Phúc Thê Tụ Bảo

Chương 50: Chương 50: Chương 49




Té xỉu? Lòng Tôn Thạch Ngọc cuồng loạn tới cực điểm. “Thế tử phi ở đâu? Bây giờ lập tức dẫn đường!”

Sau khi ngồi lên xe ngựa của vương phủ Lục Nhi liền dẫn đường, khi Tôn Thạch Ngọc nhìn thấy thôn trang ở ngoài kinh thành tên “Đỗ nương tử” thì nhất thời tâm tình có chút phức tạp.

Trong thời gian ngắn như vậy, không ngờ nàng lại mua được một thôn trang, mà lại có người giữ cửa, có người vẩy nước quét đình viện, một  thôn trang có hình có vẻ như vậy xác thật là đã tính toán rời đi sự ấp ủ với hắn để sống cuộc độc lập. . . . . .

Tôn Thạch Ngọc sải bước vào trong, vẻ mặt của Phượng ma ma và Đào Hoa đã sắp tái mét lại rồi, vừa thấy hắn tới thì đã quỳ xuống liên tiếp dập đầu.

“Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ tội thật đáng chết! Xin thế tử giáng tội.”

Làm sao họ có thể không biết tự mình có thể xuất phủ được chứ, nhưng chủ tử muốn rời khỏi, họ cũng không thể bỏ lại chủ tử, cũng không muốn để cho chủ tử đi một mình!

Tôn Thạch Ngọc hung ác trừng mắt với họ nói: “Đợi lát nữa ta sẽ tính sổ với các ngươi, nếu thế tử phi có chuyện gì, các ngươi một người cũng không thể trốn thoát.”

Tôn Thạch Ngọc bước vào phòng, chỉ thấy trong phòng có một đại phu đang bắt mạch cho Đỗ Phúc Hề, nằm trên giường hai mắt nàng khép chặt lại, sắc mặt hết sức trắng bệch, đôi môi cũng không còn chút huyết sắc nào, A Chỉ ở bên cạnh hầu hạ nàng sợ đến độ trán đã thấm đầy mồ hôi hột.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Nhìn thấy bộ dạng của nàng như vậy hắn càng thêm tức giận hơn rồi :snog: nhìn A Chỉ với một ánh mắt rất là sắc bén.

“Nô tỳ đáng chết, nô tỳ cũng không biết. . .” A Chỉ cũng quỳ xuống, lúc này nàng khóc lóc không ngừng đến nỗi khan giọng nói: “Thế tử phi cứ ép mình phải làm việc, trong thời gian ngắn đưa mọi người ra ngoài rồi lại mua một thôn trang,  mua ngựa, tự mình làm thêm những đồ dùng hằng ngày rồi phân công công việc, thế tử phi làm việc lao tâm lao lực nên mới như vậy, cộng thêm lại không hợp khẩu vị, uống nước, cái gì cũng không ăn. . . . . .”

Ánh mắt Tôn Thạch Ngọc lộ ra vẻ tàn khốc, nghiêm trọng “Chủ tử hồ đồ, vậy đại nha hoàn như ngươi thì để làm gì? Không có ngăn cản nàng sao? Sao lại không âm thầm phái người cho ta biết?”

Đôi mắt A Chỉ hơi hồng hồn lên như sắp khóc nữa nói: “Thế tử phi người. . . . . . Người đau lòng đến độ hộc máu, lại không cho nô tỳ nói với ai cả, nô tỳ không dám ngăn cản, sợ thế tử phi bỏ mọi người ở lại rồi đi một mình, đến lúc đó sẽ không tìm được người. . . . . . Nô tỳ nghĩ tới mấy ngày nữa ổn định lại thì sẽ tìm người thông báo với thế tử nhưng mà không ngờ ngày hôm nay thế tử phi lại ngất xỉu rồi hôn mê. . . . . .”

“Là hỉ mạch.” Một bên đại phu bất thình lình lên tiếng.

Tôn Thạch Ngọc liền giật mình, trong mắt có vẻ hoảng hốt nói: “Ngươi nói cái gì?”

“Là hỉ mạch.” Đại phu cười khanh khách nhìn Tôn Thạch Ngọc nói, “Thế tử đừng có tức giận, thế tử phi có thai nên cơ thể có hơi không khỏe nên phải yên tĩnh nghỉ ngơi một chút chứ.” Hắn nghe được đoạn đối thoại của rồi mới biết người kia tôn quý biết nhiêu.

A Chỉ cũng không thể tin được chuyện này, nhưng nàng lại cảm thấy rất vui, “Đại phu, thế tử phi có tin vui? Là thật sao?”

Đại phu gật đầu cười, “Ta sẽ kê một đơn thuốc dưỡng thai, nhớ là mấy ngày này không được để thế tử phi chịu thêm đả kích nào nữa, có như vậy thai nhi mới bình an được.”

A chỉ vội lau đi khóe mắt đứng dậy nói: “Được được ta nhớ rồi còn cái gì phải chú ý nữa, đại phu nói cho ta là được, ta theo ngươi đi lấy thuốc. . .” A Chỉ vừa đưa đại phu đi ra ngoài, vừa khép cửa lại, rất là khôn khéo để không gian lại cho Tôn Thạch Ngọc.

Tôn Thạch Ngọc ngồi xuống cầm lấy bàn tay lạnh băng của Đỗ Phúc Hề vào lòng, rồi nhìn nàng thật sâu. Thời gian kế tiếp, hắn vẫn  không rời nàng nửa bước mà ở lại trông chừng nàng, tự mình đút ước cho nàng uống, cho đến khi nàng tỉnh lại.

“Là ta.” Không đợi nàng mở miệng, hắn liền mở miệng nói trước, cũng giữ nàng lại không cho nàng ngồi dậy. “Đại phu nói nàng có thai rồi, nhưng mà thai không ổn định cho nên trước tiên nàng không được lộn xộn, hãy nghe ta nói.”

Đỗ phúc Hề trợn to mắt, nàng có thai rồi sao? Đây là thật sao? Sao một chút cảm giác nàng lại không cảm nhận được?

Hay. . . . . . Đây là một âm mưu để giữ nàng lại vương phủ rồi hòa thuận với bình thê? Nàng mới không bị lừa!

Nàng giùng giằng muốn ngồi dậy, “Nói bậy, không thể nào, ta không tin!”

Hắn vẫn giữ nàng lại không để cho nàng ngồi dậy. “Đại phu đã bắt mạch, nếu không tin ta, nàng có thể hỏi A Chỉ, lúc nãy A Chỉ cũng ở đây, thuốc dưỡng thai cũng chính do A Chỉ sắc.”

Lòng của nàng trầm xuống, giọng nói có chút run rẩy nói, “Tại sao lại có bây giờ? Ta không muốn có con với ngươi, ta không muốn!” Nàng rất rõ ràng, có con cháu của vương phủ thì nàng không thể rời đi được nữa, đứa bé trong bụng chẳng khác nào là một sợi dây trói chân nàng lại.

Chuyện này nàng không có vui mừng, nàng cho rằng khi nàng phát hiện nàng có con của hắn, nàng sẽ cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới, nhưng bây giờ, nàng lại là người đau lòng nhất, hắn muốn lấy bình thê, nàng còn có thai với hắn, nàng muốn hành hạ mình đến bao giờ mới thôi chứ…

Tôn Thạch Ngọc nhìn đôi mắt tràn đầy nước mắt của nàng, nhìn nàng đau lòng như vậy, hắn cắn chặt răng nói, “Nàng không tin lời hứa của ta đã hứa.”

Toàn thân nàng chấn động nhìn hắn một cái, trong mắt bốc lửa, giọng nói có chút run rẩy, “Ta tin! Cho nên ta mới khổ sở như vậy! Ngươi có biết cảm giác này không? Không phải ngươi rất rõ sao? Cảm giác bị chính người mình tin tưởng phản bội, không phải trong lúc ngươi giận dữ, ngươi liền nổi điên lên ham muốn sao? Hiện tại ta phải chịu cảm giác như vậy đấy! Ngươi lừa ta muốn lấy bình thê, ta không có tốt bụng như vậy, ta không tha thứ được, cho nên ta tự đi, không được sao?” Lòng nàng lại chua xót, nước mắt cũng không ngăn được mà rớt xuống.

Nàng vì hắn mà đau lòng như vậy nhưng mà ở trong mắt hắn thì lại rất đáng yêu, nếu là nàng thờ ơ lạnh lùng thì có nghĩa là nàng không thương hắn, vì vậy đối với việc nàng tự tiện rời khỏi vương phủ ngoài mặt hắn rất căm tức nhưng trong lòng cũng đã tính toán nhẹ nhàng cho qua.

Hắn lấy ngón tay thô ráp của mình lau đi những giọt nước mắt của nàng, không nhanh không chậm, thậm chí còn bày đặt nói: “Nàng có thể đi, nhưng nàng không có ta, nàng có thể sống tốt sao?”

Đỗ Phúc Hề cắn thật chặt môi dưới nói: “Không được cũng được, chắc chắn sẽ có một ngày như vậy, có thể giờ ta đã quên sự tồn tại của ngươi, cho nên ngươi mau trở về đi! Trở về lấy bình thê của ngươi đi”

Tôn Thạch Ngọc nhìn nàng, trêu chọc nói: “Mùi dấm quá chua.”

Dấm cái em gái ngươi! Nàng nhìn hắn chằm chằm, “Là ngươi có lỗi với ta trước, cho nên đứa bé sẽ do ta nuôi dưỡng chăm sóc...ta sẽ nuôi nấng nó thật tốt, ngươi khỏi phải ra nửa xu, một tháng có thể nhìn thấy đứa bé một lần, nếu các ngươi ỷ vào quyền thế của vương phủ giành đứa bé với ta ta sẽ dẫn đứa bé cao chạy xa bay, để cho các ngươi vĩnh viễn không nhìn thấy!” Nàng nói quan niệm bình quyền thời hiện đại với hắn.

Khi vừa biết chuyện mình có con nàng hơi chấn động nhưng sau khi ổn định cảm xúc lại, lòng nàng lại trong suốt như gương sáng nên phải tranh thủ giành lấy quyền nuôi con.

Tôn Thạch Ngọc cười cười hỏi: “Còn gì nữa không?”

Nàng thật là ngây thơ đến mức phải khiến hắn mỉm cười, cũng làm cho hắn hết sức buồn bực, rốt cuộc là nàng quê ở đâu, cái gì mà một tháng nhìn đứa bé một lần, những lời buồn bực này nàng lại có thể nói ra được.

Ở vương triều Đại Tuyên, một nữ tử khi bị hưu ly trong thời gian ngắn không tìm được sẽ đi xuất gia cho nên nàng còn nơi nào để đưa đứa bé đi, huống chi đây lại là máu mủ của vương phủ, càng thêm đó còn là máu mủ của hoàng thất Tôn gia, thứ nhất Thái hậu sẽ không đồng ý, tuyệt đối sẽ không để cho nàng làm bậy.

“Còn có?” Nàng hừ hừ. “Ngươi về nói lại cho vương phi, đứa bé sẽ ở chính bên người mẫu thân nó sinh ra, nguyên chủ đã chịu khổ, ta sẽ không để cho đứa bé của ta chịu khổ, sẽ không để cho hài tử lớn lên sau lưng ta, cho dù bình thê đó có hiền lương thục đức đức tốt bụng đi chăng nữa ta đều không tin được! Nếu muốn có con nối dõi ngươi với nàng ta sinh đi, các ngươi có thể sinh tám mười đứa, sinh một chục đứa cũng tùy các ngươi, đừng tới giành với một nữ tử yếu đuối như ta.”

Tôn Thạch Ngọc càng muốn cười. “Cô gái yếu đuối? Một đêm có thể dẫn theo cả một đoàn người trốn đi, còn mua một thôn trang, vậy là cô gái yếu đuối sao?”

“Ta không đi, chẳng lẽ ở lại nơi đó bị ngươi chà đạp sao?” Đỗ Phúc Hề cười lạnh. “Là ta ngu nên mới tin một đời một kiếp một đôi, lại quên thiên hạ giống như một con quạ đầu đen, không có nam nhân háo sắc.” Nói trắng ra là, nàng không thể chịu đựng việc hai thê tử có chung một phu quân.

Đối với những kết luận của nàng hắn chỉ cười cười, sau đó hắn cầm tay của nàng lên, nhưng nàng lại tránh đi, nhưng hắn lại cầm chặt hơn không để cho nàng tránh đi, lúc này mới thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói: “Thái hậu có đề cập chuyện cưới bình thê với ta, nhưng ta cự tuyệt, cũng không còn để ở trong lòng, cũng không biết Thái hậu vẫn tình nguyện ở một bên tiến hành hôn sự.” Hắn nói xong, Đỗ Phúc Hề lại chấn động mạnh hơn nữa.

Hắn nói gì? Hắn cự tuyệt? Hắn cũng không có đồng ý ý kiến của thái hậu, hắn cự tuyệt?

“Ngươi cự tuyệt thái hậu thật sao?” Tuy nàng từ hiện đại xuyên tới thời này cũng biết ở triều đại này địa vị của thái hậu to lớn bao nhiêu, cự tuyệt ý tốt của thái hậu, đây cũng không phải là chuyện nhỏ, làm chuyện không tốt sẽ bị giáng tội.

“Không có một chút do dự cự tuyệt nào.” Tôn Thạch Ngọc vẫn bình tĩnh như nước. “Hôm nay mẫu phi tìm ta thương lượng chuyện nạp thải lễ (lễ vật, na ná như của hồi môn), ta mới biết tại sao nàng lại giận và làm ra chuyện như này.”

“Hả. . . . . .” Trong nháy mắt tình huống xoay ngược lại, người đuối lý lại là nàng.

“Hả gì?” Tôn Thạch Ngọc nhìn nàng chớp chớp mắt, nhíu mày nói: “Dù sao hôm nay thân thể nàng không được khỏe, chúng ta sẽ ở lại đây nuôi dưỡng con cái tận hưởng cuộc sống thôn quê nhàn nhã, ta không trở về, nàng cũng không làm thế tử phi, ta cũng vậy không làm thế tử, dù sao thì vị trí thế tử ta cũng không có hứng thú lắm.”

“Cái gì? !” Đỗ Phúc Hề trợn to hai mắt, giật mình nói. Còn có thể không làm thế tử sao? Không có hứng thú cũng không thể không làm chứ? Thân phận của hắn, thân phận cao quý biết bao nhiêu sao lại có thể làm liều như vậy?

“Mẫu phi sẽ nói rõ ràng mọi chuyện với Thái hậu, coi như chuyện bình thê chưa từng có, cho nên cái này coi như bỏ qua, cũng đừng ai nhắc lại nữa, chỉ là, hắn khẽ mím môi, đứng đắn mà nói: “Nếu như nàng không trở về vương phủ ta cũng sẽ ở lại đây, chúng ta ở chỗ này sống một cuộc sống tự do tự tại, làm một đôi phu thê bình thường không tranh giành quyền thế.”

Lúc này Đỗ Phúc Hề biết là nàng sai rồi. Thứ nhất nàng không có tin tưởng hắn, thứ hai không hỏi qua hắn liền tự tiện xuất phủ, còn dẫn theo một nhóm người lớn đi như vậy, hơn nữa còn để lại hưu phu. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.