Phúc Thê Tụ Bảo

Chương 48: Chương 48: Chương 47




Sự quan tâm này nó xuất phát từ trong lòng của vương phi, tất nhiên Đỗ Phúc Hề cũng cảm thấy được, nàng không hề lấy chuyện Tôn Thạch Ngọc cưới bình thê trách lên đầu vương phi, vương phi đã tốt nếu như ở hiện tại bà sẽ là một bà mẹ chồng tuyệt vời.

Nàng ảm đảm cười, “Mẫu phi đừng có căng thẳng, chỉ là tức phụ cảm thấy không khỏe, cũng không có nghiêm trọng gì, nếu như thức dậy vẫn còn mệt mỏi thì lúc đó đi mời thái y cũng không muộn.”

“Vậy được rồi.” Tất nhiên là Vương phi cũng không muốn ép nàng mà vội vàng kêu nàng trở về nghỉ ngơi.

Đỗ Phúc Hề nghe lời liền đứng dậy cầm lấy vạt áo thi lễ, nói lời cảm ơn với mẫu phi rồi xin cáo lui.

Từ trong viện vương phi đi ra, bóng đêm ngày càng tối, trên mặt Đỗ Phúc Hề cũng không có một chút thay đổi gì mà cứ đi thẳng về phía trước, nàng ưỡn thẳng sống lưng lên không ngừng đi thẳng đến cạnh bờ hồ rồi mới dừng lại, suýt nữa thì A Chỉ theo không kịp nàng.

“Thế tử phi, sao người lại đi nhanh như vậy? Thân thể có chỗ nào không khỏe? Hay để nô tỳ gọi một cái kiệu nhỏ tới được không?”

A Chỉ đi đến bên cạnh chủ tử mình, đang muốn đỡ nàng lên để khoác thêm áo khoác cho nàng.

Từng cơn từng cơn gió trong đêm thổi tới, lúc này cổ họng Đỗ Phúc Hề hơi tanh tanh, đúng là có một ngụm máu tươi trào ra.

Chính thê? Hừ, nàng mới không cần, mới không cần cái lời hứa hẹn của đại tra nam kia...

“Thế tử phi?” A Chỉ sợ tới hồn bay phách tán định hô to gọi người lại.

Đỗ Phúc Hề đè tay của nàng lại lắc đầu nói: “Ta không sao.” Nàng cầm lấy tay A Chỉ rồi tựa vào ở trên lan can, khuôn mặt nàng bây giờ đã tái mét giống như mất rất nhiều sức lực vậy.

Thì ra thất vọng thương tâm cực độ lại tổn hại đến sức khỏe như vậy, mình như vậy mà lại nôn ra máu, nhưng mà không thể tin được kiếp trước khi công ty cha nàng bị phá sản rồi mất khi đó, nàng cũng không có thổ huyết (nôn ra máu) như vậy, chữ tình đương nhiên là quá đả thương người rồi...

“Thế tử phi, sao người cứ tự làm khổ mình như vậy chứ?” A Chỉ vội vàng giúp chủ tử mình lau vết mau đi, một bên khuyên nhủ nói: “Thế tử không có bình thê, tương lai cũng sẽ có trắc phi và di nương, theo như nô tỳ thấy mặc dù quận chúa kia có vào cửa, thế tử vẫn giống như bây giờ vẫn giữ người lại bên người, không phải Liên di nương bây giờ bị thế tử thờ ơ, lạnh nhạt sao? Cho nên người không cần phải quá đau lòng...”

“Đừng nói nữa.” Đỗ Phúc Hề khoác khoác tay, nghiêm chỉnh hỏi: “A Chỉ, hiện tại ta có bao nhiêu bạc?”

Sau khi rời vương phủ thì phải có nơi đặt chân hơn nữa nàng dẫn theo nhiều người rời khỏi, tất nhiên là phải có một điền trang cho chính mình.

Tự nhiên hỏi vấn đề này A Chỉ hơi sửng sốt: “Bạc sao? Có mấy ngàn lượng, 12 gian cửa hàng mỗi tháng thu vào..., bạc của vương phủ cũng rất đầy đủ, mỗi tháng còn dư...”

“Được rồi.” Nàng không có thời gian để nghe chi tiết, chỉ biết rằng nàng có tiền là được rồi.

“Mấy ngàn lượng thì chỉ mua được một điền trang thôi.” Nàng muốn mua một điền trang ở vùng ngoại thành, cách Thượng Kinh càng xa càng tốt, mua cạnh một biên trấn càng tốt, đó là sau khi nàng đi tới cái thứ nhất là tiếp xúc với nơi ấy, trừ bỏ Lưu đại gia, còn lại là người dân thành thật chất phát, đêm không che được nhà mà còn... Có lẽ nàng còn có thể từ nơi nào đó xuyên về...”

“Cái gì?” Mắt A Chỉ giờ đã trợn tròn lên hết rồi, “Người nói mua cái gì? Điền trang (thôn trang)!”

Không thể nào? Không phải là nàng đang nghĩ đến chuyện đó sao? Có cần phải quyết liệt như vậy không? Chuyện thế tử muốn cưới bình thê nghiêm trọng đến như thế sao? Nàng biết chủ tử hiện tại của mình khác với ngày xưa rất nhiều, đúng là sau khi ra khỏi vương phủ cũng đại diện cho việc bị hưu ly (đuổi vợ). một nữ nhân vị hưu ly là không còn cách nào ngẩng đầu lên làm người...

Nàng vừa hoảng sợ vừa nói: “Đại tiểu thư, chuyện này còn chưa chính xác đâu, phải hỏi qua thế tử đã, xem người như thế nào, mà không phải vương phi vừa mới nói sao, đó là do quận chúa kia chủ động, là ý chỉ của thái hậu, thế tử không thể làm trái ý thái hậu...”

Nàng gấp đến nỗi này cả xưng hô đại tiểu thư cũng nói ra, chỉ sợ chủ tử muốn đi mua điền trang thật.

“Lòng ta đã quyết, ta phải rời khỏi vương phủ.” Ánh mắt Đỗ Phúc Hề rất là kiên định, trong lòng nàng đã có chủ ý, một bên chờ đợi thời cơ xuyên trở về hiện đại, một bên lo việc buôn bán, nàng muốn kinh doanh một cửa hàng đồ cưới của mình thật tốt, có lẽ nên mở thêm tiệm độc quyền về đậu phụ thúi để kiếm thêm lợi nhuận của người xưa...

A Chỉ vừa nghe thấy thì thiếu chút nữa đã ngất đi. “Đại cô nương, người làm sao vậy? Sao chúng ta lại phải rời khỏi vương phủ? Người là thế tử phi...”

Ở trong bóng đêm nhìn nàng có vẻ lạnh giá vô cùng, nàng lạnh lùng nói: “Ta không làm thế tử phi, có người muốn làm thế tử phi thì để cho người đó làm đi! Ta không cần.”

A Chỉ muốn thật quỳ xuống, nàng xoa xoa hai tay mình không ngừng cầu xin nói: “Nô tỳ xin người đừng nói nữa, nếu nhỡ để cho người khác nghe thấy thì nguy...”

“Nhỡ nghe qua, dù sao sớm muộn gì chúng ta cũng phải rời khỏi vương phủ.” Tính tình của Đỗ Phúc Hề rất là ương ngạnh, kiếp trước nàng không chịu thua ai, sau khi nhà bị phá sản thì nàng vẫn cắn răng mà sống qua ngày cho nên đời này tất nhiên nàng không hề yếu đuối, cũng không có khổ sở cầu xin Tôn Thạch Ngọc đừng cưới bình thê, lại không cần để cho người khác định đoạt...

“Thế tử phi, cuối cùng nô tỳ cũng tìm được người rồi!” Lục Nhi cầm đèn lồng chạy tới với một nét mặt đang thở hồng hộc.

“Nô tỳ tới chỗ vương phi để tìm người nhưng người ở đó nói người trở lại Noãn Xuân Các, nô tỳ trở lại Noãn Xuân Các thì không có gặp người, trên đường đi tìm đi đâu cũng không tìm ra người, sao người lại ở chỗ có gió như vậy?”

A Chỉ lạnh lợi mau lấy áo choàng khoác lên vai chủ tử mình, tích cách Lục Nhi giống như một tiểu hài tử vậy nếu như thấy vết máu chắc chắn sẽ ngạc nhiên.

Lúc này Đỗ Phúc Hề đã bình tĩnh trở lại, nàng nhìn Lục Nhi hỏi: “Chuyện gì mà chạy gấp như vậy không sợ ngã sao?” Lục Nhi nói mà không kịp thở, “Có công công ở trong cung đến đây, nói là thái hậu nhiễm bệnh kì lạ, việc rất cấp bách, vương gia đã ở trong cung, người muốn vương phi, thế tử cùng người tiến cung đi thăm thái hậu.”

Đỗ Phúc Hề mím môi không nói một câu nào. Nàng không đi, giờ phút này tâm tình nàng đã thay đổi, nàng nên vì chính mình mà tìm kế sinh nhai, nên vì chính mình mà suy nghĩ, sẽ không cai quản đại viện có bức tường cao này...

Trở về phòng ngủ, quả nhiên nàng nhìn thấy Tôn Thạch Ngọc đã thay đổi y phục định đi vào cung, vẻ mặt nàng hơi ngưng trọng lại.

Hắn nói kiếp trước thái hậu đợi hắn thành thân, giống như đợi nhi tử của mình thành hôn vậy, hiện giờ thái hậu bệnh rất là khẩn cấp tất nhiên hắn cũng cực kỳ lo lắng.

“Gia, thiếp có chút không khỏe, chỉ sợ không cùng người đi vào cung được.” Nàng đi vào phòng nhưng không có bỏ áo choàng xuống trực tiếp đi đến bên giường ngồi xuống, ánh mắt của hai người nhìn đối lập nhau.

Nàng rất muốn chấp vấn hắn, khi nào thì hắn mới nói cho nàng biết chuyện cưới bình thê? Đúng, hắn là nam nhân của triều đại này, lại trả lời câu hỏi của mình thật là khờ quá mà… chỉ biết tự mình có chút bẽ mặt mà thôi.

Hắn đã nói một đời một kiếp một đôi mà, nhưng hiện tại sao lại đổi ý? Nhưng hắn là thế tử, đường đường là thế tử chẳng lẽ chỉ có thể có một nữ nhân sao? Không cần cười thì răng hàm cũng đã rơi ra ngoài rồi.

Trong đầu nàng hỗn loạn nhớ lại, không chú ý tới Tôn Thạch Ngọc đang đi tới phía nàng, lúc chú ý lại thì hắn đã đi đến bên giường, từ trên cao hắn nhìn xuống nàng với một vẻ mặt rất là dịu dàng, lòng của nàng hơi run rẩy theo bản năng hơi rút tay về.

“Sắc mặt nàng hơi tái nhợt.” Tôn Thạch Ngọc sờ sờ trán nàng có chút lạnh lẽo nói, hắn lại vuốt ve hai gò má nàng, “Không có nóng, trước tiên nàng nghỉ ngơi một lát đi, ta sẽ đi tiến cung, sau đó sẽ phân phó thái y lại bắt mạch cho nàng.”

Đỗ Phúc Hề há miệng thở dốc, hơi gượng cười nói: “Nào có yếu ớt như vậy, không nên làm phiền thái y, thiếp nằm một chút là được, nếu như vẫn còn không khỏe sẽ kêu thái y tới đây.”

Tôn Thạch Ngọc vuốt ve mái tóc nàng nói: “Cũng được.” Tuy nhiên khi nhìn thấy sắc mặt nàng có chút bất thường hắn cũng không có để ở trong lòng, tưởng rằng trong người nàng không khỏe mới như vậy.

Hắn nghiêm túc nói: “Thái hậu bệnh rất khẩn cấp, chỉ sợ buổi tối không trở về được, thân thể nàng không khỏe thì ngủ trước đi, đừng chờ ta.”

“Thiếp biết.” Nàng thúc giục nói, “Vương phi đang chờ, gia mau đi đi!”

Thật là kỳ lạ, rõ ràng cõi đời này hắn là người thân cận nhất với nàng, nhưng bây giờ lại rất là xa lạ, một sự thật làm cho trái tim nàng rất là đau đớn...

Đi đến trước rèm bỗng nhiên Tôn Thạch Ngọc quay người lại rồi nhìn nàng chằm chằm, khóe miệng hơi cong lên.

“Là ta nghĩ nhiều rồi sao? Sao nhìn trên người nương tử không có một chút lòng hăng hái nào vậy?”

Đỗ Phúc Hề cắn cắn môi dưới, giả bộ giận dữ nói: “Thiếp mệt đến mức muốn nằm xuống nghỉ ngơi, gia lại không đi, lòng hăng hái (nhuệ khí) phát ra đầy người thì thiếp không thể nào nghỉ ngơi được.”

Tôn Thạch Ngọc nở nụ cười, lúc này mới vén rèm đi ra ngoài.

Đỗ Phúc Hề yên lặng rồi ở trong lòng khẽ đếm đến 20, xác định Tôn Thạch Ngọc đã đi khỏi mới kêu: “A Chỉ!”

Tôn Thạch Ngọc đi cùng vương gia, vương phi ở trong cung đợi một ngày một đêm, mãi đến khi bệnh tình của thái hậu ổn một chút mới về vương phủ.

Ba người đều một ngày một đêm chưa có chợp mắt, lúc về đến phủ thì liền đi nghỉ ngơi, Tôn Thạch Ngọc cho rằng Đỗ Phúc Hề đang chờ hắn rồi hỏi hắn tình hình của thái hậu, nhưng mà đến khi tắm rửa xong rồi trở lại phòng ngủ thì không thấy bóng dáng của nàng, không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ.

Hắn đi ra ngoài, thì chỉ thấy Thiêm Hương đang đứng ở ngoài chờ đợi.

“Thế tử phi ở đâu?”

“Buổi sáng thế tử phi nói muốn đi xem cửa hàng, giờ còn chưa có trở về.” Thiêm Hương nói, “Thế tử, người có muốn dùng bữa tối không? Nãy vương phi mới phái nha hoàn truyền lời tới, muốn nô tỳ chuẩn bị cơm và đồ ăn, hầm cách thủy tổ yến cho người.”

Tôn Thạch Ngọc nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Thiêm Hương, hắn không trả lời nàng, chỉ hỏi: “Ngươi nói là, thế tử phi đi ra ngoài cả ngày?”

Thiêm Hương hơi sững sờ nói: “À, à,... phải.”

Mặt Tôn Thạch Ngọc hơi nghiêm trang lại, đột nhiên giương giọng lên gọi, “Mộ Đông.”

“Ở đây! Gia!” Bên cạnh ngoài cửa phòng vang lên một tiếng trả lời, rất nhanh Mộ Động liền vén mành đi vào, lúc nào hắn cũng canh giữ ở bên ngoài, tất nhiên là đã nghe thấy đoạn đối thoại bên trong.

Tôn Thạch Ngọc khoác tay, “Vẫn còn không mau phái người đi tìm thế tử phi!”

“Vâng.” Mộ Đông liền nhanh đi.

Sau một canh giờ, Mộ Đông về bẩm báo lại, đã hỏi thăm qua các cửa hàng đồ cưới của thế tử phi, họ nói hôm nay không thấy thế tử phi đến, bên tướng phủ cũng đã hỏi qua, họ nói không có trở về, lại tìm khắp các nơi ở trong thành cũng không thấy thế tử phi.

Trong lòng Tôn Thạch Ngọc hơi giật mình. Nếu không đi quan sát các cửa hàng thì rốt cuộc nàng đi đâu? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Ai lại có lá gan lớn như vậy, dám can đảm như vậy, dám mưu hại Lan Dương vương thế tử phi của vương phủ?

Tôn Thạch Ngọc giận tái mặt nói: “Ám vệ đâu, ở chỗ nào?”

Ám vệ đứng đầu lập tức xuất hiện, “Ty chức ở đây!”

Sắc mặt hắn hơi nghiêm khắc lại, mặt mày đều đã tăng lên vài phần sát khí nói: “Dù có lật tung hết kinh thành, cũng phải tìm được thế tử phi!”

“Ty chức tuân lệnh!”

[/size]

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

[size=150]Chương 47:

Sự quan tâm này nó xuất phát từ trong lòng của vương phi, tất nhiên Đỗ Phúc Hề cũng cảm thấy được, nàng không hề lấy chuyện Tôn Thạch Ngọc cưới bình thê trách lên đầu vương phi, vương phi đã tốt nếu như ở hiện tại bà sẽ là một bà mẹ chồng tuyệt vời.

Nàng ảm đảm cười, “Mẫu phi đừng có căng thẳng, chỉ là tức phụ cảm thấy không khỏe, cũng không có nghiêm trọng gì, nếu như thức dậy vẫn còn mệt mỏi thì lúc đó đi mời thái y cũng không muộn.”

“Vậy được rồi.” Tất nhiên là Vương phi cũng không muốn ép nàng mà vội vàng kêu nàng trở về nghỉ ngơi.

Đỗ Phúc Hề nghe lời liền đứng dậy cầm lấy vạt áo thi lễ, nói lời cảm ơn với mẫu phi rồi xin cáo lui.

Từ trong viện vương phi đi ra, bóng đêm ngày càng tối, trên mặt Đỗ Phúc Hề cũng không có một chút thay đổi gì mà cứ đi thẳng về phía trước, nàng ưỡn thẳng sống lưng lên không ngừng đi thẳng đến cạnh bờ hồ rồi mới dừng lại, suýt nữa thì A Chỉ theo không kịp nàng.

“Thế tử phi, sao người lại đi nhanh như vậy? Thân thể có chỗ nào không khỏe? Hay để nô tỳ gọi một cái kiệu nhỏ tới được không?”

A Chỉ đi đến bên cạnh chủ tử mình, đang muốn đỡ nàng lên để khoác thêm áo khoác cho nàng.

Từng cơn từng cơn gió trong đêm thổi tới, lúc này cổ họng Đỗ Phúc Hề hơi tanh tanh, đúng là có một ngụm máu tươi trào ra.

Chính thê? Hừ, nàng mới không cần, mới không cần cái lời hứa hẹn của đại tra nam kia...

“Thế tử phi?” A Chỉ sợ tới hồn bay phách tán định hô to gọi người lại.

Đỗ Phúc Hề đè tay của nàng lại lắc đầu nói: “Ta không sao.” Nàng cầm lấy tay A Chỉ rồi tựa vào ở trên lan can, khuôn mặt nàng bây giờ đã tái mét giống như mất rất nhiều sức lực vậy.

Thì ra thất vọng thương tâm cực độ lại tổn hại đến sức khỏe như vậy, mình như vậy mà lại nôn ra máu, nhưng mà không thể tin được kiếp trước khi công ty cha nàng bị phá sản rồi mất khi đó, nàng cũng không có thổ huyết (nôn ra máu) như vậy, chữ tình đương nhiên là quá đả thương người rồi...

“Thế tử phi, sao người cứ tự làm khổ mình như vậy chứ?” A Chỉ vội vàng giúp chủ tử mình lau vết mau đi, một bên khuyên nhủ nói: “Thế tử không có bình thê, tương lai cũng sẽ có trắc phi và di nương, theo như nô tỳ thấy mặc dù quận chúa kia có vào cửa, thế tử vẫn giống như bây giờ vẫn giữ người lại bên người, không phải Liên di nương bây giờ bị thế tử thờ ơ, lạnh nhạt sao? Cho nên người không cần phải quá đau lòng...”

“Đừng nói nữa.” Đỗ Phúc Hề khoác khoác tay, nghiêm chỉnh hỏi: “A Chỉ, hiện tại ta có bao nhiêu bạc?”

Sau khi rời vương phủ thì phải có nơi đặt chân hơn nữa nàng  dẫn theo nhiều người rời khỏi, tất nhiên là phải có một điền trang cho chính mình.

Tự nhiên hỏi vấn đề này A Chỉ hơi sửng sốt: “Bạc sao? Có mấy ngàn lượng, 12 gian cửa hàng mỗi tháng thu vào..., bạc của vương phủ cũng rất đầy đủ, mỗi tháng còn dư...”

“Được rồi.” Nàng không có thời gian để nghe chi tiết, chỉ biết rằng nàng có tiền là được rồi.

“Mấy ngàn lượng thì chỉ mua được một điền trang thôi.” Nàng muốn mua một điền trang ở vùng ngoại thành, cách Thượng Kinh càng xa càng tốt, mua cạnh một biên trấn càng tốt, đó là sau khi nàng đi tới cái thứ nhất là tiếp xúc với nơi ấy, trừ bỏ Lưu đại gia, còn lại là người dân thành thật chất phát, đêm không che được nhà mà còn... Có lẽ nàng còn có thể từ nơi nào đó xuyên về...”

“Cái gì?” Mắt A Chỉ giờ đã trợn tròn lên hết rồi, “Người nói mua cái gì? Điền trang (thôn trang)!”

Không thể nào? Không phải là nàng đang nghĩ đến chuyện đó sao? Có cần phải quyết liệt như vậy không? Chuyện thế tử muốn cưới bình thê nghiêm trọng đến như thế sao? Nàng biết chủ tử hiện tại của mình khác với ngày xưa rất nhiều, đúng là sau khi ra khỏi vương phủ cũng đại diện cho việc bị hưu ly (đuổi vợ). một nữ nhân vị hưu ly là không còn cách nào ngẩng đầu lên làm người...

Nàng vừa hoảng sợ vừa nói: “Đại tiểu thư, chuyện này còn chưa chính xác đâu, phải hỏi qua thế tử đã, xem người như thế nào, mà không phải vương phi vừa mới nói sao, đó là do quận chúa kia chủ động, là ý chỉ của thái hậu, thế tử không thể làm trái ý thái hậu...”

Nàng gấp đến nỗi này cả xưng hô đại tiểu thư cũng nói ra, chỉ sợ chủ tử muốn đi mua điền trang thật.

“Lòng ta đã quyết, ta phải rời khỏi vương phủ.” Ánh mắt Đỗ Phúc Hề rất là kiên định, trong lòng nàng đã có chủ ý, một bên chờ đợi thời cơ xuyên trở về hiện đại, một bên lo việc buôn bán, nàng muốn kinh doanh một cửa hàng đồ cưới của mình thật tốt, có lẽ nên mở thêm tiệm độc quyền về đậu phụ thúi để kiếm thêm lợi nhuận của người xưa...

A Chỉ vừa nghe thấy thì thiếu chút nữa đã ngất đi. “Đại cô nương, người làm sao vậy? Sao chúng ta lại phải rời khỏi vương phủ? Người là thế tử phi...”

Ở trong bóng đêm nhìn nàng có vẻ lạnh giá vô cùng, nàng lạnh lùng nói: “Ta không làm thế tử phi, có người muốn làm thế tử phi thì để cho người đó làm đi! Ta không cần.”

A Chỉ muốn thật quỳ xuống, nàng xoa xoa hai tay mình không ngừng cầu xin nói: “Nô tỳ xin người đừng nói nữa, nếu nhỡ để cho người khác nghe thấy thì nguy...”

“Nhỡ nghe qua, dù sao sớm muộn gì chúng ta cũng phải rời khỏi vương phủ.” Tính tình của Đỗ Phúc Hề rất là ương ngạnh, kiếp trước nàng không chịu thua ai, sau khi nhà bị phá sản thì nàng vẫn cắn răng mà sống qua ngày cho nên đời này tất nhiên nàng không hề yếu đuối, cũng không có khổ sở cầu xin Tôn Thạch Ngọc đừng cưới bình thê, lại không cần để cho người khác định đoạt...

“Thế tử phi, cuối cùng nô tỳ cũng tìm được người rồi!” Lục Nhi cầm đèn lồng chạy tới với một nét mặt đang thở hồng hộc.

“Nô tỳ tới chỗ vương phi để tìm người nhưng người ở đó nói người trở lại Noãn Xuân Các, nô tỳ trở lại Noãn Xuân Các thì không có gặp người, trên đường đi tìm đi đâu cũng không tìm ra người, sao người lại ở chỗ có gió như vậy?”

A Chỉ lạnh lợi mau lấy áo choàng khoác lên vai chủ tử mình, tích cách Lục Nhi giống như một tiểu hài tử vậy nếu như thấy vết máu chắc chắn sẽ ngạc nhiên.

Lúc này Đỗ Phúc Hề đã bình tĩnh trở lại, nàng nhìn Lục Nhi hỏi: “Chuyện gì mà chạy gấp như vậy không sợ ngã sao?” Lục Nhi nói mà không kịp thở, “Có công công ở trong cung đến đây, nói là thái hậu nhiễm bệnh kì lạ, việc rất cấp bách, vương gia đã ở trong cung, người muốn vương phi, thế tử cùng người tiến cung đi thăm thái hậu.”

Đỗ Phúc Hề mím môi không nói một câu nào. Nàng không đi, giờ phút này tâm tình nàng đã thay đổi, nàng nên vì chính mình mà tìm kế sinh nhai, nên vì chính mình mà suy nghĩ, sẽ không cai quản đại viện có bức tường cao này...

Trở về phòng ngủ, quả nhiên nàng nhìn thấy Tôn Thạch Ngọc đã thay đổi y phục định đi vào cung, vẻ mặt nàng hơi ngưng trọng lại.

Hắn nói kiếp trước thái hậu đợi hắn thành thân, giống như đợi nhi tử của mình thành hôn vậy, hiện giờ thái hậu bệnh rất là khẩn cấp tất nhiên hắn cũng cực kỳ lo lắng.

“Gia, thiếp có chút không khỏe, chỉ sợ không cùng người đi vào cung được.” Nàng đi vào phòng nhưng không có bỏ áo choàng xuống trực tiếp đi đến bên giường ngồi xuống, ánh mắt của hai người nhìn đối lập nhau.

Nàng rất muốn chấp vấn hắn, khi nào thì hắn mới nói cho nàng biết chuyện cưới bình thê? Đúng, hắn là nam nhân của triều đại này, lại trả lời câu hỏi của mình thật là khờ quá mà… chỉ biết tự mình có chút bẽ mặt mà thôi.

Hắn đã nói một đời một kiếp một đôi mà, nhưng hiện tại sao lại đổi ý? Nhưng hắn là thế tử, đường đường là thế tử chẳng lẽ chỉ có thể có một nữ nhân sao? Không cần cười thì răng hàm cũng đã rơi ra ngoài rồi.

Trong đầu nàng hỗn loạn nhớ lại, không chú ý tới Tôn Thạch Ngọc đang đi tới phía nàng, lúc chú ý lại thì hắn đã đi đến bên giường, từ trên cao hắn nhìn xuống nàng với một vẻ mặt rất là dịu dàng, lòng của nàng hơi run rẩy theo bản năng hơi rút tay về.

“Sắc mặt nàng hơi tái nhợt.” Tôn Thạch Ngọc sờ sờ trán nàng có chút lạnh lẽo nói, hắn lại vuốt ve hai gò má nàng, “Không có nóng, trước tiên nàng nghỉ ngơi một lát đi, ta sẽ đi tiến cung, sau đó sẽ phân phó thái y lại bắt mạch cho nàng.”

Đỗ Phúc Hề há miệng thở dốc, hơi gượng cười nói: “Nào có yếu ớt như vậy, không nên làm phiền thái y, thiếp nằm một chút là được, nếu như vẫn còn không khỏe sẽ kêu thái y tới đây.”

Tôn Thạch Ngọc vuốt ve mái tóc nàng nói: “Cũng được.” Tuy nhiên khi nhìn thấy sắc mặt nàng có chút bất thường hắn cũng không có để ở trong lòng, tưởng rằng trong người nàng không khỏe mới như vậy.

Hắn nghiêm túc nói: “Thái hậu bệnh rất khẩn cấp, chỉ sợ buổi tối không trở về được, thân thể nàng không khỏe thì ngủ trước đi, đừng chờ ta.”

“Thiếp biết.” Nàng thúc giục nói, “Vương phi đang chờ, gia mau đi đi!”

Thật là kỳ lạ, rõ ràng cõi đời này hắn là người thân cận nhất với nàng, nhưng bây giờ lại rất là xa lạ, một sự thật làm cho trái tim nàng rất là đau đớn...

Đi đến trước rèm bỗng nhiên Tôn Thạch Ngọc quay người lại rồi nhìn nàng chằm chằm, khóe miệng hơi cong lên.

“Là ta nghĩ nhiều rồi sao? Sao nhìn trên người nương tử không có một chút lòng hăng hái nào vậy?”

Đỗ Phúc Hề cắn cắn môi dưới, giả bộ giận dữ nói: “Thiếp mệt đến mức muốn nằm xuống nghỉ ngơi, gia lại không đi, lòng hăng hái (nhuệ khí) phát ra đầy người thì thiếp không thể nào nghỉ ngơi được.”

Tôn Thạch Ngọc nở nụ cười, lúc này mới vén rèm đi ra ngoài.

Đỗ Phúc Hề yên lặng rồi ở trong lòng khẽ đếm đến 20, xác định Tôn Thạch Ngọc đã đi khỏi mới kêu: “A Chỉ!”

Tôn Thạch Ngọc đi cùng vương gia, vương phi ở trong cung đợi một ngày một đêm, mãi đến khi bệnh tình của thái hậu ổn một chút mới về vương phủ.

Ba người đều một ngày một đêm chưa có chợp mắt, lúc về đến phủ thì liền đi nghỉ ngơi, Tôn Thạch Ngọc cho rằng Đỗ Phúc Hề đang chờ hắn rồi hỏi hắn tình hình của thái hậu, nhưng mà đến khi tắm rửa xong rồi trở lại phòng ngủ thì không thấy bóng dáng của nàng, không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ.

Hắn đi ra ngoài, thì chỉ thấy Thiêm Hương đang đứng ở ngoài chờ đợi.

“Thế tử phi ở đâu?”

“Buổi sáng thế tử phi nói muốn đi xem cửa hàng, giờ còn chưa có trở về.” Thiêm Hương nói, “Thế tử, người có muốn dùng bữa tối không? Nãy vương phi mới phái nha hoàn truyền lời tới, muốn nô tỳ chuẩn bị cơm và đồ ăn, hầm cách thủy tổ yến cho người.”

Tôn Thạch Ngọc nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Thiêm Hương, hắn không trả lời nàng, chỉ hỏi: “Ngươi nói là, thế tử phi đi ra ngoài cả ngày?”

Thiêm Hương hơi sững sờ nói: “À, à,... phải.”

Mặt Tôn Thạch Ngọc hơi nghiêm trang lại, đột nhiên giương giọng lên gọi, “Mộ Đông.”

“Ở đây! Gia!” Bên cạnh ngoài cửa phòng vang lên một tiếng trả lời, rất nhanh Mộ Động liền vén mành đi vào, lúc nào hắn cũng canh giữ ở bên ngoài, tất nhiên là đã nghe thấy đoạn đối thoại bên trong.

Tôn Thạch Ngọc khoác tay, “Vẫn còn không mau phái người đi tìm thế tử phi!”

“Vâng.” Mộ Đông liền nhanh đi.

Sau một canh giờ, Mộ Đông về bẩm báo lại, đã hỏi thăm qua các cửa hàng đồ cưới của thế tử phi, họ nói hôm nay không thấy thế tử phi đến, bên tướng phủ cũng đã hỏi qua, họ nói không có trở về, lại tìm khắp các nơi ở trong thành cũng không thấy thế tử phi.

Trong lòng Tôn Thạch Ngọc hơi giật mình. Nếu không đi quan sát các cửa hàng thì rốt cuộc nàng đi đâu? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Ai lại có lá gan lớn như vậy, dám can đảm như vậy, dám mưu hại Lan Dương vương thế tử phi của vương phủ?

Tôn Thạch Ngọc giận tái mặt nói: “Ám vệ đâu, ở chỗ nào?”

Ám vệ đứng đầu lập tức xuất hiện, “Ty chức ở đây!”

Sắc mặt hắn hơi nghiêm khắc lại, mặt mày đều đã tăng lên vài phần sát khí nói: “Dù có lật tung hết kinh thành, cũng phải tìm được thế tử phi!”

“Ty chức tuân lệnh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.