mấy thú vị, nhưng cũng không làm khó được nàng, ở trường học võ thuật nàng vốn kiêm nhiệm chức kế toán công nợ, mặc dù phương pháp Vương phi dùng để ghi nợ ở thời đại này khá nhanh và tiện lợi, nhưng nàng vẫn thấy chưa được rõ ràng, nàng định dùng phương pháp của mình để ghi chép lại.

Về phần Tôn Thạch Ngọc, hắn đã đến phòng luyện công, e rằng nửa đêm canh ba mới có thể trở về phòng ngủ.

Kể từ ngày đi kiểm tra cửa hàng trở về, thời gian hắn ở lại phòng luyện công càng nhiều, cũng không biết đã bị cái gì đả kích, mà lại liều mạng luyện công, mỗi ngày nàng gối đầu lên cánh tay hắn ngủ, cảm giác bắp thịt trên người hắn càng ngày càng rắn chắc, dĩ nhiên chuyện giường chiếu cũng rất được, thể lực của hắn kinh người, một đêm thường giày vò nàng 2 đến 3 lần, hoang phí biết bao khăn trải giường, hơn nữa nàng cũng không phục dụng canh tránh thai, nàng nghĩ có lẽ bản thân cũng sắp mang thai bảo bảo mà Vương phi đang mong đợi.

Bảo bảo ư! Nàng vậy mà tới cổ đại có thai bảo bảo, cuộc sống quả thật khó lường trước được.

“Thế tử phi.” A Chỉ vén rèm đi vào. “Liên di nương tới.”

“Hửm?” Nàng vội ngồi dậy.

Từ sau khi quyết định ở lại vương phủ, Liên di nương thật sự đã trở nên yên tĩnh rất nhiều, nàng ta cũng chỉ hoạt động trong tiểu viện của mình, cũng không khóc, mặc dù vẫn không cười, nhưng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, những chuyện lớn nhỏ trong Noãn Xuân các dĩ nhiên đều do Liễu ma ma báo cáo lại với nàng mỗi ngày.

“Để cho nàng ấy vào đi!”

A Chỉ ngập ngừng muốn nói, cuối cùng cũng không mở miệng, ra ngoài gọi Liên di nương vào.

Coi như A Chỉ không nói, Đỗ Phúc Hề cũng biết nàng ấy muốn nói gì, chỉ sợ Liên di nương đó vừa vào đã nổi điên lên, nhưng giác quan thứ sáu cho nàng biết, Liên di nương thật sự đã nghĩ thông suốt, sẽ không tiếp tục gây chuyện, nàng có thể yên tâm.

Liên di nương rụt rè đi tới, trong tay bưng một cái khay.

Đỗ Phúc Hề nhìn nàng ấy một thân trắng tinh mộc mạc, liền biết không phải cố tình tới quyến rũ người khác.

Liên di nương chỉ bới một kiểu tóc đơn giản, trên người không mang bất cứ món trang sức, y phục thanh đạm trang nhã, gương mặt không son phấn, nàng ta quy củ cúi người hành lễ với Đỗ Phúc Hề: “Tỳ thiếp thỉnh an Thế tử phi.”

Đỗ Phúc Hề mỉm cười với nàng ta, tùy ý nói: “Ngồi đi! Thân thể có khá hơn chút nào không?”

Nàng đối với Liên di nương đã sớm không còn khúc mắc, nếu đặt mình vào hoàn cảnh của nàng ấy, Liên di nương cũng chỉ là một nữ nhân đáng thương, lúc trước nhất quyết không buông tay cũng chỉ vì không cam lòng mất đi tình yêu.

Liên di nương cúi đầu, nhỏ giọng cung kính đáp: “Rất nhiều ạ, đa tạ Thế tử phi quan tâm.”

“Kia là cái gì?” Đỗ Phúc Hề cau mày, tất nhiên là hỏi chén sứ trắng đang nằm trong khay.

Liên di nương bỗng lắp bắp: “Tỳ thiếp có chưng tuyết cáp tổ yến cho Thế tử, là. . . . .món trước đây Thế tử rất thích ăn, nghĩ, nghĩ đến nên đã chưng, nếu những lời này khiến Thế tử phi không thích, tỳ thiếp lập tức bưng về. . . . . .”

Đỗ Phúc Hề âm thầm thở dài. Nhân gian tự thị hữu tình si, thử hận bất quan phong dữ nguyệt (Thế nhân là giống tình si, Hận này đâu phải tại vì gió trăng.)

Thế gian có loại người như thế không sai, ngươi không yêu ta, nhưng không thể ngăn cản ta yêu ngươi; ngươi không để ý đến ta, nhưng ta có thể vì ngươi mà nỗ lực chứ? Mà nàng cũng không thể ngăn cản không cho người ta nỗ lực, thật không có đạo lý, muốn Liên di nương lập tức buông bỏ tình cảm là ép buộc và làm khó người ta, nàng sẽ cho Liên di nương thêm một chút thời gian, để cho chính bản thân nàng ta buông xuống.

Nàng cười cười với Liên di nương: “Để xuống đi! Thế tử trở về, ta sẽ nói với chàng một tiếng là ngươi đã chưng.”

Liên di nương nước mắt lưng tròng: “Tỳ thiếp tạ Thế tử phi thành toàn.”

Ai ngờ lúc Liên di nương nói tiếng 'tỳ thiếp cáo lui' thì Tôn Thạch Ngọc cũng vừa trở lại, hai người đối mặt với nhau, trong lòng ba người đều có cảm nhận riêng của mỗi người.

Tôn Thạch Ngọc hơi kinh ngạc khi thấy Liên di nương ở trong tẩm phòng, nhưng sau đó lại mang vẻ mặt vô cảm đi lướt qua nàng ta, đi thẳng đến ngồi lên trên tháp, thuận tay cầm lấy quyển sách Đỗ Phúc Hề vừa đặt ở đó tùy ý lật xem, không hề ngẩng mặt lên, còn Liên di nương thì đỏ mặt, nhưng nàng ta lại không dám lỗ mãng, chỉ vội vàng hướng về phía Tôn Thạch Ngọc lặp lại câu 'tỳ thiếp cáo lui' rồi nhanh chóng rời đi.

“Nàng ta tới làm gì?” Tôn Thạch Ngọc đặt quyển sách xuống, nhìn Đỗ Phúc Hề, không vui cất giọng chất vấn.

Đỗ Phúc Hề nhoẻn miệng cười. “Chỉ là hầm tuyết cáp tổ yến, nói là trước đây Gia rất thích ăn, cũng có ý tốt, Gia cứ tới đây ăn một chút thôi.”

Tôn Thạch Ngọc cau mày.”Ta không thích ăn những thứ mềm mềm, mang đi.”

“Mang đi rất đáng tiếc đó!” Đỗ Phúc Hề lập tức thò tay vào trong khay, lấy chén tổ yến đặt trước mặt mình, cầm muỗng lên ăn, bởi vì vẫn còn nóng, nên nàng vừa ăn vừa thổi xì xụp, bộ dạng tham ăn này khiến Tôn Thạch Ngọc cảm thấy buồn cười, hắn tựa người trên tháp, khoanh tay nhìn nàng.

Đỗ Phúc Hề chỉ chuyên tâm vào chén tổ yến trước mặt nàng. Quá đắt mà! Nếu hắn không ăn, vậy nàng cũng không khách sáo, mỹ dung dưỡng nhan đó, sao lại không cần? Mang đi cũng quá tiện nghi cho thô sử bà tử phòng bếp rối, không bằng để nàng ăn.

“Gia, chàng thật sự không ăn sao?” Đỗ Phúc Hề vừa ăn vừa hỏi: “Là thứ yêu thích trước kia, sao bây giờ lại không thích? Tổ yến này trơn mềm đậm đặc lại được chưng cách thủy vừa tay, nhiều mà không ngán, ăn rất ngon! Hay là do Liên di nương đưa tới, nên chàng mới không thích, vậy thì khẩu vị của chàng đã thay đổi rồi. . . . . .”

Nói bóng gió một hồi, nàng bỗng nhiên có cảm giác trong lồng ngực xuất hiện từng đợt đau đớn kịch liệt, khí huyết dâng trào, rồi bất ngờ phun ra một ngụm máu tươi, ngẩng đầu lên, lập tức ngã về phía sau, cả ghế và người đều ngã trên mặt đất, cơ thể mềm nhũn, hai mắt khép chặt, giống như hôn mê bất tỉnh.

“Thế tử phi!” A Chỉ kêu lên một tiếng, ở phòng ngoài, Đào Hoa, Lục Nhi, Thiêm Hương, Nghênh Mai đều hớt ha hớt hải xông vào, nhìn thấy Đỗ Phúc Hề bất tỉnh, rồi bất ngờ cả người run rẩy dữ dội, sau đó phun ra một ngụm máu đen, tất cả đều la hét hoảng sợ, sợ đến không biết làm sao.

Tôn Thạch Ngọc chạy như bay tới bên cạnh đỡ nàng dậy, nàng lại phun ra thêm một ngụm máu, gương mặt nhuốm máu trắng bệch như tờ giấy, lòng hắn nóng như lửa đốt, hắn duỗi ngón tay thăm dò mạch tượng của nàng, thật may là còn thở, hắn lập tức phong bế mấy huyệt đạo trên người nàng, không cho độc tính di chuyển.

“Mau mời Chu thái y!” Vẻ mặt hắn đã xanh mét, hắn hét lên, rồi ôm Đỗ Phúc Hề lên giường, sắc mặt nàng lúc này đang từ tái nhợt chuyển sang đỏ ửng, hiển nhiên độc kia hết sức mãnh liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.