Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

Chương 23: Chương 23: Là một vũ khí tốt thích hợp bị người lợi dụng




Dịu dàng, môi kề sát lời nói chầm chậm vang lên có thể thấm vào tâm hồn: “Không nên phản kháng ta! Ngươi vô pháp phản kháng!”

Lúc này Bạch Mộc mới ý thức được, mình bị người ta khống chế!

Cánh môi nóng bỏng của Đằng Tú một lần nữa hướng chỗ sâu trong miệng dò xét, trong đầu cảm thấy đầu lưỡi Đằng Tú như liếm đến cuống họng bản thân, cái loại vừa cảm thấy nóng bỏng lại nhiệt tình này, mang theo một chút tắc nghẽn, khiến cậu không có cách nào hít thở.

Hồi lâu, Đằng Tú mới nhớ đến mà rời khỏi cái miệng của cậu, khóe môi được hôn mang theo một cổ lửa nóng tham lam liếm liếm một chút, bởi vì mới vừa hôn nồng nhiệt mà thanh âm trở nên khàn khàn: “Nói cho ta biết, ngươi tên là gì?”

Mới không cần nói cho ngươi! Bạch Mộc bị loại ác ý này ràng buộc, trong lòng căm tức chống cự.

“Nói cho ta biết!” Đôi ngươi tử sắc xinh đẹp một lần nữa lóe ra ánh sáng màu tím đạm nhạt.

Không nói! Tức chết ngươi! Bạch Mộc ác liệt nghĩ, cơ thể lại không tự chủ được làm ra phản ứng, khóe miệng hé ra hợp lại, Đằng Tú nở nụ cười vui vẻ, cứng nhắc đáp lại: “Bạch… Mộc…!” Giọng nói ôn hòa tựa như lấy lòng!

Này! Đây không phải là ta nói! Tiểu ác ma trong lòng Bạch Mộc ôm đầu hò hét. Chính là, cơ thể hoàn toàn bị khống chế, căn bản không thể tự chủ!

“Nga? Vẫn có ý thức chống cự sao? Tiểu u linh rất ngoan cường nha!” Yêu nghiệt Đằng Tú, trong mắt ý cười trêu đùa vừa hiện thoáng cái biến ảo, tiếp tục nở nụ cười: “Thảo nào biểu đệ để ý ngươi, nguyên lai là một u linh rất mạnh! Thật là một vũ khí tốt, rất hợp tính cách Tôn Nhất mà!”

Lời của y có ý gì? Biểu đệ là sao? Lẽ nào bọn họ là thân thích?

Bạch Mộc rất lưu tâm, cố gắng điều khiển đại não mệnh lệnh muốn đoạt lại quyền khống chế thân thể, suy nghĩ ý tứ trong lời y nói. Mất thời gian nửa ngày, khóe miệng mới có hơi động một cái.

Đằng Tú nhìn ra ý đồ Bạch Mộc, tiếu ý nùng đặc trong mắt lóe lên một đạo tử quang, Bạch Mộc lúc này mới phát hiện miệng đã có thể nhúc nhích, mặc dù cơ thể vẫn không thể tự chủ.

Cậu vội vàng hỏi: “Ngươi, ngươi nói vũ khí là có ý gì?”

“Không biết việc này sao?” Trong con ngươi Đằng Tú xẹt qua một tia quang mang kì quái, nhưng vẫn kiên nhẫn hướng cậu giải thích: “Âm dương sư bắt được u linh có hai loại khả năng, một loại là đem bọn họ xem như đồ ăn uy cho thức thần, giúp bản thân tăng cường linh lực! Một loại khác chính là thuần dưỡng cho lớn, chờ năng lực mạnh lên thì chuyển hóa thành thức thần, vì mình tăng thêm sức chiến đấu!”

Ánh mắt Bạch Mộc ảm đạm xuống, tầm mắt liếc vách ngăn bên cạnh, trong lòng có loại khổ sở không nói ra được, yếu ớt biện giải: “Học trưởng không phải là âm dương sư….”

“Ân?” Đồng tử Đằng Tú lại xẹt qua ý cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm cằm khéo léo Bạch Mộc, hỏi ngược lại: “Tôn gia âm dương đạo, ngươi chưa nghe nói qua sao? Bọn họ chính là âm dương sư thế gia mạnh nhất bây giờ, tuy rằng trước mắt Tôn Nhất không phải là âm dương sư, nhưng thân là cháu đích tôn Tôn gia, hắn là một trong những người thừa kế tốt nhất, hơn nữa, bàn về linh lực, hắn cũng là mạnh nhất!”

Bạch Mộc trừng mắt xanh trong veo như nước nhìn Đằng Tú, cậu vô cùng kinh ngạc lời của y, không thể tin được học trưởng bản thân ngưỡng mộ lại là âm dương thế gia đại danh đỉnh đỉnh, tuy rằng Bạch Mộc cũng không biết âm dương nổi danh nhất là ai, song, biểu tình người trước mặt này, nhìn không ra dấu vết dối trá.

Bạch Mộc mờ mịt, đáy lòng nảy sinh rét lạnh, lan ra khắp cơ thể!

Một loại bất lực thêm cảm giác mờ mịt làm cậu sợ hãi! Sợ! Đến nỗi bối rối….

Đằng Tú bá đạo lại ôn nhu lần nữa tập kích hôn môi, Bạch Mộc muốn phản kháng, lại phát hiện cơ thể một lần nữa bị khống chế, hơn nữa còn đang không tự chủ đáp lại!

Buông ta ra! Ta muốn đi tiểu! Ngươi không buông tay, ta sẽ nghẹn chết!

Hiển nhiên cậu không cách nào phát ra âm thanh, trong lòng lớn tiếng hò hét, trong mắt lộ ra một tia nóng nảy!

Đằng Tú lúc này mới rời đi phiến môi không hề có kinh nghiệm này, nhưng khiến người ta thấy rất đặc biệt, vẻ mặt vui vẻ, ở trước mặt cậu thổi khí: “Ta giúp ngươi giải quyết!” Giọng nói ôn hoà, hình như y sẽ giúp mình giải quyết tiểu tiện thì phải!

Không! Không muốn a! Trong lòng Bạch Mộc kêu gào!

“Không muốn?” Đằng Tú hình như thật có thể nghe được tiếng nói trong lòng cậu, tiếu ý dạt dào, đưa tay cởi thắt lưng cậu: “Ngươi không phải là đã kìm nén đến không chịu nổi sao?”

Đồ lưu manh! Bạch Mộc trong lòng căm phẫn chửi! Quên đi, thay vì để y làm bẩn thân thể trong sạch của mình, không bằng trực tiếp tè ra quần được rồi! Dù sao cũng không phải lần đầu ở trước mặt y mất mặt!

Mặc dù suy tính như vậy, nhưng sự thật làm cậu vẫn cảm thấy ngượng ngùng, khuôn mặt trướng đến đỏ bừng!

Nhắm mắt lại, tâm kiên định! Rào rào….

Nước tiểu nóng hổi, ướt hết đũng quần!

Đằng Tú bất khả tư nghị nhìn Bạch Mộc làm chuyện xấu trước mắt, lại cúi đầu nhìn thấu qua quần ẩm ướt ở lòng bàn tay, cùng chất lỏng dính trên người, mặt dại ra!

Bạch Mộc biết mình gây hoạ, vô cùng chột dạ, con mắt đóng chặt không dám mở mắt, trên mặt lại một bộ thần sắc bất khuất, chờ đợi nắm đấm lửa giận giáng xuống người mình.

Thà chết chứ không thể chịu nhục! Dù có hồn phi phách tán, hắn cũng phải chung thuỷ với học trưởng!

Khí thế Bạch Mộc tăng mạnh, nhưng tim vẫn đập thình thịch không ngừng! Âm thầm cầu nguyện sẽ có kỳ tích xuất hiện:

“Thần vĩ đại a! Mau cứu ta, làm cho tên nam nhân trước mặt này mau biến mất đi!”

Đằng Tú từ trước đến nay lấy bản thân làm trung tâm, bên người mỹ nữ nhiều vô kể, chọn ra bất kì người nào cũng đều đối y vâng vâng dạ dạ, thậm chí có thể nói là nhu thuận mềm mại! Dù tính cách nóng nảy, ở trước mặt y cũng phải như con mèo nhỏ phục tùng! Mà tiểu tử vóc người không cao ở trước mặt này lại dám mạo phạm y như thế, bề ngoài dáng vẻ ngạo khí, trong lòng rõ ràng sợ muốn chết, còn dám dùng cái loại vẻ mặt ngạo mạn khiêu khích y!

Đằng Tú chỉ cảm thấy nam hài tên Bạch Mộc này phi thường đặc biệt, chí ít mang lại cho y hứng thú!

Thuận tay đem thắt lưng vừa mới cởi gài lại, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi mới 15 tuổi sao?”

Cái gì? Trong đầu Bạch Mộc nhanh chóng lóe ra vô số dấu chấm hỏi, y không phải là nên đánh mình sao?

Sao lại đi hỏi tuổi? 15 tuổi cũng quá nhỏ đi! Mình giống như tiểu hài tử 15 tuổi sao?

Cậu không trả lời câu hỏi của y!

Đằng Tú tà ác cười: “Nga! Quên nói cho ngươi biết! Ta có khả năng đọc hiểu suy nghĩ bất cứ sinh vật nào!”

Tay vẫn ấn trên cửa, cơ thể nghiêng về phía trước một chút, đem y và Bạch Mộc chen chúc trong không gian càng thêm nhỏ hẹp!

“Không phải 15 tuổi à? Nhưng mà ̣ ngươi vóc người thật nhỏ! Khuôn mặt cũng rất non nớt! Rất khả ái oh!”

Một bàn tay thon dài khác, vuốt ve gò má mềm mại Bạch Mộc.

Ngươi mới khả ái! Ta đã 19 rồi! 19! Sớm đã vượt qua tuổi tác pháp luật, đã là người lớn rồi!

Tiểu ác ma trong lòng Bạch Mộc nóng nảy gào! Nhưng quên mất từ khả ái kia là khen ngợi! Cậu hung hăng đạp y!

“19 sao? Là độ tuổi mà ta thích!” Đằng Tú không chút mảy may sợ hãi cái nhìn giận dữ của Bạch Mộc, y cười đắc ý, mị nhãn như tơ! Ngón tay lướt qua khuôn mặt non mịn, nhẹ nhàng vân vê chiếc cằm xinh xắn, cúi đầu xuống lần nữa hôn lên môi đỏ mọng khả ái Bạch Mộc.

Ào ào….

Trong WC Bên cạnh phát ra thanh âm xả nước!

Lúc này, chỉ dán lên môi Bạch Mộc, nghe được tiếng nước chảy liền chậm rãi ngẩng đầu lên, khoé mắt liếc vách phòng bên cạnh, lại hạ xuống trên gò má khả ái Bạch Mộc, khóe môi nhếch lên một tia hờn giận vì bị phá rối, nhưng trên mặt vẫn cười mê hoặc như cũ: “Chủ nhân của ngươi hình như giải quyết xong rồi! Hôm nay chơi đùa liền dừng ở đây đi!” Tiếp theo, thần bí hề hề mà đem một ngón tay đè ở trước môi Bạch Mộc, nhỏ giọng nói: “Đây chính là bí mật giữa hai người chúng ta nha!” Khi môi y vừa khép lại, lúc này mới mở hé cửa ra!

“Ngươi có thể đi rồi!” Đằng Tú nhàn nhạt cười, lần nữa trong mắt sáng lên một đạo tử quang!

Người cứng ngắc, tức khắc thả lỏng lại! Bạch Mộc theo bản năng thử hoạt động, phát hiện thật có thể cử động!

Cậu cấp tốc hướng khe cửa chui ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.