Phúc Thê Tụ Bảo

Chương 58: Chương 58: Chương 57




Thái tử cũng không thể cãi lời hoàng lệnh, hoàng hậu biết nếu mà đổi ý không cầu thân với nhà Vệ đại tướng quân thì kết quả rất nghiêm trọng, nhưng mà Bạch thị kia lại có cốt nhục của thái tử cũng không thể không quan tâm, nếu như để cho Bạch thị lấy thế tử làm trắc phi trước nhất định Vệ đại tướng quân sẽ tức giận, mà Vệ Như Ý cũng ghi hận trong lòng.

Ngay lúc hai người đang lo lắng nghĩ cách thì Lan Dương Vương mở miệng, hắn tình nguyện muốn lấy Bạch thị làm thê tử, sẽ coi hài tử trong bụng Bạch thị như con của chính mình sinh ra, về sau lúc nào cũng đưa Bạch thị vào trong cung đi lại để thái tử không cần phải xa cách cốt nhục của mình quá xa, thái tử và hoàng hậu cũng không còn cách nào tốt nhất đành phải chấp nhận làm vậy.

Lại nói vương phi lúc ấy bà đã có thai nên ở trong phủ đợi thái tử đến cầu thân, quả thật không lâu sau thì có hoàng tử tử đến cầu thân, bà và phụ thân rất vui mừng nên lập tức đồng ý, hôn sự thì tổ chức vội vã và bà đắm chìm trong niềm vui sướng ấy cộng thêm thời gian có thai hơi khó chịu nên không phát hiện được người tới cầu thân không phải là thái tử mà lại nhị hoàng tử.

Đêm động phòng bà mới phát hiện phu quân của mình không phải là thái tử mà là người thường xuyên giúp đỡ mình và thái tử gặp nhau bí mật đó là nhị hoàng tử, trong đêm đó nhị hoàng tử đã nói hết nguyên nhân và hậu quả cho bà biết, cũng thề là sẽ yêu thương mình cả đời, cũng sẽ yêu thương hài tử trong bụng bà, coi như nó là do mình sinh ra, dù vậy nhưng mà bà vẫn không thể tiếp nhận được phu quân của mình không phải là thái tử, nhưng ván đã đóng thuyền, bọn họ cũng đã qua cửa, thái tử và Vệ Như Ý cũng sắp cử hành hôn lễ cho nên bà chỉ có thể chấp nhận sự trêu chọc của ông trời.

Bí mật này chỉ có bà và vương gia biết, thái hậu, thái tử cũng biết, cũng vì hoàng thượng cảm thấy có lỗi với nàng nên 20 mấy năm qua hắn yêu thương bà, Ngọc Nhi, Sở Sinh hơn những hoàng tử khác, thái hậu còn biết Ngọc Nhi là nhi tử đầu tiên của hoàng thượng cho nên rất được sủng ái, cũng bù đắp cho hắn từ thái tử thành thế tử.

“Tóm lại, tất cả là do nương sai...” Vương phi còn đang tự trách mình, mà Tôn Thạch Ngọc liếc mắt nhìn vương gia một cái nói, “Nếu hài nhi đã biết hết sự thật, vậy hài nhi sẽ dẫn theo Phúc nương rời khỏi phủ cũng không để cho phụ vương nhìn hài nhi phải đau mắt.”

Vương phi kinh hãi nói, “Rời khỏi phủ? Con muốn đi đâu?”

Tôn Thạch Ngọc khinh thường cười, “Hài nhi không ham thích vị trí thế tử này, ai muốn thì lấy đi, hài nhi sẽ tự mình đi cầu công danh.”

Vương gia biết lời hắn nói là đúng, hắn không được tự nhiên quay mặt, nhưng trong lòng lại không tin hắn sao có thể cầu xin được công danh.”

Tôn Thạch Ngọc cũng không nhìn vương gia lấy một cái rồi liếc nhìn vương phi nói: “Hài nhi cầu được công danh rồi sẽ tới đón mẫu phi đi và không để cho người sống ở trong nơi ngột ngạt này.”

Đỗ Phúc Hề nghe xong thì thầm cười, cái này không phải là đang chống lại quân của vương gia sao? Ai cũng thấy được vương gia cực sủng ái vương phi, coi vương phi như sinh mệnh của mình, chỉ là vì ghen tị mà tâm trí trở nên mông muội không thể yêu ai yêu cả đường đi thôi, nhưng bây giờ lại muốn cướp đi cục thịt trong lòng hắn?

Quả nhiên, vương gia vừa nghe thấy thì hai mắt trợn to lên.

“Cái gì?” Vì hắn không khoan dung với hài tử không phải mình sinh ra mà bây giờ nữ nhân mình yêu thương nhất cũng mất đi.

Nào có thể đoán được vương phi từ bi thương chuyển sang vui mừng rực rỡ, vui mừng đến phát khóc rồi cầm chặt lấy tay nhi tử mình nói: “Được được, nương sẽ ở đây chờ con, chờ con tới đón nương đi.”

Rốt cuộc hoàng thượng cũng sắc phong Cẩn Vương làm thái tử, Cẩn Vương phi làm thái tử phi, cũng vì được nhậm chức thái tử này nên sẽ là người chủ trì võ cử và phải chọn ra một nhóm người ưu tú làm binh sĩ cho vương triều Đại Tuyên, một tháng sau sẽ theo đại quân xuất chinh.

Đỗ Phúc Hề biết Tôn Thạch Ngọc rất hài lòng với vị trí thái tử đó, lúc trước hắn đối xử với người ông cậu Cẩn Vương này thật không phải phép, lần này hắn tham gia võ cử là tình thế bắt buộc, vừa phải bảo vệ tương lai thái tử sẽ đăng cơ làm quân vương, mặt khác cũng vì bảo vệ hoàng đế phụ thân của nguyên chủ, không cho Mạnh Bất Quần tác oai tác oái.

Đến hoàng hậu còn làm những chuyện như thế với hắn nên hắn đã quyết định chôn cất mãi mãi ở trong lòng, hắn lựa chọn tha thứ.

Võ cữ đã diễn ra mười ngày, mỗi châu huyện đều tiến cử đến thượng kinh dự thi hơn 2600 người, do binh bộ sàng lọc đầu tiên, lưu lại hơn hai trăm cá nhân tương đối xuất sắc, phần còn lại đều xem xét chí nguyện, người có ý nhập ngũ thì sung quân cho làm binh tốt, người vô ý thì cho mỗi người lĩnh 10 lượng bạc tự hồi hương.

Đấu vòng loại có hai trăm người được chọn, thêm một nhóm đệ tử quý tộc trong thượng kinh, trong đó bao gồm thành viên hoàng thất, phàm là người có chí cầu công danh, đều có thể dự thi. Ngày 13, trải qua trận đấu vòng loại và bán kết, 35 người dự thi trúng cử, 35 người này có thể nói là nổi trội, đều là tinh anh võ sĩ rải rác đều ở các châu huyện cùng mấy người nổi bật văn võ song toàn trong nhóm đệ tử quý tộc, nhưng vẫn chưa xong, 35 người dự thi này sẽ cùng với những võ tướng được quan viên tam phẩm trở lên ký tên tiến cử cùng tham gia trận chung kết. Mấy võ tướng này phần lớn đều được quan viên dưỡng ở trong nhà như thực khách, nếu có thể mưu cầu được một chức quan trong võ cử lần này, dĩ nhiên sẽ trở thành trợ lực cho mấy quan viên đó trong triều sau này.

Đây là lần đầu tiên Đỗ Phúc Hề thấy được võ cử cổ đại long trọng như vậy, Tôn Thạch Ngọc đã vượt qua khó khăn để tiến vào bên trong, tất nhiên không cần tốn nhiều sức thăng tiến đến trận chung kết.

Mà ngày hôm nay là chung kết có 60 người dự thi, trong khi đó trận chung kết diễn ra có một ngày người nào không có sức khỏe chắc chắn sẽ thua.

“Chịu đựng tốt lắm, tốt lắm!” Sáng sớm trống vừa mới đánh A Chỉ liền vén mành đi vào với một thần thái dồi dào, phía sau còn có Thiêm Hương đang bưng một cái khay vào, trên khay đó có một cái chén còn nóng khói bay nghi ngút.

“Gia, chàng mau uống nhanh đi, phải uống hết.” Đỗ Phúc Hề vội thúc giục, đây là nàng phỏng theo kiếp trước làm theo, tốn rất nhiều thời gian mới nấu được, có rất nhiều chất dinh dưỡng, uống xong cái này sẽ có lợi với hắn trong trận đấu hơn.

“Phu nhân thật tốn công, ước chừng dùng khoảng năm con gà để nấu, uống nó còn bổ hơn cả tổ yến, nô tì cũng thấy vậy, lần này gia đi phải giành được thắng lợi.” Tôn Thạch Ngọc và Lục Nhi ở một bên ríu rít nói.

Bọn họ đã rời khỏi vương phủ, ngày Đỗ Phúc Hề trốn ra khỏi phủ đã mua môt thôn trang, tổng cộng có bốn tiểu viện thì đây là gian thanh lịch trang nhã nhất, có năm gian phòng, đông tây mỗi nơi có tám gian đủ cho bọn họ ở, ở đây hạ nhân không có gọi thế tử, thế tử phi mà chỉ đơn giản gọi là gia và phu nhân.

Người của Noãn Xuân Các lúc đầu bọn họ chỉ dẫn theo hai phần ba ra khỏi phủ, trong đó tất nhiên là phải có đám người của hồi môn của nàng, không chỉ có đám người hồi môn Thiêm Hương, Nghênh Mai và Mộ Đông mà nàng còn mua đứt văn tự của bọn quản sự, vốn bọn quản sự còn hơi khó xử sau khi vương phi ra mặt quyết định thì toàn bộ hạ nhân ở Noãn Xuân Các mới có thể đi theo bọn họ xuất phủ, đương nhiên cũng có người không muốn xuất phủ nàng cũng không ép buộc.

Chỉ có một người nàng lo lắng đó chính là Liên di nương.

Liên di nương biết bọn họ sẽ rời phủ nên hơi ngạc nhiên, Tôn Thạch Ngọc trả lại cho nàng một nơi ở, muốn nàng không cần phải lấy thân phận thiếp thị để sống qua ngày, nếu có ngày gặp được một người phu quân thích hợp hắn sẽ làm chủ giùm nàng, Liên di nương suy nghĩ thật lâu rồi cũng gật đầu đồng ý, nhưng nàng nói nàng sẽ thường xuyên trở về vương phủ, hầu hạ vương phi thay thế tử tận hiếu, chờ ngày thế tử tới đón vương phi.

Ban đầu vương phi biết bọn hắn rời phủ thật sự bà cũng không chịu, bà cho rằng khi nào nhi tử của mình cầu công danh trở về đón bà lúc đó mới rời khỏi, nhưng không nghĩ tới là chuyện của vương gia được vạch trần nên phu thê hai người họ tỏ rõ muốn đi khỏi phủ, vương phi thấy giữ lại cũng vô dụng cuối cùng đành phải đồng ý cho bọn họ đi.

Trên thực tế bọn họ rời phủ rồi tự lập môn hộ cũng được, tuy vương phủ lớn nhưng dù sao nó cũng chung một mái nhà, vả lại nếu như Ngọc Nhi ở trong phủ đến lúc đụng phải vương gia thì không được tự nhiên, sợ sẽ ngấm vào lòng càng sâu (kiểu như lâu ngày kết oán), có lẽ nhắm mắt làm ngơ là biện pháp tốt nhất.

“Chúc ngươi tốt lành.” Tôn Thạch Ngọc cầm một lượng bạc thưởng cho Lục nhi, làm cho Lục nhi mừng rỡ cười toe toét, dáng vẻ này giống với dáng vẻ của chủ tử nàng y đúc.

“Gia, người thật hào phóng, đó đều là bạc của ta.” Đỗ Phúc Hề tức giận nói, muốn đoạt lại 10 lượng bạc kia nhưng Lục nhi đã nhanh chân chạy nhanh...

Hắn không xem mình như là thế tử Lan dương vương, bởi vậy lúc rời phủ, một xu hắn cũng không cầm theo, Vương gia cũng thấy ngượng ngùng, vì thế sau khi rời khỏi vương phủ mọi ăn mặc chi phí hằng ngày đều là tiền của nàng, nên thỉnh thoảng nàng hay trêu chọc hắn một hai câu, “tiểu bạch kiểm”, “ăn cơm chùa”, hắn biết quê hương nàng có nhiều lời nói thú vị, khi nghe nàng nói câu đó hắn cũng không hờn dỗi, hắn cũng biết nàng đang nói đùa.

Chờ một chút, uống một chút nước hầm gà này đi, sau đó Tôn Thạch Ngọc chuẩn bị xuất phát đến trường quân đội Tây Uyển.

Trường quân đội Tây Uyển nằm ở phía tây của hoàng cung đó là cơ sở luyện binh của cấm vệ quân, địa thế to lớn nên thái tử cho phép dân chúng Thượng kinh cùng gia quyến người dự thi đến quan sát trận đấu, Đỗ Phúc Hề cũng dẫn theo hết tất cả mọi người ở trong nhà đến xem hết, tất nhiên bọn họ tới để cổ vũ Tôn Thạch Ngọc, tuy nhiên đội cổ động viên này không giống với cổ động viên đứng ở giữa sân vừa múa vừa hát mà chỉ có hoan hô vài tiếng rồi vỗ tay khen ngợi là được.

Đến nơi cũng phát hiện vương gia và vương phi cũng đến, hai người ngồi ở chỗ ghế khách quý có đỉnh cột buồm che nắng, những gia quyến cùng với vương hầu công tước cũng đều đã ngồi vào ghế, ngoài ra cũng có các nữ nhân trong giới quý tộc chưa xuất giá ngồi ở trong màn lụa màu vàng, hoàng thượng, thái hậu, hoàng hậu và thái tử phi ngồi ở phía sau võ đài xem, cũng giống như với chỗ ngồi vip với nàng ở kiếp trước, mà thân thái tử là quan chủ khảo lại cùng Mạnh Bất Quần, Binh Bộ Thượng Thư, Lại Bộ Thượng thư ngồi ở trên ghế trọng tài để có thể quan sát rõ nhất, khung cảnh rất long trọng đồ sộ.

So với trận đấu vòng loại với bán kết thì trận chung kết này nghiêm trọng hơn nhiều, hạng mục tỉ thí có bước bắn, cưỡi ngựa bắn cung, đao pháp và kiếm thuật, văn khảo còn lại là sách lược quân sự, nếu người nào không biết chữ hoặc người ít học cũng không có khả năng trúng cử dù họ có võ nghệ tốt tới đâu.

“Bước bắn!” Sau khi tiếng kèn vang lên thì bắt đầu trận đấu.

Bước bắn tầm bắn là 80 bước, sau khi đã loại bỏ được sáu người thì tầm bắn được nâng lên 100 bước, tiếp đến lại loại bỏ được 10 người, Tôn Thạch Ngọc đã hoàn toàn vượt qua ải, hắn cũng không vội bày ra thân thủ mà chỉ giữ lại sức lực, tạm gác lại để chờ cho đến khi đến tiết mục cưỡi ngựa bắn cung sẽ thi triển.

“Cưỡi ngựa bắn cung!”

Mặt trời cũng đã đỏ rực, trên giáo trường 44 người dự thi mỗi người đều khống chế được ngựa của chính mình, tinh thần cũng đã hưng phấn, chỉ chờ đợi hiệu lệnh để thi đấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.