Phúc Vận Kiều Nương

Chương 1: Chương 1




Edit: kaylee

Diệp Kiều là bị một trận pháo đánh thức.

Nàng có chút mờ mịt mở to mắt, tiếp theo lập tức thấy trước mắt mình che kín một mảnh đỏ rực.

Theo bản năng duỗi tay đi bắt, còn không đụng tới mặt, Diệp Kiều lại đột nhiên cứng đờ.

Nàng, có tay?

Chuyện này làm cho Diệp Kiều vô cùng kinh ngạc, nàng còn không quên không lâu trước mình còn đang phát sầu vì hóa hình.

Bản thể nàng là một cây nhân sâm, tu hành ngàn năm, lại chậm chạp không thể hóa hình.

Mắt thấy tiểu hồ ly cùng nàng cùng nhau tu luyện đã có thể đi mị hoặc nam nhân, lão hổ tinh xưng vương xưng bá ở trong rừng, ngay cả tiểu hắc hùng (gấu đen) ngốc nhất đều có thể biến thành người, cố tình chỉ dư lại nàng.

Diệp Kiều vì thế không ít lần phát sầu, đặc biệt là con hồ ly tinh kia luôn luôn khoe với mình nhân gian có bao nhiêu phồn hoa, ăn ngon uống tốt còn có nam tử tuấn tú, còn khoái hoạt hơn thần tiên.

Tiểu nhân sâm tinh không cảm thấy nam nhân có cái gì tốt, nàng chỉ không muốn bị chôn ở trong đất, có thể ăn ngon uống tốt, hưởng thụ cảm giác làm người một phen.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, chỉ ngủ một giấc, ngay cả độ kiếp đều không có, vậy mà cứ như vậy thành người?

Diệp Kiều sững sờ nhìn chằm chằm tay mình, lăn qua lộn lại xem, càng xem càng cảm thấy đẹp.

Nhìn đôi tay này một cái, thật là xinh đẹp, không hề kém đôi tay của tiểu hồ ly kia chút nào!

Chỉ là không đợi nàng tự mình thưởng thức xong, đã nhìn thấy có một cái tay khác duỗi lại, bắt được tay nàng.

Lúc này Diệp Kiều mới phát hiện mình ngồi ở bên trong kiệu, lúc này rèm vải trên cửa sổ bị kéo ra, lộ ra một khuôn mặt xa lạ.

Diệp nhị tẩu nhìn Diệp Kiều bị khăn voan đỏ bao lại, trên mặt khóc lóc, trong lòng lại cười nở hoa.

Diệp Kiều này là tiểu nữ nhi của Diệp gia, cha nương chết sớm, cũng may bên trên còn có hai ca ca.

Đại Lang Diệp gia có tiền đồ, có thể văn có thể võ, toàn bộ thôn tìm cũng không ra nhân vật oai hùng như Đại Lang.

Cố tình 5 năm trước sau khi ra cửa rốt cuộc không trở về, trừ bỏ hai năm đầu còn gửi tiền về trong nhà, sau đó một cái tiền đồng đều không có, không lâu trước đây lại có người mang theo tin tới, nói sau khi Diệp Đại Lang tòng quân đã chết ở trên chiến trường, ngay cả thi cốt đều không còn.

Đối lập với Diệp Đại Lang có bản lĩnh, Diệp Nhị Lang chính là một phế vật thật thật tại tại, trồng trọt không thành, buôn bán cũng thua lỗ, sau khi Đại Lang đi rồi, Diệp Nhị Lang này giống như là rải tiền ra bên ngoài, không bao lâu đã lăn lộn sạch sẽ của cải vốn đã không dày của Diệp gia.

Trong nhà không có tiền, Diệp nhị tẩu lại không phải người có thể sống cuộc sống nghèo khổ, lập tức đánh chủ ý tới trên người Diệp Kiều.

Diệp Kiều sinh đến xinh đẹp, Diệp nhị tẩu cảm thấy luận dáng vẻ, tiểu cô này của mình cũng không kém gì những tiểu thư đại gia trong thành kia.

Chỉ là Diệp Kiều nhát gan, ngày thường cơ bản không ra khỏi cửa, Diệp Đại Lang cũng sợ dáng vẻ của nàng gây sự, để cho nàng lưu ở trong nhà giúp đỡ làm làm chuyện nhà, việc đồng áng là một chút đều không cho nàng làm, rõ ràng là một nữ nhi nhà nông, lại bị Diệp Đại Lang sủng thành tiểu thư kiều quý.

Nhưng ở trong mắt Diệp nhị tẩu, đây là một trói buộc ăn cơm không trả tiền.

Hiện giờ Diệp Đại Lang không về được, Diệp Nhị Lang lại không đáng tin cậy, vừa vặn Kỳ Vân của phú hộ Kỳ gia trong một thôn khác vẫn luôn bệnh ưởng mắt thấy sắp không được, Kỳ gia đang tìm người xung hỉ, Diệp nhị tẩu lập tức hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt Diệp Nhị Lang, lại đi lừa Kỳ gia nói là Diệp Kiều vui, thu bạc Kỳ gia, chuẩn bị gả tiểu cô trói buộc này của mình đi.

Trên mặt khóc, chỉ là khóc cho láng giềng xem.

Trong ngực lại ôm đồng bạc nặng trĩu, Diệp nhị tẩu phải dùng tay che miệng mới có thể che dấu được khóe miệng nhếch lên.

Cho dù người khác đều nói nàng ta bán tiểu cô cho ma ốm lại như thế nào?

Chỉ sợ trong lòng bọn họ còn đang hận mình không có một nữ nhi như hoa như ngọc để có thể được Kỳ gia nhìn trúng đó chứ!

Nàng ta túm chặt tay Diệp Kiều, từ bên ngoài cỗ kiệu nhìn vào trong, trong miệng thấp giọng nói: “Kiều Nương, không nên trách ca ca tẩu tẩu, Kỳ gia kia cũng coi như là nhà có tiền, ngươi đi chỉ cần nghe lời là được, ngàn vạn đừng khóc nháo.”

Lời ngầm chính là, mặc kệ tương lai Kỳ Vân sống hay chết, Diệp Kiều đều không có quan hệ với Diệp gia.

Chẳng sợ tương lai Diệp Kiều thủ tiết cũng đừng nghĩ lại trở về ăn không ngồi rồi!

Diệp Kiều không nói chuyện, thật sự là lời Diệp nhị tẩu nói nàng một câu cũng nghe không hiểu……

Nhưng Diệp nhị tẩu lại coi sự trầm mặc của Diệp Kiều trở thành cam chịu, ở trong lòng nàng ta đắc ý, nghĩ ngày hôm qua Diệp Kiều này còn buồn bực ở trong phòng khóc một ngày lại như thế nào? Còn uy hiếp mình muốn tự sát, kết quả hôm nay lên kiệu hoa, không phải cũng nhận mệnh sao?

Vì thế nàng ta lại nhéo tay Diệp Kiều nói một câu: “Hôm nay lên kiệu hoa, ngươi chính là người Kỳ gia, về sau không cần trở lại, có biết?”

Diệp Kiều vẫn không nói gì, hơi hơi dùng sức chuẩn bị thu hồi tay lại.

Đúng lúc này, tay áo giá y (áo cưới) của Diệp Kiều theo cánh tay chảy xuống, Diệp nhị tẩu mắt sắc, liếc mắt một cái lập tức thấy được vòng vàng đeo trên cổ tay.

Vòng tay này Diệp nhị tẩu nhận được, là di vật của lão thái thái Diệp gia.

Vốn tưởng rằng sau khi lão thái thái chết thứ này cũng vào đất, ai biết lại là ở chỗ Diệp Kiều!

Diệp nhị tẩu tự nhiên sẽ không để Diệp Kiều mang đi bất luận một cái tiền đồng nào của nhà này, huống chi vòng tay vàng này nhìn có chút phân lượng, cũng không biết Diệp Kiều cất giấu như thế nào, vậy mà có thể giấu đến bây giờ!

Mắt nhìn kiệu hoa sắp phải lên đường, Diệp nhị tẩu duỗi tay lập tức bắt lấy cánh tay của Diệp Kiều, âm thanh vội vàng: “Kiều Nương, đây là đồ vật nương gia (nhà mẹ đẻ), ngươi không thể tùy tiện mang đi nhà người khác, cởi ra cho ta!”

Diệp Kiều đã thay đổi linh hồn có chút ghét bỏ nhìn nữ nhân sắc mặt có chút vàng vọt này, muốn rút tay về, lại phát hiện sức lực của nữ nhân này thật sự rất lớn, nàng kéo một chút vậy mà không thoát.

Cái này làm cho Diệp Kiều thay đổi sắc mặt.

Đã sớm nghe hồ ly tinh nói qua, con người vẫn luôn đều có chứa ác ý đối với tinh quái, nếu bị phát hiện, hơn phân nửa là phải bị thiêu chết.

Nữ nhân này hồ ngôn loạn ngữ nàng một câu cũng nghe không hiểu, chỉ là dục vọng cầu sinh cường đại lại làm Diệp Kiều càng thêm dùng sức giãy giụa, thậm chí duỗi tay hung hăng nhéo Diệp nhị tẩu một phen!

“A!” Diệp nhị tẩu hét lên một tiếng, đột nhiên lui lại phía sau mấy bước.

Vừa rồi chỉ là làm bộ làm tịch gào khan hiện tại lại thành gào thật, nước mắt càng là ngăn đều ngăn không được.

Chỉ là láng giềng chung quanh đều cho rằng Diệp nhị tẩu lại đang diễn trò, rốt cuộc nữ nhân này ngay cả tiểu cô nhà trượng phu đều có thể bán đi xung hỉ cho người ta, còn có cái gì làm không được?

Diệp nhị tẩu giận sôi máu, cố tình kiệu hoa đã nâng lên, pháo vang trời, chiêng trống thanh thanh, chỉ để lại Diệp nhị tẩu ở phía sau che tay nhe răng trợn mắt.

Diệp Kiều vốn muốn sau khi nhéo nàng ta xong thì lập tức chạy trốn, nhưng ở trong nháy mắt kiệu hoa bị nâng lên, trong óc nàng đột nhiên nhiều chút ký ức thuộc về Diệp Kiều.

Tiểu nhân sâm tinh mất một đoạn thời gian mới rốt cuộc hiểu rõ, mình không phải hóa hình, mà là vào thân mình người khác……

Hiện tại, là bị đóng gói gả cho một người sắp chết?

Đổi thành người khác, hơn phân nửa là sẽ ai thán vận mệnh bất công.

Chỉ là tiểu nhân sâm tinh lại rất vui vẻ.

Gả chồng là gì, nàng không hiểu lắm, cho nên tướng công tiện nghi tương lai sống hay chết nàng cũng không để bụng.

Nàng chỉ biết, mình có một cái thân phận, rốt cuộc nàng cũng có thể làm người!

Nhưng mà thực nhanh, Diệp Kiều đã biết, người không phải dễ làm như vậy.

Vì sao phải bị người cõng vào cửa?

Vì sao phải bước qua chậu than?

Vì sao…… Nghe được tiếng gà gáy?

Lăn lộn một phen rốt cuộc đứng ở bên trong nhà chính Diệp Kiều có chút mờ mịt nhìn gà trống bên người, nhìn trên người gà trống quấn dây đỏ, lại nhìn một đầu dây đỏ khác mình cầm, đột nhiên cảm thấy làm người thật khó, chuyện lung tung rối loạn nhiều như vậy.

Nhưng mà con gà này nhưng thật ra rất béo, không biết ăn ngon không.

Tiểu nhân sâm tinh chưa từng ăn qua thịt thừa nhận, nàng thèm.

Mà nhị lão Kỳ gia nhìn Diệp Kiều đứng thẳng tắp ở nơi đó, sắc mặt đều không quá đẹp.

Diệp Kiều này là bọn họ mua tới từ Diệp gia, nhìn trúng lại không phải khuôn mặt dáng người của nàng, mà là bởi vì toàn thôn chỉ có Diệp gia nguyện ý gả nữ nhi cho nhà bọn họ.

Con thứ hai Kỳ Vân của bọn họ xác thật là sống không được mấy năm nữa, mặc cho ai đều không nỡ để nữ nhi lại đây chờ thủ tiết.

Đụng phải người nguyện ý xung hỉ, nhị lão Kỳ gia ngay cả liếc mắt nhìn Diệp Kiều một cái đều không có, đã vội vàng vội tìm một ngày tốt, cưới người tới cửa.

Nếu là xung hỉ, thì phải làm long trọng, làm vui mừng.

Tuy rằng Kỳ gia không bằng những kẻ có tiền trong thành trong trấn đó, chỉ là ở trong thôn cũng coi như là phú hộ, lúc này càng là đại yến khách khứa, mời không ít người tới.

Ai biết, Diệp Kiều này đứng ở nơi này đã thật lâu, vậy mà vẫn không nhúc nhích!

Tươi cười trên mặt Liễu thị có chút không thể tiếp tục chống đỡ, bà tự nhiên biết một cô nương tốt đẹp gả lại đây sống thủ quả, trong lòng tức không thuận là bình thường, chỉ là nếu ngươi không vui thì sớm nói ra, hiện tại tới cũng tới rồi, nhăn mặt cho ai xem?

Chỉ là đôi mắt Liễu thị dịch tới trên người con gà trống kia, hỏa khí lập tức có chút phát tác không ra.

Vân nhi của bà, như thế nào lại là sống không lâu đây……

Liễu thị che miệng muốn khóc, lại sợ hãi phá hỏng ngày lành tháng tốt này, chỉ có thể nghẹn, mặt đều nghẹn đỏ.

Mà lão bà tử thường thường thu xếp hỉ sự trong thôn đi tới bên người Diệp Kiều, một phen túm chặt cánh tay của nàng, hạ giọng: “Tân nương tử, quỳ xuống, bái đường.”

Đôi mắt Diệp Kiều còn đang nhìn chằm chằm gà trống, trong lúc nhất thời không có phản ứng lại.

Vừa vặn lúc này, trong đám người đột nhiên có chút ồn ào.

Liễu thị nhìn người tới, đột nhiên đứng lên, đôi mắt đều trợn tròn.

Diệp Kiều thực nhanh đã cảm giác một cái tay của mình bị người khác bắt được.

Tay của người này có chút lạnh, lạnh băng, làm cho Diệp Kiều theo bản năng co chặt ngón tay.

Rồi sau đó, lập tức nghe được bên tai vang lên một âm thanh trầm thấp: “Ôm gà đi, ta còn chưa có chết đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.