Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

Chương 88: Chương 88: Bạch mộc chết tâm




Tuy không rõ nguyên do trong đó, chỉ biết quan hệ giữa nhóm người này không đơn giản!

Ả lạnh lùng chăm chú nhìn Doãn Tuấn Bác, ánh mắt của cậu ta hoàn toàn là thần thái gặp phải tình địch!

Đằng Tú vừa cười vừa nói: “Kết Vũ, để tôi giới thiệu một chút với cậu, vị tiểu thư xinh đẹp bên cạnh tôi tên là Hương Ngạn Nãi Tư, là vu nữ của thần xã Cát Thuỷ!” Tiếp sau đó, một tay kéo lấy Bạch Mộc sau lưng vu nữ ôm vài lòng, không quan tâm giãy giụa, nói tiếp: “Còn đây là tiểu u linh Bạch Mộc, là người hầu riêng của vu nữ!”

“Sao? Họ ký khế ước?” Tôn Kết Vũ lạnh lùng hỏi.

“Ừ!” Đằng Tú đáp lời, “Tôn Nhất vứt bỏ cậu ta, giữa hai người đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa!”

Bạch Mộc ngẩn ra, quả nhiên là học trưởng bỏ rơi mình! Bế tắc, trong lòng thoáng chốc tắc nghẽn!

“Anh không có gạt tôi chứ?” Tôn Kết Vũ lạnh lùng hỏi.

“Tiểu thiếu gia! Tôi làm sao dám? Thực không dám giấu giếm, tiểu u linh này, cho dù Tôn Nhất không vứt bỏ cậu ta, tôi cũng sẽ nghĩ biện pháp khiến cậu ấy rời khỏi, Bạch Mộc là con mồi tôi chọn trúng, mỹ thực đến miệng, sao có thể nói bỏ là bỏ?”

“Đằng Tú!” Tôn Kết Vũ đột nhiên đứng bật dậy, vẻ mặt tức giận nhìn y chằm chằm, trầm tư một lát, sau khi bình tĩnh, phủi tro bụi trên người vài cái tượng trưng, ngồi xuống, dùng suy nghĩ hung hăng hỏi y: “Anh muốn bảo vệ u linh này hử?”

Đằng Tú đọc hiểu lời nói trong suy nghĩ của hắn, gật đầu, hôn lên đôi môi của người trong lòng, Bạch Mộc run rẩy, vội vàng kháng cự, lại phát hiện cơ thể hoàn toàn mất khống chế, bất giác xoay lại ôm lấy y, thâm tình triền miên.

Không! Đây không phải là mình!

Trong lòng Bạch Mộc kêu gào! Mờ mịt bất lực!

Sắc mặt Doãn Tuấn Bác thay đổi, cậu trăm triệu lần không ngờ tới, Đằng Tú vẫn thầm ngưỡng mộ, người anh ấy thật sự thích trong lòng dĩ nhiên là Bạch Mộc!

Vu nữ ở một bên, cũng vô cùng tức giận, tức không kiềm được nói: “Đằng Tú, anh không tiết chế được một tí à! Trước mặt nhiều người như vậy, mà lại, mà lại…” Tức tới nỗi run rẩy, lời sau cũng không nói được.

Tôn Kết Vũ lạnh nhạt nhìn hai tên đang làm màu trước mặt, dùng suy nghĩ lạnh lùng hỏi lại lần nữa: “Anh đây là muốn nói cho tôi biết không được giết tên nhóc này sao?”

Lúc này Đằng Tú mới thả Bạch Mộc ra, ngẩng đầu, thu hồi vẻ đùa giỡn khi nãy, nghiêm túc nói: “Tôi đã trúng phải bùa yêu của cậu ấy rồi, nếu như ai dám làm hại Bạch Mộc, chính là kẻ thù của Đằng Tú tôi!” Lần nữa bày ra gương mặt tươi cười, cách một cái bàn, ghé đầu kề sát Tôn Kết Vũ, “Em họ, cậu cũng hiểu rõ, người đang yêu sẽ có bao nhiêu mù quáng a!”

Con ngươi Tôn Kết Vũ co rút lại, sau liền nghiền ngẫm, khóe miệng nâng lên một nụ cười ngạo mạn, giọng điệu vẫn lạnh buốt như cũ, nhưng lời nói mang theo vài phần nhượng bộ: “Anh họ, anh yên tâm, nếu cậu ta không còn là chướng ngại của tôi nữa, tất nhiên sẽ không gây khó dễ!” Đứng lên, đi ra ngoài cửa. Lúc mở cửa, vẫn không quên quay đầu lại nhắc nhở một câu: “Đúng rồi, nếu anh coi trọng con mồi của mình như vậy, thì đừng để cậu ta nối lại tình xưa! Bằng không, sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, tôi cũng không đảm bảo được!”

“Yên tâm đi! Tên kia rất ghét cậu ấy!” Đằng Tú thản nhiên nói.

Tôn Kết Vũ sãi bước rời đi, Doãn Tuấn Bác đứng ở cửa bình tĩnh nhìn Đằng Tú, ánh mắt ai oán, bộ dáng không muốn rời khỏi.

Ban nãy từ trong đầu Bạch Mộc, Đằng Tú tìm thấy được, ban ngày Bạch Mộc từng gặp Doãn Tuấn Bác, biết được Do Lê còn sống. Vì vậy, y cố ý nhìn trộm nội tâm Doãn Tuấn Bác, nhưng ngạc nhiên phát hiện, người năm ấy mình từng cứu, lại vẫn một mực thích y.

Ngoài cửa, Tôn Kết Vũ xoay người lại, căm tức thúc giục Doãn Tuấn Bác: “Đồ chơi, cậu còn đứng ngơ ra đó làm gì?”

Đằng Tú khẽ cười một cái với Doãn Tuấn Bác, cậu ta bấy giờ mới lưu luyến đi!

Tôn Kết Vũ vừa đi, Đằng Tú lập tức cởi trói buộc cho Bạch Mộc, cơ thể có thể hoạt động, cậu liền nổi giận đùng đùng, gào thét: “Anh điên hả! Tại sao phải hôn tôi!”

“Bởi vì yêu!” Đằng Tú vân đạm phong khinh nói.

“Thế nhưng tôi không thích anh!” Thần sắc Bạch Mộc ảm đạm, vừa nghĩ tới chuyện mình bị vứt bỏ, ngay cả hơi sức để khóc cậu cũng không có!

Gương mặt vu nữ đã thúi quoắc, rõ ràng đối với việc hai người bọn họ liếc mắt đưa tình vô cùng tức giận, văng tục với Đằng Tú: “Tên biến thái nhà anh, không bình thường chút xíu được sao!”

Đằng Tú ngó lơ, ngoáy ngoáy tai, mặc cho vu nữ chửi mắng như thế nào cũng không cãi lại.

Bên này, đầu bếp đã nướng xong vài món, bò nướng tiêu, chân dê xả ớt, óc móng tay, … Đồ ăn đa dạng không ngừng được bưng lên, hương vị hấp dẫn, mùi thơm xông vào mũi!

Tâm tình Bạch Mộc phi thường kém, không lòng dạ nào thưởng thức mỹ thực, mặc kệ Đằng Tú dỗ như thế nào, cũng không chịu ăn một miếng!

Trên bàn cơm, bầu không khí nặng nề, mấy người qua loa ăn vài miếng, liền nhanh chóng kết thúc bữa ăn mỹ vị này! Sau đó, họ mới biết, phố nướng Đằng Tú dẫn mọi người đi là ba Tôn Kết Vũ mở, do Tôn Kết Vũ tự mình quản lý!

Nửa đường, đám người chia nhau mỗi người một ngã, Bạch Mộc yên lặng đi theo vu nữ trở lại chỗ ở.

Trải qua vài ngày, cậu cũng dần bình thản, vu nữ sai bảo gì đều sẽ chăm chỉ đi làm, tuy bị chèn ép đến chóng mặt, bị nghiêm phạt hàng ngày, nhưng cũng không kêu ca ầm ĩ!

Trong lòng vu nữ u ám, vừa nghĩ tới Bạch Mộc chính là tình địch lớn nhất, liền sinh lòng căm tức, sai bảo Bạch Mộc giống như sai bảo một con chó! Thị đồng Lương Tử bên cạnh, học dáng vẻ vu nữ đại nhân, kiêu ngạo hống hách!

Bên kia, trong lòng Tôn Nhất vẫn luôn nhớ Bạch Mộc, hai ba lần muốn đi xem cậu, đều bị Đằng Tú ngăn cản, nghĩ tới việc hắn không nên để Bạch Mộc rơi vào nguy hiểm, liền nhịn xuống.

Mọi người đều trải qua cuộc sống không liên lạc gì tới nhau, nháy mắt, đã trôi qua nửa năm.

Bây giờ đã vào mùa đông rét mướt, tuyết rơi tán loạn giữa không trung, cũng đến thời gian nghỉ đông ở trường, cuộc sống Tôn Nhất liền trở nên nhàn nhã!

Về phía Bạch Mộc, số lần theo vu nữ hàng yêu tăng mạnh, Bạch Mộc cũng theo đó trở nên mạnh mẽ hơn, mà đa số nhiệm vụ đều là trợ giúp vu nữ diệt trừ oán linh.

Oán linh vốn chính là một loại u linh, bởi vì không có cách gì hoàn thành nguyện vọng trong lòng, mà quanh quẩn ở lại nhân giới.

Mỗi lần thấy thấy đồng loại vốn dĩ không nên biến mất, bản thân lại không thể không xuống tay, trừ khử vì môi trường, lòng của Bạch Mộc sẽ rỉ máu, tâm càng lúc càng bi thương, càng lúc càng lạnh giá…

Lần nữa gặp mặt Tôn Nhất, là ở trong nhà một ông cụ giàu có, ông cụ này cùng lúc mời cả Tôn Nhất và vu nữ đến trừ linh cho mình.

Lúc này, Bạch Mộc sớm đã mất đi nét hồn nhiên ban đầu, trong mắt tràn ngập lạnh lẽo cùng u ám!

Tôn Nhất mặc áo lông dầy cộm, thời điểm trông thấy cậu nhất thời sửng sốt, gở bao tay vừa định tiến lên, Đằng Tú đã kéo hắn lại, nháy mắt, Tôn Nhất liền dừng bước, lẳng lặng nhìn Bạch Mộc!

Đằng Tú đi tới trước mặt Bạch Mộc, trước sau như một, dùng khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt mê chết người cười đùa: “Hey! Tiểu u linh, đã lâu không gặp!”

Ánh mắt Bạch Mộc cứng đờ, không trả lời!

“Bạch Mộc?” Thử thăm dò, chào hỏi thêm lần nữa!

Vẫn không có phản ứng!

Vu nữ lạnh lùng nói: “Vô ích thôi! Tên này đã không nói chuyện lâu rồi!”

“Cái gì?” Tôn Nhất rốt cuộc không kiềm chế được nữa! Bước nhanh tới, kéo Đằng Tú vướng víu sang một bên, nắm chặt Bạch Mộc, lớn tiếng hỏi: “Bạch Mộc, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tại sao em lại không nói?”

Bạch Mộc lạnh nhạt nhìn học trưởng, nhãn thần lành lạnh, không mang theo một chút tình cảm, thậm chí Tôn Nhất cho rằng, đứng trước mặt chỉ là một con rối không có linh hồn!

Hắn phẫn nộ quay đầu, quát hỏi vu nữ: “Cô đã làm gì em ấy? Vì sao Bạch Mộc lại biến thành thế này?”

“Tôi cũng không biết!” Vu nữ nén giận đáp: “Ngay từ đầu tôi chỉ, để cậu ta làm chút việc nhà, nhưng mà khi đó, cậu ta cũng đã không nói gì rồi, về sau tôi phát hiện tình hình không thích hợp, dùng hết các biện pháp, cũng không có tác dụng! Vấn đề ở chỗ nào, tôi cũng không biết!”

“Vu nữ! Cô thật độc ác!” Tôn Nhất nghiến răng nghiến lợi!

Đằng Tú bên cạnh, ánh sáng trong con ngươi màu tím hiện lên, quan sát nội tâm Bạch Mộc, mong muốn tìm ra nguyên do cậu không chịu nói chuyện, trải qua một khoảng thời gian rèn luyện, Bạch Mộc sớm đã học được cách kiểm soát sức mạnh bản thân, cũng hiểu cách tự bảo vệ mình, ngăn cản người ngoài thăm dò nội tâm cậu.

Đằng Tú chẳng những không thấy được gì, ngược lại lần thăm dò này còn mất rất nhiều linh lực, há miệng thở dốc.

Tất cả mọi người còn đang đắm chìm trong bầu không khí nghiêm túc.

Bỗng nhiên, đối diện một oán linh bay ngang qua, Bạch Mộc không hề do dự, vung Phong Ngân trong tay, đầu u linh nhanh chóng bị một đường lệ phong chém rớt, thân thể trong nháy mắt tan biến ở trong không khí.

“Bạch Mộc! Con oán linh kia cũng không phải ác linh, em đâu cần chém tận giết tuyệt thế!”

Song, Bạch Mộc lại chẳng hề có chút cảm xúc nào, khiến cho Tôn Nhất rơi vào một trận hàn băng, hít sâu một ngụm khí lạnh, rồi nội tâm lại đau đớn khôn cùng!

Hắn tiến lên đoạt lấy lợi kiếm dày đặc sát khí trong tay Bạch Mộc, phong ấn nó vào trong cơ thể, chỉ vào Bạch Mộc, lửa giận cuồn cuộn chất vấn vu nữ: “Vu nữ! Cô mượn kiếm của tôi, chậm trễ không trả, chẳng lẽ chính là vì muốn huấn luyện em ấy thành một con quỷ giết người ư?”

Vu nữ khó chịu cãi: “Những oan hồn đó ở nhân gian quấy phá, chẳng lẽ không nên diệt trừ!”

Tôn Nhất căm giận: “Chúng nó chỉ nghịch phá vậy thôi, cũng không thật sự làm hại con người!”

Vu nữ cười lạnh: “Vậy thì sao? Người quỷ khác biệt, vì chấp niệm nhất thời mà quấy nhiễu cuộc sống loài người, đáng bị tiêu diệt!”

“Cô!” Tôn Nhất tức đến độ run run, trừng mắt nhìn ả, gằn từng chữ một: “Tôi sẽ dẫn Bạch Mộc đi!”

“Không được!” Vu nữ và Đằng Tú đồng thanh nói.

Tôn Nhất thật không ngờ Đằng Tú lại phản đối, vẻ mặt băng hàn càng thêm trở nên đáng sợ, chữ chữ kiên quyết: “Từ giờ trở đi, Bạch Mộc nhất định phải ở bên cạnh tôi, ai dám cưỡng ép tách chúng tôi ra, tuyệt không nương tay!”

Oành! Triệu hồi bạch sắc thần khuyển và hắc sắc chó quỷ uy hiếp!

Hai con chó diện mạo dữ tợn, ngửa mặt lên trời tru dài, thanh âm chấn động, cột nhà không ngừng lung lay sụp đổ.

Ông cụ vẫn luôn trốn ở trong nhà rình coi hai quỷ sư cãi nhau, thấy vách tường phát ra thanh âm sắp sụp, liền ôm đầu chạy ra ngoài. Cuối cùng sau khi tránh thoát một kiếp, tức giận không thôi, xông vào bên trong đống gạch vụn, hai tay chống nạnh với bọn họ, hùng hổ hét lớn: “Này! Ông bỏ tiền mướn các người trừ linh cho ông, chứ không phải để mấy người phá nhà ông nhá!”

Đang nói, chó quỷ một lần nữa gắt gỏng ngửa mặt lên trời tru, cái chân lớn đen tuyền giẫm một cái, ông cụ lảo đảo ngã ngồi xuống đất. Ông ta sợ hết hồn, tè ra quần bò dậy, thất kinh kêu to: “Cứu mạng a!” Trốn mất.

Bên này, mới vừa rồi nếu không phải thần khuyển dùng thân hình cao lớn làm tấm chắn chặn gạch đá rơi xuống, e là cả đám đã bị thương!

Đằng Tú và vu nữ đứng ở giữa đống hoang tàn, thấy Tôn Nhất thật sự ra tay, còn triệu hồi một thần khuyển hung hãn cùng một chó quỷ tà ác, trong lòng hiểu rõ, nếu như họ không nhường nửa bước, Tôn Nhất sẽ thực sự trở mặt vô tình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.