Phúc Tinh Giá Đáo

Chương 13: Chương 13: Chương 12




Bữa ăn sáng này cứ qua đi trong bầu không khí kỳ quái. Ăn sáng xong, Lạc Thiên Hựu kéo Phúc Viên Viên trong lòng không yên ra ngoài, lý do là đi tản bộ, thực tế là nói chuyện một chút.

Thời tiết bắt đầu từ từ chuyển nóng, cũng may bên đường có không ít cây lớn che mát, một đám con nít hi hi ha ha chạy ngang qua bọn họ, không ít hàng xóm đều đưa ánh mắt dò xét về phía bọn họ - cặp đôi mới tới.

“Sao thế?” Anh chỉ ra ngoài mua đồ ăn sáng mà thôi, cô đã biến thành bộ dạng này.

Phúc Viên Viên là người không giấu gì được trong lòng, sớm đã vướng mắc chuyện này, lại bị cha mẹ nhảy ra giảng giải một lần, cô quyết định nói ra vấn đề.

Dừng bước lại, cô ngước mắt chằm chằm nhìn anh, “Cha mẹ em cảm thấy chúng ta không thích hợp.” Vốn dĩ là một câu đúng tình hợp lý, vừa đối diện với ánh mắt anh, liền trở nên bực bội.

“Vậy em thấy sao?” Gân xanh bên trán giật giật, Lạc Thiên Hựu cố nén cơn tức giận nổi lên trong lòng. Cô gái nhỏ này lại có thể nói những lời này với anh! Biểu hiện của anh đối với cô còn chưa đủ sao? Lại phải nói những lời làm anh đau lòng như vậy!

“Em không biết…..” Đau lòng khẽ cúi đầu, cô muốn nghe không phải những lời này, cũng không phải giọng điệu giống như trách cứ của anh.

Lạc Thiên Hựu bực mình muốn bỏ tay cô ra, chợt nghe thấy lời nói thì thào như lầm bầm làu bàu của cô.

“Em không biết, anh tiếp cận em…. không phải vì thích em…… là vì em hữu dụng, nhưng mà, bây giờ em chẳng còn tác dụng gì nữa rồi, sau này anh còn ở bên cạnh em sao? Anh rốt cuộc đã từng thích em chưa….. em thực sự không biết………..”

Anh sửng sốt, lòng bàn tay truyền tới cảm giác lạnh lẽo, từ gương mặt nhỏ nhắn rũ xuống của cô rơi xuống một giọt nước mắt trong suốt, vừa vặn rơi vào mu bàn tay anh.

Thở dài một hơi, anh đưa tay kéo cô vào trong lòng. Đồ ngốc này! “Ngốc quá.” Mặc dù vẫn có chút không vui, nhưng lại đau lòng nhiều hơn, anh đưa tay lau nước mắt cho cô, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô.

“Anh mới là đồ ngốc.” Cô đỏ khóe mắt, không cam lòng mắng anh. Lời cô muốn nghe không phải là ngốc quá!

Lạc Thiên Hựu đột nhiên kéo tay cô, xoay người đi về phía nhà họ Phúc. Phúc Viên Viên không biết anh muốn làm gì, chỉ có thể thuận theo ý anh quay về.

Hai người tiến vào phòng khách, cha Phúc, mẹ Phúc còn có Phúc Duyên Duyệt ba người đang chăm chú xem tin tức thời sự, thấy hai người họ vội vã trở về, ba người giật cả mình.

Lạc Thiên Hựu kéo Phúc Viên Viên ngồi xuống ghế, quay đầu nhìn cha Phúc, mẹ Phúc, sắc mặt ngưng trọng nói, “Bác trai, bác gái.”

Cha Phúc nhìn biểu tình con gái có chút không đúng, liền biết con gái sớm đã nói hết với anh, cũng chỉnh lại tư thế ngồi, tắt tivi đi nhìn anh.

“Không phải hiện tại nhưng sẽ là tương lai.” Không đầu không cuối nói một câu này, cả nhà họ Phúc đều nghi hoặc nhìn anh, Lạc Thiên Hựu lại nghiêm mặt trịnh trọng nói, “Cháu là thật lòng muốn ở bên cạnh tiểu Viên, chuyện kết hôn, cháu không phải chưa nghĩ tới, nhưng không phải bây giờ, mà là sau này. Mặc dù cháu không có cách nào bảo đảm sẽ cùng cô ấy đi đến đầu bạc răng long, nhưng cháu có thể chắc chắn, cô ấy là người cháu muốn nắm tay đi đến cuối đời. Mong hai bác yên tâm giao tiểu Viên cho cháu!”

Anh không có cách nào bảo đảm tương lai của mình sẽ thế nào, có thể làm chỉ là hiện tại. Trong lòng anh đã sớm xem tiểu Viên là bạn đời cùng nắm tay nhau đi qua cuộc sống này, anh thừa nhận, bây giờ vẫn chưa phải yêu đến khắc cốt ghi tâm, nhưng anh tin tưởng, thời gian sẽ có thể giúp tình cảm của bọn họ chuyển thành sâu sắc, từ từ sẽ khắc vào xương tủy. Anh tự tin sẽ xem cô là duy nhất, nắm tay cô bước đi trên đường đời, sẽ không buông tay.

Không nói lời đường mật, không thổi phồng nói lời vĩnh viễn, nhưng lời anh nói đã bao quát cô trong toàn bộ kế hoạch sống phía trước. Phúc Viên Viên nghe xong trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào, bàn tay nhỏ nắm chặt bàn tay lớn của anh, nhìn đôi mắt kiên định của anh, vừa muốn khóc vừa muốn cười.

“Ba, mẹ, con muốn cùng Thiên Hựu thử một lần.” Anh đã bước ra một nơi rất xa vẫy gọi cô, cô sao có thể đứng tại chỗ không đuổi theo? Hơn nữa, không thử làm sao biết được sẽ thế nào.

Cha Phúc và mẹ Phúc nhìn nhau, vẫn có chút lưỡng lự không chắc chắn. Lời nói dễ nghe ai chẳng nói được, nhưng nói ra khỏi miệng chưa đủ, còn phải tận tâm làm, cố gắng làm, cậu ta thực sự có thể làm được sao?

“Ôi giời! Con cháu có phúc của con cháu, hai người các ngươi còn phiền não cái gì?” Ông nội từ lầu hai đi xuống, ông sớm đã trốn ở trên lầu lén nghe rất lâu rồi, nhìn thấy bộ dạng con trai con dâu sợ con gái bị lừa, nhịn không được liền ra mặt khuyên bọn họ.

Vốn dĩ ông cũng rất bài xích tiểu tử này, dù sao Viên Viên cũng là từ sau khi đi theo cậu ta mới gặp nhiều tai hoạ nhỏ này, nhưng nhìn thấy biểu hiện của cậu ta, lại thêm ông lén xem tử vi của hai người, phát hiện bọn họ thực sự là trời sinh một đôi, bây giờ lại nghe thấy anh bày tỏ thái độ như vậy, ông cũng rất khó nếu không ủng hộ tiểu tử này.

“Cha.” Cha Phúc cùng mẹ Phúc tránh ra nhường chỗ cho ông nội Phúc ngồi.

Ông khoát khoát tay, “Muốn gây rối à, hai người bọn nó, Nguyệt lão đã làm mối rồi, chia rẽ không được đâu.” Hai người này sớm đã có hẹn ước trên đá Tam Sinh, dây tơ hồng của Nguyệt lão buộc quá chặt rồi, chặt tới mức không thể gỡ được.

Lạc Thiên Hựu nghe vậy cảm thấy có chút kinh ngạc, dù sao trước đây ông nội Phúc cũng không có sắc mặt tốt nhìn anh. Mặc kệ là nguyên nhân gì, hôm nay có được sự ủng hộ của ông, trong lòng anh cũng thấy cảm kích.

Nếu ông nội Phúc đã nói như vậy, cha Phúc, mẹ Phúc cũng đành phải buông đi sự bất an trong lòng, gật đầu đồng ý.

Có thể có được sự tán thành của người trong nhà, đương nhiên là lời chúc phúc tốt nhất. Phúc Viên Viên vui vẻ cười, Lạc Thiên Hựu cũng vậy. Hai người càng nắm chặt tay nhau hơn nữa, hai trái tim giờ khắc này đã sát lại gần hơn.

Sau khi trở về từ miền Nam, Lạc Thiên Hựu lại bắt đầu bận rộn tập trung vào công việc. Bởi vì nhiều nguyên nhân, không ít công vụ tích tụ đợt trước đều chưa được xử lý, dưới bộ mặt hắc ám kiên định của Tề Yến, anh đành phải tạm thời không bầu bạn với Phúc Viên Viên, ở lại công ty tăng ca đẩy nhanh tốc độ.

Trải qua trận giải trừ kia, căn phòng của Lạc Thiên Hựu đã được sửa sang gọn gàng, lần này không còn bài trí trắng đen mà còn thêm vào những màu sắc ấm áp mà Phúc Viên Viên thích. Nếu anh tăng ca, cô cũng ngoan ngoãn đợi ở nhà dọn dẹp đồ đạc.

Mở điện thoại lên, chính là hình nền hai người đang ôm nhau cười, Phúc Viên Viên cười ngọt ngào, nhắn tin cho anh, hỏi anh khi nào có thể về nhà.

Không đến một phút sau, anh nhắn tin trả lời, nói anh đang trên đường về, sắp tới rồi. Cô chớp chớp mắt, đầu ngón tay ấn nhẹ, mở ra một ứng dụng. Đây là một phần mềm điện thoại, sau khi đăng nhập, có thể nhìn thấy đối phương đang ở đâu, na ná như chương trình định vị GPS.

Trên bản đồ, cô có thể nhìn thấy chấm nhỏ của Lạc Thiên Hựu càng lúc càng gần đến bên mình, không khỏi cười khanh khách đứng dậy, đứng ở cửa lớn chờ.

Đợi một lúc sau, cô liền nghe thấy ngoài cửa truyến đến tiếng mở khóa, cô tiến về phía trước một bước mở cửa.

“Hoan nghênh trở về!” Cười hì hì nhảy bổ về trước, ôm chặt đối phương.

Đối phương động đậy, nhưng không hề ôm lại cô, mũi Phúc Viên Viên ngửi thấy cũng không phải hương vị mát lạnh quen thuộc bình thường, không khỏi giật mình, ngây ngốc ngẩng đầu lên.

Cô nhìn thấy một gương mặt giống Lạc Thiên Hựu tới tám chín phần, nhưng không phải Lạc Thiên Hựu, hơn nữa đối phương còn để tóc dài, cả mặt xấu hổ nhìn cô.

“Ôm đủ chưa?” Lạc Thiên Hựu bước chậm một bước, vừa vào liền nhìn thấy tiểu Viên của mình ôm em trai Lạc Thiên Kỳ không buông, nghiến răng, đưa tay kéo bạn gái còn đang ngây ngốc vào trong lòng.

Lần này đến lượt Phúc Viên Viên xấu hổ, “Á, không phải em cố ý đâu.”Cô vốn dĩ muốn cho anh một sự ngạc nhiên, nào biết lại thành cô làm anh giật mình.

Nhìn thấy biểu tình của cô, Lạc Thiên Hựu trong lòng vốn đang âm u mờ mịt, anh buồn cười béo béo mặt cô, “Giới thiệu với em, đây là em trai anh, Lạc Thiên Kỳ.”

“À, xin chào.” Cô đỏ mặt đưa tay ra. Haiz, thật là mất mặt mà, cô mới rồi lại ôm nhầm người.

Lạc Thiên Kỳ cười cười, bởi vì để tóc dài, nụ cười so với Lạc Thiên Hựu còn có cảm giác quyến rũ hơn nhiều, khiến Phúc Viên Viên nhìn đờ đẫn cả mắt.

Nhìn thấy chị dâu tương lai vô tư biểu hiện như vậy, làm Lạc Thiên Kỳ nén cười đến đau cả bụng, còn cố ý chớp chớp mắt với cô, bày ra bộ dạng khôi ngô phong tình vạn chủng khác nữa.

“Wa—cũng may cậu là con trai.” Phúc Viên Viên thật tình mà nói. Nếu cậu là con gái, chắc chắn ở đâu cũng rước lấy phiền toái lên người, dù sao thì bên cạnh mỹ nữ không thể thiếu ruồi bọ vây quanh.

Hai anh em nhìn nhau một cái, đồng thời cất tiếng cười to.

Lạc Thiên Hựu kéo cô vào trong phòng. “Thiên Kỳ đến thăm anh, sau đợt này sẽ trở về Mỹ.”

Lạc Thiên Kỳ là theo mệnh lệnh người nhà họ Lạc, tới gặp vị phúc tinh cứu anh trai, thêm nữa chắc là chị dâu tương lai. “Mấy ngày tới quấy rầy rồi, hi vọng chị dâu đừng để bụng.”

Một tiếng chị dâu này làm Phúc Viên Viên đỏ bừng mặt, có chút cuống quít khoát tay, “Không để bụng đâu, nơi này vốn dĩ là nhà cậu, à…. hai người ngồi đi, tôi đi pha trà.”

Càng nói càng ngại ngùng, nơi này vốn dĩ là nhà anh, mà cô lại ở nhà bọn họ….. thật không có cách nào giải thích. Phúc Viên Viên chạy trối chết, hai anh em nhà họ Lạc thấy thế cười cười, ngồi trên ghế nói chuyện phiếm.

Một lúc lâu sau, Phúc Viên Viên đợi cho mặt hết đỏ, mới bưng trà đi ra, “Uống trà đi.”

Lạc Thiên Kỳ nhìn ra cô không được tự nhiên, lên tiếng chào anh trai một câu, liền quay về phòng nghỉ ngơi.

“Em trai của anh đẹp quá nha.” Cô vốn tưởng rằng Lạc Thiên Hựu đã đẹp lắm rồi, không ngờ Lạc Thiên Kỳ để tóc dài còn đẹp hơn nữa.

“Đừng nói trước mặt nó.” Lạc Thiên Hựu nhíu nhíu mày. Thiên Kỳ để tóc dài cũng không phải tự nguyện, bề ngoài trở nên nữ tính như vậy cũng không phải điều cậu muốn.

“Đúng rồi, tiểu Viên, ngày mai không phải em muốn quay về nhà cũ sao?” Lạc Thiên Hựu hỏi.

“À, à, ngày mai công ty dọn nhà sẽ đi qua đó với em, không phải anh phải đi làm sao?” Đống đồ cô bên nhà cũ nhất định phải xử lý, bằng không mấy món đồ đó lâu ngày không sử dụng sẽ hư mất.

“Vừa hay Thiên Kỳ tới, để Thiên Kỳ quay về với em nhé.” Công ty anh đang bận, dự án hợp tác đã bước vào quỹ đạo, ngày mai anh phải đến nhà máy xem xem hệ thống trang bị được lắp đặt thế nào.

Phúc Viên Viên do dự một hồi, “Không cần phải làm phiền cậu ấy chứ?”

“Không được, anh không yên tâm để em quay về một mình.” Vụ án giết người bị vướng mắc ở đâu đó, vẫn chưa phá án, anh không muốn đem cô ra đánh cuộc.

“Được rồi.” Biết anh đang băn khoăn điều gì, Phúc Viên Viên cũng không muốn làm anh lo lắng, gật đầu đồng ý.

Sáng sớm hôm sau, chờ Lạc Thiên Hựu đi làm rồi, Lạc Thiên Kỳ cùng Phúc Viên Viên trở về nhà.

Ngoại hình Lạc Thiên Kỳ rất đẹp, so với Lạc Thiên Hựu lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm túc vô cùng tương phản, trên mặt cậu lúc nào cũng hiện ý cười, cười khanh khách rất có thiện cảm. Phúc Viên Viên vừa ngồi lên xe, chẳng đến hai ba phút sau tất cả mọi chuyện đều bị cậu lừa moi ra hết.

Tài xế tiểu Vương ngồi phía trước lái xe, mắt nhìn mũi, mũi hướng tim, hết thảy nghe được bên tai đều theo gió trôi đi hết! Anh tuyệt đối không nghe thấy cậu chủ làm sao lừa được cô Phúc nói ra hết thảy mọi chuyện cô với Tổng giám đốc quen biết nhau thế nào, anh tuyệt đối không nghe thấy Tổng giám đốc cam đoan trước mặt người nhà họ Phúc như thế nào, cái gì anh cũng không nghe thấy.

Công nhân của công ty chuyển nhà đã đến trước, đợi Phúc Viên Viên bọn họ đến xong, mở cửa để công nhân đi dọn đồ. Mấy người công nhân cũng không biết có biết chuyện phát sinh ở tòa nhà này hay không, đều im lặng, rất nhanh chóng đem thùng giấy và đồ đạc trong nhà chuyển ra hết.

Lạc Thiên Kỳ đứng ở bên cạnh nhìn, lúc nào cũng nói chuyện với Phúc Viên Viên cho đỡ chán, thỉnh thoảng mới giúp một chút.

“A, cô Phúc?” Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Phúc Viên Viên theo tiếng nhìn ra, là chú Trần sống ở lầu trên.

“Chào chú.” Cô gật đầu cất tiếng chào hỏi.

Chú Trần mặc một bộ quần áo đơn giản, xem ra mới quay về, chuẩn bị lên lầu. “Cô Phúc hôm nay tới chuyển đồ đạc đi à?”

“Đúng ạ, muốn chuyển sang chỗ khác. Hôm nay chú Trần không phải đi làm sao?” Phúc Viên Viên có chút khó chịu, hôm nay cũng không phải ngày nghỉ, sao ông có thể ở nhà?

Chú Trần bước xuống mới chú ý tới bên cạnh cô còn có một đại mỹ nhân đang đứng, có chút xấu hổ ngại ngùng gãi gãi đầu, “Ừm, hôm nay vừa hay được xếp lịch nghỉ. Vị này là?”

“Đây là…. em trai của bạn trai cháu, hôm nay đi cùng cháu quay về dọn dẹp nhà.” Phúc Viên Viên có chút bất an trong lòng.

“Đúng rồi, hôm trước có người đến đưa thư, cô không có ở đây nên không ai nhận.” Chú Trần lên tiếng nhắc nhở.

Cô dọn nhà đi vẫn chưa thay đổi địa chỉ, cũng không biết là ai gửi đến. Phúc Viên Viên nhìn hòm thư, cũng không nhìn thấy thông báo đến bưu điện nhận thư, vậy phải làm thế nào?

Chú Trần nhìn thấy cô lộ vẻ khó xử, chủ động mở miệng, “Hay là vậy đi, lần sau nếu không có ai nhận thư, người đưa thư chắc sẽ dán thông báo, hay là cô đưa số điện thoại cho tôi, đợi có thông báo rồi, tôi lại gọi cô đến lấy?” Ông tốt bụng đề nghị.

Phúc Viên Viên ngừng một lúc, cô không có thói quen đưa số điện thoại cho người lạ, nhưng nghĩ đối phương có lòng tốt muốn giúp đỡ, cũng không để ý nhiều. Lạc Thiên Kỳ trái lại muốn ngăn cản, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của chị dâu, nhếch miệng lại bỏ đi ý nghĩ đó, dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ.

“Vậy tôi đi trước nhé, bye bye.” Lấy xong số điện thoại, chú Trần rất thức thời sờ sờ mũi rồi bỏ đi.

Tìm kiếm với từ khoá:

2 thành viên đã gởi lời cảm ơn PhuongPhuong về bài viết trên: paru, phuochieu90

Xin ủng hộ:

Tuyển Editor! Beta-er! Developer! Designer! Type sách!

Hôm qua, 09:37

PhuongPhuong

Tổ trưởng

Ngày tham gia: 09.05.2017, 16:48

Bài viết: 33

Được thanks: 52 lần

Điểm: 9.33 Re: [Hiện đại] Phúc tinh giá đáo - Nguyên Nhu - Điểm: 11

Cách chuyển nhiều trang, tìm truyện, tìm chương, tắt quảng cáo...

CHƯƠNG 13

Hơn phân nửa đồ đạc của Phúc Viên Viên đều muốn bỏ đi, vì thế chuyển dọn rất nhanh, hơn một tiếng đồng hồ sau phòng đều đã trống trơn, cô khóa cửa, cùng Lạc Thiên Kỳ rời đi.

“Đợi lát nữa làm phiền anh đi theo xe chúng tôi.” Lạc Thiên Kỳ nói với nhân viên vận chuyển một tiếng.

“Không thành vấn đề.” Ngoại trừ đồ đã bỏ đi, đồ đạc khác của Phúc Viên Viên cũng chỉ còn một xe nhỏ mà thôi, ba chiếc xe vận tải con khác đã đi trước rồi.

Phúc Viên Viên và Lạc Thiên Kỳ cùng nhau lên xe, xe vừa mới chuyển bánh thì điện thoại di động của Phúc Viên Viên liền vang lên.

“Alo?” Một dãy số điện thoại chưa từng thấy, cô bắt máy nghe.

“Alo, cô Phúc phải không?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của chú Trần ở lầu trên.

“Chú Trần?”

“Vâng, cô Phúc, tôi vừa xuống lầu muốn đi ra ngoài, nhìn thấy cửa sắt trong nhà cô vẫn chưa đóng kỹ.”

“Hả? Thật sao?” Phúc Viên Viên nghĩ lại. Chết rồi, không phải là quên đóng chứ? Cô chỉ nhớ lúc nãy hình như mình có kéo cửa, cửa sắt bên trong hình như đúng là chưa đóng, ngẩng đầu quan sát một chút, nhìn thấy xe chỉ mới chạy ra đầu ngõ mà thôi, vội vàng đưa tay vỗ tài xế tiểu Vương một cái, ra hiệu cho anh tạm thời dừng xe.

“Thật, tôi đóng không được, cô có muốn quay lại đóng cửa không?” Trong giọng nói của chú Trần có chút lo lắng.

Phúc Viên Viên vừa nghe, thực sự cảm thấy đối phương là một người tốt. “Cháu mới ở đầu ngõ mà thôi, sẽ quay về đóng cửa ngay.” Cúp điện thoại, cô quay đầu nói với Lạc Thiên Kỳ: “Lúc nãy tôi đóng cửa quên đóng cửa sắt bên trong, tôi quay lại đóng một chút, sẽ quay trở về nhanh thôi.”

“Để em đi được rồi.” Lạc Thiên Kỳ nhíu mày.

Cô vừa mở cửa vừa xua tay, “Không cần đâu, kiểu cửa đó của bọn tôi khóa có chút phiền phức, gần lắm, đợi tôi một chút nhé.” Mở cửa xe, cô nhanh chóng chạy về khu nhà ở.

Chạy thẳng một mạch tới nơi, cô có chút thở gấp, chú Trần đang đứng ở cửa đợi cô.

“Xin, xin lỗi nha, làm phiền chú rồi, cảm ơn.” Đứng trước cửa chính, cúi đầu móc ra chìa khóa để trong túi, ngước đầu quả nhiên nhìn thấy cửa sắt bên trong nhà mình vẫn chưa đóng kỹ, đang lộ ra một khe hở nhỏ.

“Không có gì đâu, vậy cô khoá đi.” Chú Trần gật đầu, xoay người lại đi lên trên lầu.

Phúc Viên Viên mở cửa chính, lại rút chìa khóa ra lúc muốn đóng cánh cửa thứ hai, phía sau truyền đến tiếng bước chân, cô tưởng chú Trần muốn xuống lầu, đang muốn mở miệng nói chuyện, sau gáy truyền đến một cơn đau nhức, chìa khóa trên tay rơi xuống đất, trước mắt cô tối sầm lại, người liền ngất đi, không còn biết gì nữa.

Tài xế tiểu Vương và Lạc Thiên Kỳ ở trên xe đợi một lúc, Lạc Thiên Kỳ vẫn cảm thấy không an tâm, “Tôi quay lại xem một chút.” Xuống xe, cậu bước về phía khu nhà.

Hai bên ngõ nhỏ trong khu nhà Phúc Viên Viên đều có đường, chỉ là một bên đi ra đường lớn, một bên lại thông với một con ngõ khác.

Lạc Thiên Kỳ vừa mới bước gần đến khu nhà ở, vừa vặn có một chiếc xe chạy ra. Cậu lơ đãng nhìn xuyên qua cửa kính xe, là chú Trần kia, cậu cũng không để tâm, tự mình đi lên lầu khu nhà ở.

Vẫn chưa đi đến cửa nhà cô, cậu đã nhìn thấy cánh cửa chính nhà cô vốn đã đóng kỹ giờ đang mở ra, chìa khóa rớt trên đất. Một linh cảm xấu thoáng qua, cậu ba chân bốn cẳng xông về phía trước.

“Không xong rồi!” Vọt vào trong phòng tìm khắp một vòng cũng không thấy Phúc Viên Viên đâu, lại thêm chìa khóa rớt ở trên đất, cậu không từ bỏ ý định nhìn lại xung quanh một lần nữa, cuối cùng trong góc cầu thang tìm thấy một cây gậy còn dính máu.

Trong lòng trùng xuống, cây gậy kia ngoài vết máu ra còn có mấy sợi tóc, Lạc Thiên Kỳ không chút do dự, lập tức lao xuống lầu, đồng thời rút điện thoại ra gọi cho Lạc Thiên Hựu, báo cho anh biết Phúc Viên Viên rất có thể gặp chuyện rồi!

--- -----

“Anh Lạc, mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa.”

Lạc Thiên Hựu ngồi trên ghế, sắc mặt có chút trắng xanh, đáy mắt tràn đầy sự lo lắng trùng trùng, bất an nắm chặt tay, chậm rãi quay đầu.

Người phụ trách bảo an của Lôi thị - Lôi Dục mặc bộ âu phục màu đen, bên tai đeo tai nghe, hai tay đặt chéo ở trước chân, thái độ kính cẩn nghiêm túc.

Từ khi Phúc Viên Viên mất tích tới nay đã hơn mười mấy tiếng đồng hồ. Lúc Lạc Thiên Hựu nhận được điện thoại của Lạc Thiên Kỳ, hai anh em ngay lập tức chạy đến cục cảnh sát báo án, chỉ là cảnh sát vẫn một mực đùn đẩy trách nhiệm, nói là Phúc Viên Viên mất tích vẫn chưa qua 24 tiếng đồng hồ nên không thể báo án được, làm Lạc Thiên Hựu tức đến nỗi thiếu chút nữa là đánh nhau với cảnh sát.

Không có được sự giúp đỡ của phía cảnh sát, anh cũng không cầu xin gì nhiều, lập tức thông báo cho người phụ trách bảo an bên Lôi thị tới. Lôi thị là công ty bảo an nổi tiếng, vấn đề nan giải nào cũng có thể giải quyết được, về việc mất tích của Phúc Viên Viên, Lạc Thiên Hựu nghi ngờ có liên quan đến vụ án giết người trước đây.

Anh đứng dậy cùng Lôi Dục bước tới phía trước màn hình, Lôi Dục cầm điều khiển từ xa ấn nút, màn hình liền hiện lên hình ảnh. Đó là hình ảnh camera giám sát dưới lầu nhà Phúc Viên Viên, mới bắt đầu là một nhóm nhân công chuyển nhà ra ra vào vào, sau đó là Lạc Thiên Kỳ và Phúc Viên Viên rời đi, sau đó Lôi Dục cho dừng hình ảnh lại.

Lôi Dục đột nhiên mở miệng, “Bắt đầu từ chỗ này.” Hình ảnh tiếp tục chạy, Phúc Viên Viên ngồi trên xe không lâu sau, ước chừng khoảng 5 phút, màn hình camera lại chụp được hình ảnh cô quay lại, qua đại khái tầm 5 phút, trên màn hình đều không có động tĩnh gì. Đến năm phút mấy giây sau, trên màn hình xuất hiện hình ảnh của một người đàn ông lịch sự, anh ấn nút cho dừng hình ảnh lại.

“Sau khi cô Phúc lên lầu tầm 5 phút thì người đàn ông họ Trần này rời đi, lúc rời khỏi, bên người vác theo một túi vải bố màu xanh lam. Theo như phân tích của chúng tôi, bên trong rất có thể là người.”

Anh gật đầu với một người kỹ sư máy tính bên cạnh, hình ảnh bắt đầu phóng lớn, lại phóng lớn ra, có thể nhìn thấy trên bao vải bố xanh lam có một vệt ố bẩn, “Theo như thông tin anh Lạc Thiên Kỳ cung cấp, cô Phúc có thể bị đánh vào đầu bị thương mà ngất đi, sau đó được mang đi. Vết bẩn trên bao bố này rất có khả năng là vết máu.”

Hình ảnh tiếp tục được phát, chỉ thấy chú Trần kia mở cốp xe ra, ném túi vải vào trong, sau đó lái xe chạy đi, lúc rời đi đúng lúc giao nhau với Lạc Thiên Kỳ.

“Phân tích tất cả các tình huống, người đàn ông họ Trần này rất có khả năng là người bắt cóc cô Phúc.” Lôi Dục gật đầu, một nhân viên cấp dưới lập tức mang tài liệu đặt lên bàn Lạc Thiên Hựu.

“Hai tháng trước, khu nhà của cô Phúc xảy ra án mạng, cảnh sát đến tận bây giờ vẫn chưa bắt được hung thủ. Cô Phúc cũng xem như may mắn tránh được một kiếp, nhưng căn cứ theo thủ đoạn gây án của hung thủ, phương thức giết người máu lạnh, dường như lại có dự tính phá khóa, hung thủ là một người cực kỳ thông minh.” Hay phải nói là một người có bệnh. Hình ảnh bị hư hại từ camera giám sát vụ án mạng xảy ra tối hôm đó rốt cuộc đã được cảnh sát sửa lại thành công, có thể xác định sự việc xảy ra đêm hôm đó không có người ngoài vào.

Lôi Dục vừa mở tài liệu vừa giải thích, “Sau khi nhận được sự ủy thác của anh Lạc, Lôi thị đã điều tra qua tài liệu những người thường ra vào khu nhà, cũng như những hộ gia đình ở tại tòa nhà, bao gồm cả người đàn ông họ Trần này trong đó. Mặc dù vẫn chưa có cách nào khẳng định ông ta có phải là hung thủ gây án hay không nhưng người bắt cóc cô Phúc nhất định là ông ấy. Đây là thông tin cá nhân của ông ấy, trên tài liệu có ghi rõ, ông Trần lúc nhỏ có bị bệnh thần kinh, cảm xúc rất dễ bị mất khống chế, nóng nảy, thậm chí có khuynh hướng nhân cách chống đối xã hội. Sau khi được điều trị mới từ từ trở nên điềm tĩnh, tuy nhiên hơn hai năm trước, ông ấy đã ngưng dùng thuốc bác sĩ tâm thần kê.”

Lạc Thiên Hựu càng nhìn càng kinh hãi, một người bất ổn như vậy cứ thế đem tiểu Viên đi, nghĩ tới ông ấy có thể là hung thủ tàn nhẫn giết những người hàng xóm của tiểu Viên, anh không dám tưởng tượng trong lúc này tiểu Viên có thể xảy ra chuyện gì nữa!

“Có cách nào tra ra được ông ấy đi đâu không? Chỉ cần có thể cứu được tiểu Viên, quý công ty đưa ra bất kỳ điều kiện gì cũng không thành vấn đề.” Lạc Thiên Hựu không muốn rầy rà, anh chỉ muốn cứu tiểu Viên trở về!

Lôi Dục cười hài lòng, một tay chỉ về màn hình chiếu ở phía dưới, “Theo như hệ thống định vị APP mà anh Lạc đưa, chúng tôi đã tra ra nơi cuối cùng hệ thống định vị hiện ra là ở khu vực lân cận vùng núi XX, sau đó tín hiệu liền biến mất. Hiện tại chúng tôi đã phái người triển khai tìm kiếm trên núi với quy mô lớn, tin rằng sẽ rất nhanh có được tin tức của cô Phúc.”

“Tôi cũng muốn qua đó.” Anh không có cách nào ngồi ở đây chờ được, anh phải nhìn thấy tiểu Viên bình an mới có thể yên tâm.

Biểu tình của Lôi Dục có chút khó xử, “Anh Lạc, tôi khuyên anh vẫn nên chờ ở đây thì tốt hơn.” Anh thực sự không muốn vị đại phú này bị thương tổn hay kích động gì, nói đại khái là, bị người có tâm lý biến thái như vậy bắt đi, không biết sẽ có kết cục như thế nào, nếu như có chuyện gì…. cũng không tốt mà kích động đến người ủy thác.

“Tôi biết anh băn khoăn chuyện gì, cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu, hãy đưa tôi đến vùng núi đó!” Lạc Thiên Hựu lạnh lùng đảo mắt nhìn anh một cái, thái độ kiên quyết.

Nếu đã là yêu cầu của người ủy thác, anh cũng chỉ có thể tôn trọng.

“Được, mời đi theo tôi.”

--- ----

Phúc Viên Viên hoảng sợ ngồi trên ghế, miệng bị băng dán quấn lấy, hai tay hai chân cũng bị băng dán trói chặt ở trên ghế, hai mắt đỏ hoe, vừa chớp mắt, nước mắt liền tuôn thành hàng.

Cô không biết mình đang ở đâu. Lúc cô tỉnh lại, người đã bị trói trên ghế, phía sau ót còn ẩn ẩn đau đớn, dường như cô đang ở trong một căn nhà gỗ bị bỏ hoang. Nhà gỗ rất lụp xụp, cái gì cũng không có, chỉ có….

“Đừng khóc, từ từ tôi sẽ tiễn cô cùng lên đường, đừng sợ.” Ánh đèn yếu ớt rọi xuống, một cái ti vi nho nhỏ đang phát chương trình truyền hình, màn hình tivi có chút mờ mờ không rõ, âm thanh cũng đứt quãng.

Chú Trần lịch sự hay xấu hổ trong ấn tượng của cô đang ngồi bên cạnh cửa sổ, trong tay cầm một con dao cán dài, vẩy nước vào đá mài dao, không ngừng mài qua mài lại.

“Con dao này lần trước dùng xong quên mài, không được bén, tôi sợ cô chút nữa sẽ đau đớn, vì thế mới mài một chút.” Chú Trần quay đầu nói với cô rất dịu dàng.

Phúc Viên Viên sợ đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, ư ư gào lớn, liều mình giãy dụa. Lúc này, cô còn không hiểu nữa thì đúng là đồ ngốc!

Chú Trần này, thế mà lại là hung thủ giết người biến thái kia.

“Cô sợ sao?” Chú Trần bỏ dao xuống, đi đến trước mặt cô nghi hoặc hỏi.

Phúc Viên Viên liều mình lắc đầu, nhìn thấy ông đi tới, trong lòng càng sợ hãi. Chỉ cầu mong có người nhanh chóng phát hiện ra cô, cứu cô!

“Cô không cần phải sợ.” Chú Trần nghiêng đầu, giống như rất buồn bực tại sao cô lại có bộ dạng này, ngay sau đó biểu tình liền trở nên dữ tợn.

“Tại sao cô lại sợ? Cô ấy cũng rất sợ hãi, các người đều không giúp cô ấy, cô có tư cách gì mà sợ hãi?” Ông giống như mất khống chế nắm lấy bả vai cô, ra sức lay, sau đó gào thét bên tai cô.

Phúc Viên Viên căn bản nghe không hiểu ông đang nói gì, cũng không có cách nào phản kháng, chỉ có thể để mặc ông ta dày vò. Rống xong một hồi, chú Trần dường như nghĩ tới điều gì, lại ngồi chồm hổm trên mặt đất co rúm người lại.

“Đừng, đừng mắng…. Mẹ! Con sai rồi, con sai rồi! Đừng! Đừng mà!” Ông rất thống khổ lăn lộn trên mặt đất, lúc thì khóc lúc thì cười, lúc thì điên cuồng lắc mạnh cô.

Phúc Viên Viên thật sự sợ hãi, cô chưa bao giờ nghĩ rằng kẻ điên còn đáng sợ hơn quỷ nữa! Quỷ còn nghe hiểu được tiếng người, kẻ điên căn bản không thể khống chế được!

Chú Trần cứ như vậy mất không chế một hồi, sau đó lại chầm chậm từ mặt đất bò dậy, cào cào tóc, bộ dạng ngại ngùng.

Cả gương mặt như ‘Cô đừng sợ, tôi không có cách nào khống chế được bản thân, cô mau đi đi.’ Lúc này ông giống như người bình thường, đưa tay kéo miếng băng dán trên miệng cô ra, sau đó lại dùng lực xé đi băng dán đang trói chân tay cô.

“Chú, chú Trần?” Giọng nói của Phúc Viên Viên run rẩy không thành câu.

“Tôi không có cách nào khống chế được hắn lâu, cô mau chạy đi.” Kéo băng dán xuống, chú Trần ngại ngùng xoay người cầm lấy con dao cán dài mới đặt bên cửa sổ lúc nãy, sau đó khuôn mặt liền biến đổi, tràn ngập ác độc.

“Aaaa” Con dao bổ về phía cô, thời điểm xẹt qua cổ cô, tay của ông liền lệch đi, lại bổ trúng tay ghế, vừa vặn chém trúng vào bên băng dán đang quấn chặt, chỉ xém chút nữa đã chặt đứt toàn bộ tay cô.

Vẻ mặt chú Trần lại trở nên dịu dàng, ông ta cố gắng rút con dao đang găm trên tay ghế ra. Con dao sắc bén vừa chuyển, cắt đứt băng dán đang quấn lấy cô.

“Cô mau chạy đi!” Ông dường như đang khống chế gì đó, cả gương mặt vặn vẹo, trên trán toàn là mồ hôi.

Phúc Viên Viên bị bộ dạng lúc thì bình thường lúc thì điên cuồng dọa cho sợ run rẩy, băng dán bên cánh tay kia cũng đã đứt ra, băng dán bên phía chân trái chỉ vừa mới mở ra…

“Muốn đi đâu!” Chú Trần lại thay đổi nét mặt, cười quỷ dị hỏi cô.

Không để ý chân phải vẫn còn bị quấn trên ghế, Phúc Viên Viên hét lên một tiếng, kéo cả chiếc ghế chạy ra ngoài, chú Trần thấy thế cũng đuổi theo, trùng hợp có một hòn đá trên đất, ông không chú ý giẫm phải, cả người ngã sóng xoài.

--- ------

Phúc Viên Viên nhân cơ hội này liều mạng chạy ra ngoài, bốn phía đều là đường núi gập ghềnh. Dựa vào trực giác cô chạy về hướng chân núi, cái chân còn lại còn dính vào ghế phát ra tiếng vang khi chạy.

Chân kéo theo cái ghế đau đến mức mặt cô trắng bệch, nhìn đằng sau vẫn không có người đuổi tới, ngồi xổm xuống muốn gỡ băng dán ra, nhưng càng vội càng hoảng, ngón tay cơ hồ không có cách nào xé băng dán ra được.

Rất xa có tiếng bước chân vang lên, dọa tới mức cả người cô run lên, cố gắng kéo ra, kéo ra, thật sự mở băng dán ra được, giày rớt ra cũng mặc, chỉ là một mực chạy đi.

“Đừng chạy! Cô đừng chạy!” Tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.