Kim Phúc tới đây một đêm ngủ được không được an ổn,
nửa đêm liền bị ác mộng bừng tỉnh.
Nàng đột nhiên trợn mắt, phát hiện thân một mảnh hắc
ám. Nàng không sợ tối, nhưng trong mũi mơ hồ ngửi được mùi hôi thối lại làm cho
nàng bất an.
“Tỉnh,
tỉnh!” Kim Phúc thúc bả vai Thiết Mộc Ưng, kinh hoảng kêu.
Thiết Mộc Ưng giương lên con mắt, phát hiện bốn phía
khuếch ám một mảnh, lập tức đứng dậy rút ra trường kiếm, cũng đem nàng bảo hộ ở
sau người.
Vì phòng ngừa thú loại đánh lén ban đêm, nhà bạt vẫn
để đèn, cứ coi như là bị gió dập tắt, nhưng sổ sách đều an ổn chứng tỏ gió
không thể làm điều đó, trừ phi ──
Có ngoại ban xâm nhập.
Thiết Mộc Ưng hô hấp chậm dần, sờ soạng tìm được cung
tên, nín thở ngưng thần nghe thanh âm quanh mình.
“O
o. . . . . .”
Thiết Mộc Ưng một mùi tên hướng phía tiếng hít thở vọt
tới.
“A!” Một tiếng kêu thê lương vang lên, một hồi gió tanh
tông cửa xông ra.
Kim Phúc đến trong lòng cảm giác áp bách quá nặng,
biết rõ vừa rồi tại trong nhà bạt có yêu ma mai phục chứ không phải người, mà
nồng đậm mùi hôi thối, càng biểu hiện đối phương tuyệt không phải lương thiện.
“Đã
đi rồi.” Nàng nói.
“Nếu
không phải nàng kịp thời tỉnh lại, chúng ta sẽ không thoát .”Thiết
Mộc Ưng không dám buông lỏng phòng bị, mục quang dò xét xung quanh. “Ta lúc trước
do an bài Thiết Minh Anh tại chỗ ở của quân lính, nhất định vì chủ quan, mới có
thể làm cho người ta bắt đi hắn.”
Kim Phúc lê thân đến thân thể của hắn, cứng đờ người.
“Phía
trước trong rừng có người, không chỉ một. . . . .” Kim Phúc đến nhỏ giọng nói.
Trong đêm tối, mắt không thể thấy, Thiết Mộc Ưng
thượng cung tiễn, eo buộc trường kiếm, cầm thật chặt tay của nàng, chậm rãi
hướng phía cửa ra vào di động.
“Nàng
núp ở phía sau của ta, nếu như không kịp di động, liền nhảy đến trên người của
ta.” Hắn thấp giọng nói ra.
“Chàng
bình thường không thể gây thương tổn ta.” Nàng
có thuật pháp hộ thân.
“Đừng
nói ngốc, nàng chỉ có thể núp ở phía sau thân ta, ta không cho phép nàng bị bất
cứ một vết thương nào.”
Kim Phúc không hề biết trừ Kim Vượng ra, sẽ còn có
người nguyện ý như vậy vì nàng.
Nháy mắt, nàng không rõ tại sao lại rơi nước mắt, đành
phải càng dùng sức cầm tay của hắn, trong nội tâm quyết định ──
Hắn đối nàng tốt như vậy, nàng sau này cũng muốn mãi
bên cạnh hắn!
Hai người mười ngón tay giao chặt lại với nhau cùng
tiến ra cửa, lúc này ánh trăng chiếu sáng, tầm nhìn hai mắt ngược lại thay đổi.
Nhà bạt ngoại một mảnh tĩnh lặng, thảo nguyên bị gió
đêm thổi trúng lung la lung lay, mảnh màu đen trong rừng im lặng dị thường, mà
ngay cả âm thanh côn trùng kêu vang cũng không nghe.
Kim Phúc đưa mắt nhìn bốn phía, không khỏi nhíu mày.
Nàng tất nhiên có kinh nghiệm cùng với yêu thú khác đối kháng , chỉ là nàng cảm
giác, cảm thấy cổ tà ác khí tức này quen thuộc đến làm cho nàng bất an.
Trong rừng cây truyền đến thanh âm nhánh cây bị giẫm
gãy, nàng kinh nhảy, thân thủ chỉ hướng phía bên phải trong rừng ──
“Người
đang chỗ đó!”
“Trốn
tránh như vậy sao gọi là hảo hán, có dũng khí liền đi ra cùng ta quyết đấu.” Thiết Mộc Ưng thô thanh vừa quát, giơ lên cung tiễn
hướng trong rừng bắn.
Đông đông đông đông. . . . . .
Trong rừng cây bốn gã vạm vỡ chạy như điên ra, mỗi
người mặt ác ngang ngược, hỏa hồng hai mắt tất cả đều thẳng trừng mắt nhìn
Thiết Mộc Ưng.
Thiết Mộc Ưng xem xét, cảm thấy kinh hãi ──
Cái này bốn gã đại hán, có hai người nguyên bản là
binh sĩ bảo vệ nhà bạt, còn hai người thì là hắn phái đi tìm kiếm Thiết Minh
Anh .
“Các
ngươi bốn người thân là Thiết gia quân còn tự ý tạm rời cương vị công tác, thật
không kỷ luật, còn không mau lui ra!” Thiết
Mộc Ưng trừng mắt mấy người kia gương mặt trắng bệt , hét lớn một tiếng.
Kim Phúc đến nhìn qua bốn người này, thân hình Xích
Mục cập cứng cong, nàng thân thể run rẩy hướng Thiết Mộc Ưng nhỏ giọng.
“Trong
bọn họ đã bị trúng thuật huyết cương, hiện tại người không ra người, chỉ có thể
coi là thi thể sống. . . . . .”
Nàng thanh âm chưa dứt, bốn gã đại hán liền liều mạng
tấn công về phía Thiết Mộc Ưng, trong tay song đao, trường kiếm, lợi hại rơi
xuống như mưa.
Thiết Mộc Ưng phản khán lại công kích của bọn hắn, Kim
Phúc giống như là bóng của hắn, tùy theo di động.
Bốn gã Thiết gia quân quấn thành một cái vòng tròn,
đem Thiết Mộc Ưng bao bọc vây quanh.
Thiết Mộc Ưng không muốn thương vong người một nhà, ở
giữa dùng võ nghệ cao siêu tài giỏi, nhưng bốn gã Thiết gia quân tiến sát từng
bước, mỗi một chiêu đều muốn giết chết hắn.
Kim Phúc thấy Thiết Mộc Ưng mỗi di chuyển đánh trả đều
có khiêm nhường chỉ may mắn tránh được chiêu đối phương, nàng thừa dịp hắn
không chú ý thì nhặt lên cỏ mũi nhọn trên mặt đất, biến thành một thanh kiếm.
“Bọn
họ đã không nhận ra người của Thiết gia quân rồi! Bọn họ đã sớm không nhận biết
chàng!” Kim Phúc đến kêu to, trường kiếm vung lên, bổ về phía
một cánh tay gã đại hán.
Đại hán cánh tay máu tươi chảy ròng, lại như là không
hề cảm giác đau loại tiếp tục kích công.
Kim Phúc đành phải giơ lên trường kiếm loạn vung một
trận, nhưng thấy ──
Bốn gã đại hán tất cả đều không tránh không né, máu
rơi lỏng, vẫn không thu tay về, cố ý hướng phía Thiết Mộc Ưng lao thẳng tới.
“Triệt
hạ vũ khí, miễn cho khỏi chết.” Thiết
Mộc Ưng thấy thế, đau lòng muốn chết, không muốn động thủ lần nữa.
Bốn gã đại hán buông lỏng thân hình tiền gần lại quì
sấp xuống, Thiết Mộc Ưng vì vậy biết rõ bốn người nội chiến với chính bản thân
cho đến khi hy sinh mạng của mình.
Hắn hàm răng khẽ cắn, trường kiếm tuôn nhắm thẳng ngực
bốn người, cho bọn họ một cái giải thoát.
Bốn người té trên mặt đất, Thiết Mộc Ưng quỳ gối xuống
đất, nhìn bốn người huynh đệ chết không nhắm mắt, hắn nắm chặt kiếm, thân hình
cường tráng không ngừng run rẩy.
“A!” Thiết Mộc Ưng tuôn ra một tiếng hô to kinh thiên động
địa, nước mắt tràn mi. “Nhà bọn họ cũng còn có phụ mẫu, muốn ta
như thế nào đối với người thân của họ đây”
Hắn bàn tay đột nhiên vung hướng khuôn mặt, không có
cách nào tha thứ chính mình.
Kim Phúc từ phía sau hắn ôm lấy hắn, nghe hắn trầm
thống rên rĩ, nước mắt cũng tùy theo chảy ra hốc mắt.
“Trong
bọn họ đã bị cương thi hút máu, tinh khí sớm bị hút hết, cho dù chàng không
giết bọn họ, bọn họ một ngày một đêm sau cũng sẽ chết đi.”
“Nhưng
ta làm sao có thể chấp nhận!” Thiết Mộc Ưng đánh vào
ngực, hận không thể đem tâm đang đau đớn móc ra .
Kim Phúc không thể làm gì hơn, chỉ có thể lẳng lặng
nhìn hắn tư thái bi thương. Người nếu ở chung lâu, nhìn thấy đối phương chết sẽ
thống khổ như vậy sao? Kim Phúc đến căng níu lấy ống tay áo của hắn, lại phát
hiện trên cánh tay bị binh lính khi nãy chém trúng, máu chảy ra nhiều và đã bắt
đầu đen lại
“Chàng
bị thương!” Kim Phúc đến trừng mắt nhìn miệng vết thương, hàm răng
bắt đầu run lên, mâu cương thậy độc như vậy, nàng đã từng thấy qua.
“Ta
không sao.” Thiết Mộc Ưng đẩy nàng ra, thất thần ngồi dưới đất
nhìn các huynh đệ, đối với vết thương trên người không thấy đau, tất cả đều
không nghiêm trọng.
Kim Phúc thấy vết thương của hắn toát ra máu đen, nhớ
tới những vết thương này nhẹ thì mấy tháng mới có thể khép lại, nặng thì thiệt
mạng. Vội vàng hoàn hồn, lén lút đem lòng bàn tay che ở miệng vết thương của
hắn, thi ra công lực vì hắn chữa thương.
Nàng mỗi che một chỗ, miệng vết thương của hắn liền khép
lại hoàn toàn.
Thiết Mộc Ưng chính mình đang chìm vào bi thương trong
lúc đó, hoàn toàn không biết rõ tình hình nàng làm cái gì.
Mà chuyên chú trị vết thương cho hắn, Kim Phúc cũng
hồn nhiên không phát giác ra chính mình lại đang tiêu hao kinh châu tu hành lâu
nay, thẳng đến nàng đầu váng mắt hoa ngược lại ngồi dưới đất, nàng mới giật
mình tu hành của nàng có lẽ đa mất thêm đi mấy chục năm.
Nàng thở phì phò, cau mày nhớ tới Kim Vượng, nàng đần
độn, hẳn giờ chỉ để ý tu hành, giờ có thời gian đâu trông nom nàng mà nhăc nhở.
Chính là, Thiết Mộc Ưng bị thương, lòng của nàng hội
đau nhức. Nàng nghĩ thủ hộ lấy hắn, tựa như hắn bình thường thủ hộ nàng, cho
nên, nàng trị liệu cho hắn là đúng.
Kim Phúc tự thuyết
phục chính mình, nàng ngồi dưới đất thở, nhìn hắn tay không đào vài cái huyệt,
mai táng bốn gã Thiết gia quân.
“Nàng
nói đây là máu cương thuật, vậy nàng cũng biết người nào thực hiện tà thuật
này?” Thiết Mộc Ưng nghẹn lời hỏi, hai tay bởi vì dùng sức
quá độ mà run rẩy.
Hắn không tin chú thuật, cho rằng những Thiết gia quân
này là bị hạ độc dược thần trí mê muội, khiến cho bọn hắn biến thành người mất
ý thức, nhưng hắn nguyện ý nghe ít nhiều ý kiến khác, có lẽ có thể tìm ra bẫy.
“Huyết
Chú đứng đầu, chính là loại máu cương thuật này. Sau khi yêu ma thi hành máu
cương thuật, bởi vì hấp thụ quá nhiều huyết khí, trên người sẽ có mùi tanh hôi,
tựa như đêm nay đồng dạng. . . . . .”
“Nàng
vì sao cũng hiểu những vu thuật này?” Thiết
Mộc Ưng trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, hắn mày rậm nhíu
một cái, lúc này mới đột nhiên giật mình đến ──
“Miệng
vết thương của ta như thế nào không thấy? Nàng là thế nào chữa thương ? Chẳng
lẽ nàng cũng thi hành vu thuật!”
Đầu ngón tay của hắn bấm vào bờ vai của nàng, sắc mặt
xanh trắng trừng mắt nhìn nàng, không hy vọng nàng cùng những loại ma thuật
quái ác này có quan hệ
“Ta
đây không phải vu thuật, ta là dùng công lực của ta thay chàng chữa thương.” Nàng mở to một đôi mắt to hắc bạch phân minh, thành
thật nói.
Thiết Mộc Ưng nghe qua người luyện võ có thể đem công
lực trong cơ thể hóa thành khí, bất quá hôm nay mới hiểu được vấn đề này.
“Nàng
thay ta trị liệu, công lực có thể hao tổn. . . . . .” Hắn nâng khuôn mặt của nàng lên, khó chịu phát giác da
thịt nàng trở nên lạnh, trắng xanh khiến hắn sợ run cả người
“Có
thể xem là vậy a.” Nàng nói chuyện hữu khí vô lực, cả
người đều vô lực bên cạnh hắn. “Ta bụng thật đói, một chút khí lực không
có.”
“Nàng
không nên lãng phí công lực cho ta.” Thiết Mộc Ưng cuối người
ôm lấy nàng, bước nhanh đi trở về nhà bạt.
“Chàng
bị thương, trong nội tâm của ta đau nhức, không chữa trị tốt cho chàng, ta cũng
vậy không thoải mái a.” Nàng nói.
Thiết Mộc Ưng ngực cứng lại, đem nàng ôm càng chặt
hơn. Ngựa chiến kiếp sống hơn mười năm, cho rằng chỉ có huynh đệ Thiết gia quân
tài cáng vì hắn đầu rơi chảy máu, ai biết tiểu gia hỏa này lại cũng vì hắn ngay
cả mạng cũng không cần thậm chí ơn cũng cũng không muốn nhận, muốn hắn sao có
thể không đem nàng đặt trong tâm
“Là
lỗi của ta, người đối Thiết gia quân hạ huyết chú, nói rõ hơn là hướng về phía
ta! Ta ngày mai liền trực tiếp cùng một số người trong Thiết gia quân hội họp,
để ngừa bọn họ lần nữa trúng mai phục.” Thiết
Mộc Ưng run sợ nghiêm mặt nói ra, đã quyết định muốn cùng đối phương chính diện
giao chiến.
Kim Phúc đến cắn môi, cảm giác, sau khi rời đi Thiết
thành, trong nội tâm thủy chung không được an bình.
“Chờ
ta thể lực khôi phục, ta liền đi gặp Đào Mộc . Đào Mộc thần đồ, sai huynh đệ sử
dụng mộc tà thần trừ yêu, cho chàng tùy thân mang theo. Người dùng huyết chú để
huyết chú khống chế người, sợ nhất Đào Mộc .” Như
nàng sẽ không sợ.
“Nàng
làm thế nào biết dùng Đào Mộc có thể chế yêu?” Thiết Mộc Ưng thấy nàng khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn, tò
mò hỏi.
“Ta
tu hành thật lâu, loại lừa bịp này không lừa được ta, chính đêm nay gặp gỡ thứ
kia cổ tà khí so với ta càng mạnh.” Kim
Phúc đến trong đầu hiển hiện yêu ảnh kia, lông mày khóa càng chặt hơn .
Thiết Mộc Ưng thấy nàng sợ hãi như thế, vì vậy cố ý
nói ra: “Nàng
gương mặt này nhìn tới cũng không có nhiều tuổi, sao dám dõng dạc nói đã tu
hành thật lâu.”
Kim Phúc đến không biết trả lời thế nào vấn đề này,
đành phải bài trừ đi ra một cái cười ngây ngô, chỉ là nàng hiện tại không có
khí lực, nở nụ cười vài cái, liền thở hổn hển
“Ta
mang ngươi tìm đại phu.” Hắn mày rậm lo
lắng, lập tức xoay người đi về hướng ngựa.
“Ta
ăn một chút gì bồi bổ nguyên khí, liền không có việc gì .” Nàng nói.
“Ta
lo lắng.”
“Yên
tâm yên tâm nha, ta chỉ muốn ăn muốn ngủ, ăn no ngủ đủ liền không có việc gì .” Nàng ôm cổ của hắn, mềm nhẹ nói.
Thiết Mộc Ưng nhìn qua nàng cầu xin. Cước bộ vừa
chuyển, xoay người lần nữa đi trở về nhà bạt. Tiến nhà bạt, Thiết Mộc Ưng trước
đem Kim Phúc đến đặt trên mặt thảm, nhóm lên ánh đèn, liền vội vàng đem một cái
giỏ bánh bao đặt bên cạnh tay nàng.
Kim Phúc tới bắt bánh bao nguội, đáng thương nằm,
không ngừng gặm cắn.
Nàng hiện tại biết rõ ba trăm năm công lực biến thành
hơn một trăm năm, còn muốn miễn cưỡng duy trì hình người hậu quả chính là trở
nên suy yếu. Vừa nghĩ tới nàng sau mỗi ngày ngựa không dừng vó thì ăn cái gì
duy trì nguyên khí, nàng đã cảm thấy mệt mỏi.
Hoặc là, nàng nên trở về Linh Sơn tu hành , Linh Sơn
tu hành một tháng, còn hơn một năm công lực nhân gian.
Chính là. . . . . .
Kim Phúc đến nhướng mày miết hướng Thiết Mộc Ưng, ngực
trong ổ lập tức bất ổn. Nàng không nghĩ rời đi hắn, nghĩ cùng ở bên cạnh hắn
làm cho hắn cười, muốn cùng hắn một mực cùng một chỗ!
Thiết Mộc Ưng nhìn qua nàng, cảm giác được tối nay ánh
nến ở dưới con ngươi đen sâu kín của nàng lóe quang, không biết có bao nhiêu
làm cho người ta trìu mến.
“Ta
còn là cảm thấy lạnh.” Nàng dẹp môi,
hướng hắn vươn tay.
Thiết Mộc Ưng trước lấy ra cho nàng áo khoác Tuyết Hồ
vì nàng phủ thêm, lại đem bàn tay nàng lạnh như băng để vào vạt áo của hắn.
“Làm
gì đối đãi ta tốt như vậy? Vất vả tu hành công lực lại bởi vì thay ta chữa
thương mà hủy hoại chỉ trong chốc lát, đáng giá không?”Hắn cái
trán khẽ chạm vào nàng nói.
“Ta
chỉ biết không nên để chàng bị thương.” Tay
nhỏ bé của nàng che ở bộ ngực của hắn, tham luyến độ ấm của hắn, có thoáng cái
nhẹ vỗ về.
Thiết Mộc Ưng thở hốc vì kinh ngạc, cả người đều nhiệt
huyết sôi trào, hắn cúi đầu nghĩ lôi tay của nàng ra.
“Rất
ấm áp.”
Nghe thấy nàng thỏa mãn thở dài một tiếng, hắn đành
phải cứng rắn mà đem bàn tay an trí tại bên người, bắt buộc chính mình nhịn
xuống loại tra tấn này. Nàng hôm nay thân thể chính là suy yếu, hắn không nên
động tình .
“Mấy
ngày nay ta đều có dự cảm bất hảo, tu hành giờ nói duyên cũng nói kiếp, ta
không biết đêm nay sự việc này diễn là duyên hay là kiếp. Thật hy vọng chính
mình không cần phải ngốc nghếch như vậy, vậy có thể tinh tường chuyện sau này.
. . . . .” Nàng lại kề hắn một chút, tham gò má ấm cũng cổ của
hắn .
Nàng nhẹ nhàng hô hấp nghịch da thịt hắn , như là từng
cái hôn nhu hòa , để xóa bớt nỗi bất an trong lòng.
Thiết Mộc Ưng thân hình cứng còng, mệnh lệnh chính
mình xem nhẹ tất cả cử động sưởi ấm của nàng.
“Ta
không thích nàng lúc nào cũng nói đến việc tu luyện, như vậy tùy thời đều phải
rời đi.” Hắn khàn khàn nói ra.
“Đối
với chàng chính là một tu hành.” Cũng
không thể muốn nàng đem việc hóa hồ ly này thành chuyện nhỏ chứ.
Nàng chu môi, nhìn hắn liếc.
“Đã
đáp ứng trở thành thê tử của ta, liền không còn muốn tu hành. Ngoan ngoãn ở lại
bên cạnh ta, sinh vài tiểu oa nhi, không phải vô cùng tốt sao?” Hắn cố nén dục vọng căng cứng lúc này gương mặt cố thể
hiện một tầng vui vẻ, đôi môi cũng không tự kiềm chế cúi xuống tại môi nàng
vuốt.
“Sinh
oa nhi a. . . . . . Giống hồ ly bố cùng hồ ly mẹ sau khi giao hoan, sẽ sinh
tiểu hồ ly, người cũng đồng dạng sao?” Nàng
ôm lấy cổ của hắn, đáp lại nụ hôn của hắn, tham lam ấm áp không an phận vén lên
áo bào của hắn, nghĩ dò xét sự ấm áp của hắn.
“Nàng
biết rõ cái gì gọi là giao hoan?” Hắn
cứng đờ, bởi vì lời mà nàng nói…, càng bởi vì nàng cử động.
“Biết
rõ.” Môi của nàng trơn đến cổ của hắn .
“Nàng
kia như thế nào lại không biết đêm động phòng hoa chúc? Đêm động phòng hoa chúc
chính là muốn giao hoan.” Hắn theo trong
hàm răng tóe ra lời nói , chỉ kém một đỉnh điểm muốn đem nàng vồ đến trên mặt
đất.
“Đêm
động phòng hoa chúc muốn giao hoan!” Kim Phúc mục quang lập
tức nhìn về phía của hắn nửa người dưới, chỉ thấy chỗ đó quả nhiên sưng lên.”Đúng vậy! Hồ ly cha
trước cũng sẽ biến thành như vậy!”
Thiết Mộc Ưng mặt đỏ, phút chốc nâng cằm của nàng,
không cho phép nàng lại nhìn.
“Chàng
vì cái gì luôn mặt đỏ?” Kim Phúc đến bưng
lấy mặt của hắn, cực độ không hiểu hỏi.
“Còn
nàng vì sao luôn có thể nói như vậy?” Hắn
bất đắc dĩ nói ra.
“Chúng
ta đây khi nào muốn giao hoan?” Nàng
mở to mắt hỏi, đối với việc chưa từng thử qua rất hứng thú và tò mò
Một bả dục hỏa lập tức kéo lên ngực Thiết Mộc Ưng,
hướng đốt khuôn mặt của hắn cùng phân thân phía dưới đau đớn.
“Nếu
thể lực nàng không có vấn đề, chúng ta liền có thể giao hoan.” Hắn khó khăn nuốt nước miếng.
“Vậy
chàng chờ ta với, ta ăn vài cái bánh bao nữa, sẽ không có vấn đề .” Ánh mắt của nàng sáng rõ, cả tinh thần sôi nổi.
“Việc
này không cần phải gấp gáp tại một khắc. . . . . .” Thiết Mộc Ưng nhìn xem bộ dáng nàng miệng lớn nuốt
bánh bao , cái gì xấu hổ tâm tình tất cả đều ném… lên chín từng mây.
Hắn hơi ngửa đầu, tuôn ra trận cười to.
Sớm phải biết nàng không phải nữ tử tầm thường, vậy
hắn còn đang nhăn nhó cái gì? Trời đất làm giường làm màn, vừa vặn làm cho
thiên địa chứng kiến bọn họ kết hợp.
Huynh đệ Thiết gia quân chết làm cho tâm của hắn đau
nhức, nhưng hắn sẽ không bởi vậy bị đánh ngã, mà nàng chính là người bên cạnh
giúp hắn chèo chống đứng lên
“Nàng
ăn bánh bao từ từ, ta đốt thùng nước nóng để cho chúng ta lau.” Thiết Mộc Ưng rút đi một thân áo bào máu đen, bước đi
hướng lò bên cạnh.
Chỉ là, Thiết Mộc Ưng tuyệt đối không nghĩ tới ──
Hắn còn không có lau xong, Kim Phúc đã ăn xong bánh
bao liền hướng hắn đánh tới.
Mà hai người tại một hồi dây dưa, rất nhanh liền trên
mặt đất trên nệm danh xứng với thực trở thành vợ chồng đích thực.
Một đêm triền miên, Kim Phúc mệt mỏi lại thỏa mãn.
Thiết Mộc Ưng tình hình cũng giống nàng, cảm thấy như
thế nào cũng muốn không đủ nàng. Vốn nên săn sóc nàng mới nếm thử mây mưa,
không nên quá trêu chọc nàng, ai biết mỗi một lần đều là nàng trước mở đầu đốt
hỏa.
Kim Phúc từ không hiểu được cái gì gọi là tự chế, hết
thảy đều muốn vừa lòng
Theo trên người hắn biết rằng nam nữ giao hoan sung
sướng, nàng liền nhịn không được một mà tiếp, lại ba mà nghĩ đòi hỏi. Không chỉ
là tham luyến loại vui thích, càng mê luyến loại hai người hòa hợp nhất
thể có cảm giác an tâm.
“A.
. . . . .”
Thiết Mộc Ưng nhìn nữ nhân trước mặt, run rẩy liên
tiếp, hai gò má xinh tươi, con mắt xinh đẹp không gì sánh được, không khỏi
nhanh hơn cước bộ.
Nàng ngăn không được hắn, rất nhanh liền hỏng mất khi
hắn chiếm lĩnh xuống. Tại một hồi từ tiếng rên nhỏ vụ liền đến tiêng la khóc
đạt tới cực hạn, nằm ngã vào giữa bộ ngực hắn.
Thiết Mộc Ưng không chỉ nghĩ đến thỏa mãn của mình , cắn chặt hàm răng,
liều mạng khắc chế suy nghĩ sẽ cùng nàng giao hoan tiếp.
Tiểu gia hỏa này thật sự là tra tấn hắn!
Kim Phúc thân thể mềm dựa vào trong lòng ngực của hắn,
khuôn mặt nhỏ nhắn trên lồng ngực hắn xoa nhẹ vài cái.
“Đói,
muốn ăn bánh bao.” Nàng nói.
“Chỉ
cho phép ăn một ít, ăn xong liền nên ngủ.” Nàng
náo loạn một đêm, sắc trời đều nhanh sáng.
Thiết Mộc Ưng chịu đựng dục vọng chưa đủ thống khổ, cầm lấy áo khoác Tuyết Hồ đắp thân thể của
nàng.
Kim Phúc đến ngáp một cái, mí mắt nửa khép lại.
Thiết Mộc Ưng đứng dậy vì nàng mang tới một khỏa bánh
bao, cũng trên mặt thảm chứng kiến một đoạn cái đuôi màu nâu.
“Tiểu
Phúc, ngươi trong này à.” Hắn mừng rỡ muốn
đi vuốt ve đuôi hồ.
Thảm! Nàng quá phóng túng tiêu hao thể lực, lại lộ ra
nguyên hình. Kim Phúc đến sắc mặt trắng nhợt, vội vàng mặc niệm nâng chú ngữ,
trong nháy mắt thu hồi cất đuôi.
Thiết Mộc Ưng suy nghĩ, không thể tin tưởng đoạn giấu
đầu lòi đuôi lại không cánh mà bay.
“Tiểu
Phúc, ngươi trong này à.”
Thiết Mộc Ưng dương nâng cả kiện áo lông, dưới áo lông
cũng chỉ có ──
Kim Phúc thân thể trần truồng.
Hắn nhăn lại lông mày, không thể tin vung lên thảm cẩn
thận xem xét.
“Làm
sao có thể không thấy?” Thiết Mộc Ưng
dùng sức nháy mắt vài cái, không tin chính mình hội hoa mắt đến tận đây.
Kim Phúc nhìn vẻ mặt hắn hoài nghi, nàng dùng áo lông
hồ bao lấy chính mình, chậm rãi ngồi dậy.
Đây gọi là”Giấy không thể gói được lửa” a!
“Ta
rõ ràng nhìn thấy cái đuôi Tiểu Phúc.” Thiết
Mộc Ưng ngồi xếp bằng trên mặt đất, lông mày càng nhăn càng căng.
“Tiểu
Phúc không ở đây trong lúc này, chỉ có ta.” Kim
Phúc đến nắm chặt nắm tay, quyết định nói.
“Ta
rõ ràng mới chứng kiến Tiểu Phúc giấu đầu lòi đuôi.” Hắn chém đinh chặt sắt nói.
Nàng cầm tay của hắn, quyết định nói tất cả.
Bọn họ cái gì việc thân mật đều đã làm, nàng là hồ yêu
một chuyện, cũng không thể giấu diếm hắn cả đời a.
Dù sao hắn sủng ái Tiểu Phúc, cũng thiên vị Kim Phúc
, Kim Phúc cùng Tiểu Phúc cũng đều là một thể, giấu hắn
nàng thật không thoải mái .
“Đây
không phải là Tiểu Phúc, đó là của ta giấu đầu lòi đuôi lộ ra .” Kim Phúc đến lớn tiếng nói ra.
“Ngươi
nói ngươi giấu đầu lòi đuôi lộ ra rồi?” Thiết
Mộc Ưng cả kinh, không thể tin nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Kim Phúc đến đột nhiên sụt hạ vai, không dám nhìn nét
mặt của hắn. Ngốc, nàng đã quên hắn nói qua hắn không tin cái gì yêu ma quái
dị, nàng nên làm cái gì bây giờ?
Biến thân làm cho hắn nhìn sao?
“Ha
ha ha!” Thiết Mộc Ưng cười to mà đem nàng ôm trở lại bên cạnh,
còn bấm véo má của nàng. “Nàng mệt muốn chết rồi sao? Nói cái gì điên
điên vậy?”
Hắn cười đáp thở không nổi, nhưng áp lực đầu vai lại
vì vậy mà trì hoãn không ít.
“Nàng
kế tiếp sẽ không phải muốn nói cho ta biết nàng chính là Tiểu Phúc, Tiểu Phúc
chính là nàng a?” Hắn cười hỏi.
Kim Phúc đến nguyên bản yếu ớt gật đầu, nhưng nàng lúc
này nghĩ một chút, bởi vậy quyết định hỏi trước: “Chàng hi vọng ta là người, hay
là ta biến thành Tiểu Phúc?” Nàng không
nên bị hắn chán ghét.
“Còn
hồ đồ sao? Nàng nếu là hồ ly, chúng ta liền không có khả năng ở cùng một chỗ,
người cùng hồ ly dù sao bất đồng.” Thiết
Mộc Ưng cười đem nàng trở lại thảm, cùng nàng sóng vai nằm xuống.
Hắn chắc mệt muốn chết rồi, mới có thể thấy áo lông hồ
trở thành cái đuôi Tiểu Phúc . Thiết Mộc Ưng trong lòng nghĩ ngợi nói.
Kim Phúc ngửa đầu nhìn hắn hình dáng cương nghị, bi ai
phát hiện hắn căn bản không hy vọng nàng là hồ ly.
Tiểu Phúc cũng tốt, Kim Phúc cũng hảo, nàng thích hắn
tâm ý không thay đổi, có thể hắn nếu không phải như vậy. . . . . .
Kim Phúc đến cắn môi, thân thể co lại, bàn tay nhỏ bé
thì nắm chặt thành quyền đặt ở ngực run rẩy.
“Còn
đang suy nghĩ ta hi vọng nàng là người, hay là Tiểu Phúc sao?” Hắn xem xét nàng như là còn đang buồn rầu việc này,
nghiêng người khuỷu tay khởi động chính mình. “Ta muốn nàng cùng
Tiểu Phúc đều cùng ở bên cạnh ta. Nhưng là, ta đối nàng tự nhiên bất công một
ít, bởi vì nàng là thê tử của ta, có thể đủ cùng ta tâm linh tương thông, có
thể cùng ta dắt tay trải qua đời người.”
“Hồ
ly liền không thể cùng chàng tâm linh tương thông sao?” Nàng mở to mắt, chưa từ bỏ ý định mà hỏi thăm.
“Việc
này vớ vẩn như thế, cũng khiến nàng suy nghĩ, nhanh ngủ đi.”
Thiết Mộc Ưng đem môi dán tại tóc của nàng , vuốt phía
sau lưng của nàng, hô hấp rất nhanh liền trở nên vững vàng.
Kiếp sống quân nhân làm cho hắn dưỡng thành thói quen
ngã đầu nằm ngủ, bất quá vài lần hô hấp, hắn liền chìm vào ngủ say.
Kim Phúc nghe tiếng hít thở của hắn , cảm thấy nàng
cũng đã mệt mỏi muốn ngủ, nhưng nàng rất sợ sau khi thư giãn ngủ, lại sẽ không
cẩn thận hiện ra nguyên hình, làm cho hắn phát hiện nàng kỳ thật chính là Tiểu
Phúc.
Cho nên, nàng dùng một chút ít công lực tu hành còn
lại cố gắng thức tỉnh mình không ngủ
Nàng nhắm mắt lại nghĩ mình đang tu hành, kinh hoảng
phát hiện hắn quang mang yếu ớt ảm đạm.
Trong nội tâm nàng sợ hãi, quyết định sau khi trở lại
Thiết thành, muốn tìm một chỗ không người, bế quan tu luyện mười ngày, tận lực
trở lại một ít công lực.
Nếu không, nàng không có cách nào khác làm người cùng
hắn gần nhau a. . . . . .