Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

Chương 97: Chương 97: Kiếp trước của bạch mộc




Bạch Mộc bị kéo lê một đường thì cậu ta cũng lãi nhãi hết một đường!

Bước vào phòng khách,Tôn Kết Vũ và Đằng Tú đang ở bên trong ngồi trên tatami, ngồi quỳ thưởng trà, chứng kiến cảnh này, Tôn Kết Vũ không khỏi nhíu mày, huýt huýt Đằng Tú bên cạnh, lạnh lùng hỏi: “Này! Họ bình thường đều vậy sao?”

Đằng Tú lơ đểnh đáp: “Từ từ cậu sẽ quen thôi!”

Tôn Nhất đem Bạch Mộc kéo tới tatami, tay vung lên một cái, Bạch Mộc liền bay ra ngoài, ‘bum’ một tiếng đụng vào trần nhà, sau đó, ‘bịch’ một tiếng rơi xuống sàn nhà, phát ra thanh âm to lớn, cậu đau đến ‘oa oa’ kêu loạn!

Vu nữ đang bưng chén trà bên cạnh Đằng Tú nhìn không vừa mắt, khó chịu nói: “Này! Cậu ta nói thế nào cũng là người hầu theo khế ước của tôi, cậu dù muốn ngược đãi cũng phải thông qua sự đồng ý của tôi chứ!”

“Chí phải chí phải!” Bạch Mộc vừa thấy có người đứng ra bảo kê, vội vàng bò dậy, bay tới sau lưng vu nữ! Nhe răng trợn mắt với Tôn Nhất, “Em chính là người hầu của vu nữ đại nhân, anh muốn bắt nạt, phải được sự đồng ý từ chủ nhân nha!” Thật vất vả tìm được một chỗ dựa vững chắc, Bạch Mộc dạt dào đắc ý.

Ánh sáng trong mắt Tôn Nhất thêm lạnh lẽo.

Bình dấm chua trong lòng đã đổ nhào! Khóe miệng nâng lên một nụ cười thâm hiểm, sau đó rất khách sáo xin phép vu nữ: “Vu nữ, xin đem người hầu của cô cho tôi mượn hành hạ một chút!”

Cái gì? Loại chuyện này cũng có thể mượn được hả?

Bạch Mộc bỉu môi một cái, đầu học trưởng có phải nhét bã đậu vào không? Hay là khi nãy nhìn được mỹ nữ, nhìn đến ngu ngốc rồi? Lén lút che miệng vui vẻ cười trộm!

Nhưng không ngờ, vu nữ bưng chén, không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà, lúc này mới thản nhiên nói: “Không thành vấn đề! Cảnh khi nãy có vẻ rất vui! Hai người cứ tiếp tục đi!”

Cái gì?

Bạch Mộc ôm đầu, ba chân bốn cẳng bay ra ngoài cửa!

Cậu bay tới trong sân, phát hiện phía sau học trưởng căn bản không đuổi theo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm! Đột nhiên, cơ thể như là bị cái gì đó lôi kéo, vụt bay lên, vòng qua hành lang bay thẳng tới phòng khách, Bạch Mộc la hét: “A…!”

Bịch! Cái mông như gắn nam châm nặng nề tiếp xúc thân mật với mặt đất!

Bạch Mộc sửng sốt, cáu bẳng hỏi: “Học trưởng! Không phải quan hệ trói buộc của chúng ta đã được giải rồi sao? Sao anh còn có thể khống chế em?”

Khóe miệng Tôn Nhất giương lên, làm sao hắn có thể nói ngay trước mặt mọi người chuyện hắn lần đầu tiên gặp mặt đã đem một là bùa chôn vào trong người Bạch Mộc? Mặc dù ban đầu là vì để Bạch Mộc có thể tự do đụng chạm các vật thể, bây giờ lại thành linh pháp giúp hắn dễ dàng khống chế Bạch Mộc!

Ngoài mặt Tôn Nhất lạnh lùng, nhưng trong lòng đang rất sung sướng, liếc nhìn Bạch Mộc đang xù lông.

Đằng Tú lại không chút thức thời, từ sau lưng ôm lấy eo nhỏ của Bạch Mộc, trêu ghẹo, đem cậu ôm vào lòng.

“Này!”

Tôn Nhất và vu nữ đồng thanh phát ra âm thanh kháng nghị.

“Trả em ấy lại cho tôi!”

Tôn Nhất tiến lên cướp lấy!

Vu nữ cũng nhanh chóng bật dậy, cầm roi da quất về phía Đằng Tú, hung ác: “Anh, anh là tên nam nhân không biết liêm sỉ!”

Đằng Tú rất nhanh đứng dậy, ôm Bạch Mộc đang giãy giụa trong ngực, một bên thoải mái tránh thoát lệ roi từ vu nữ, một bên lại chạy ra ngoài hành lang, vẫn còn tâm trạng khiêu khích đám người đằng sau: “Có bản lĩnh thì đuổi theo anh!”

Trong lúc nhất thời, căn nhà cổ kín quanh năm lạnh lẽo buồn teo tức khắc trở nên náo nhiệt! Đằng Tú chạy trong chạy ngoài, thậm chí còn ôm Bạch Mộc chui lên nóc nhà, nhảy lên nhảy xuống!

Phía sau hai người một nam một nữ, xúc động phẫn nộ đuổi theo…

Trong đại sảnh, Tôn Kết Vũ vẫn ngồi ở bên cạnh bàn, uống từng ngụm trà, bên cạnh có một thân ảnh cô gái bé nhỏ hiện ra.

Tọa Phu Đồng Tử lạnh lùng nói: “Chủ nhân, chuyện tới bây giờ ngài còn muốn giết u linh đó nữa không?”

“Chuyện có biến! Cậu ta có thể vì ta phục vụ thì tốt, nếu như không thể trở thành thức thần của ta, vậy chỉ có diệt trừ cậu ta!”

Tọa Phu Đồng Tử trầm mặc!

Tôn Kết Vũ nâng lên một nụ cười khinh miệt: “Sao hả? Mi sợ cậu ta thay thế vị trí của mi à?”

“Thuộc hạ không dám!” Tọa Phu Đồng Tử nhìn về thân ảnh Bạch Mộc ngoài cửa sổ, “Nếu như có thể, ta hy vọng tương lai chủ nhân có thể giữ cậu ta lại, kiếp trước của đứa nhỏ đó, là thị đồng của An Bội Tình Minh người sang lập Âm Dương Đạo, cho nên, trong cơ thể cậu ta đang ẩn dấu nguồn linh lực không cách nào lường được!”

“Sao? Mi biết cậu ta à?” Ánh sáng trong con ngươi Tôn Kết Vũ lóe lên.

Tọa Phu Đồng Tử bình thản thuật lại: “Hai chúng ta đều từng hầu hạ An Bội Tinh Minh, chẳng qua là ta thuộc về thức thần, còn hắn lại là con người! Sau khi An Bội Tinh Minh chết, đứa bé kia cũng biến mất theo! Kiếp này, cậu ta vừa sinh ra ta liền âm thầm chú ý cậu ấy, nhưng thật không ngờ rằng, cậu ta dĩ nhiên lại là thức thần thủ hộ của Tôn Nhất!”

Tôn Kết Vũ cười lạnh: “Quan hệ của bọn họ đã hết, tương lai là thức thần của ai còn chưa biết được đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.