Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

Chương 34: Chương 34: Nam sinh nhút nhát có thể nghe thấy âm thanh u linh




“Thư tình?” Trước mắtBạch Mộc sáng lên.

Còn chưa chờ cậu làm ra phản ứng, đại tinh tinh phía trước liền ngáng chân, đặt trên bàn đối diện, chân vắt ngang vừa vặn chặn đường đi của bọn họ, bàn tay vì thời gian dài chơi bóng mà chai sần nhẹ nhàng quay bóng, bóng rổ uyển chuyển trên ngón tay xoay tròn.

Tên này ngữ khí như trêu tức, nhưng mang theo vài phần khinh thường, lời nói hiển lộ ra nồng đậm gây hấn: “Tôn Nhất là một con mọt sách, căn bản không biết chơi bóng rổ rồi! Ta khinh, cậu là loại nam sinh chỉ biết ngoan ngoãn lấy lòng mấy lão sư!” Chân thu về, kế tiếp cười nhạo: “Vẫn là nhanh nhanh về nhà, để ba ba mụ mụ yêu thương đi! Ha ha….”

Tôn Nhất không chút để ý.

Bạch Mộc Bên cạnh lại nổi trận lôi đình, y tại sao có thể mỉa mai học trưởng như thế? Chuyện thư tình lúc nãy buông xuống, đồ tinh tinh thúi tha tuyệt không thể tha thứ.

Hai đấm cậu siết chặt, hướng về phía tinh tinh bay tới, nắm tay loạn vũ, muốn dạy dỗ tên này một chút!

Tôn Nhất bắt lại cơ thể Bạch Mộc, không thèm để ý lời khó nghe của đại tinh tinh, lạnh lùng đi tới cửa.

Đằng Tú cười mỉm, xem náo nhiệt, ngón tay thon dài xinh đẹp tự xoa xoa cằm nhỏ mình, bộ dáng trầm tư.

Y không nhanh không chậm lẩm bẩm: “Ta nhớ rõ, khi Tôn Nhất học tiểu học năm ba, hình như từng là cao thủ bóng rổ toàn trường!” Thanh âm không lớn nhưng đủ để cho tất cả mọi người trong lớp nghe được.

Mọi người hơi khiếp sợ!

“Thật sao?”

Bạch Mộc cũng kinh ngạc không thôi: “Cái gì?” Ngay sau đó, cậu nhảy cẩng lên, từ trong tay Tôn Nhất thoát ra: “Yaa! Quá tuyệt vời! Ô! Học trưởng, anh nhất định phải cố gắng lên, nghìn vạn lần không nên để cho bọn họ coi thường chúng ta!”

Bí mật bị vạch trần, sắc mặt Tôn Nhất trong nháy mắt trở nên lạnh thấu xương, căm tức xoay người hung hăng trừng Đằng Tú, lại phát hiện tên khốn này trước một bước chạy trốn, sớm đã biến mất không thấy bóng dáng!

“Tên này! Lại sau lưng chạy trốn! Cũng biết anh ta lai giả bất thiện!” Tôn Nhất căm phẫn đến cực điểm.

Hắn đem cơn thịnh nộ tất cả phát tiết trên người Bạch Mộc, bắt lại hắn, bực tức la: “Về nhà!” Trong nháy mắt rời đi!

Phía sau, một bàn tay hữu lực níu hắn lại: “Tôn Nhất bạn học, không bằng chúng ta đấu một trận đi!” Vẻ mặt khinh bỉ mới vừa rồi của Đại tinh tinh lúc này đã trở nên nghiêm túc.

“Tôi cự tuyệt!” Tôn Nhất hơi dúng lực một chút, đẩy tay tên kia ra.

Một chân mới vừa bước, đại tinh tinh lần nữa tiến lên ngăn hắn lại: “Thế nào? Cậu sợ?” Lời nói mang chút khiêu khích.

Tôn Nhất lạnh lùng đẩy y ra, rồi lại lần nữa bị y ngăn trở lối đi!

Bạch Mộc lúc này cũng không biết tốt xấu đứng bên cạnh hát phụ hoạ, còn làm dáng vẻ mong đợi, một đôi mắt to ngây thơ mở lớn, châm dầu vào lửa: “Học trưởng, chúng ta tham gia đi!” Múa may tay chân, “Tên đáng ghê tởm này thật không biết thưởng thức, nhất định phải để cho hắn biết sự lợi hại của chúng ta!”

“Chúng ta?” Tôn Nhất trợn mắt nhìn cậu một cái, lạnh lùng nói: “Em thật dong dài!” Phiền phức, cũng đã quên cấm kỵ người chung quanh, trong lúc vô tình đem suy nghĩ bật ra khỏi miệng.

“Dong dài?” Đại tinh tinh đối diện Tôn Nhất không biết giữa hai người còn có một u linh, tưởng là lời này là hướng về phía mình, trên mặt nhất thời hiện rõ lửa giận, nắm tay trước ngực bóp răn rắc vang lên: “Xem ra tôi bị cậu coi thường, lại có người dám ngay trước mặt tôi nói dong dài!”

Tôn Nhất hơi nhíu mi lại, hắn không sợ y, thế nhưng lại không thể để y biết năng lực đặc thù của mình, xem ra trận đấu‘thịnh tình’này khó tránh được!

“Hảo! Tôi đáp ứng cậu! 10 phút nữa gặp ở sân bóng!” Hắn sảng khoái nói.

Bạch Mộc vừa nghe học trưởng đồng ý, mừng rỡ chạy nhảy, một tay giơ qua đỉnh đầu, nhảy lên: “Yeah! Cuối cùng cũng được xem đấu bóng rổ!” Cao hứng trên không trung lượn vài vòng, lúc sao mới bay trở lại bên cạnh học trưởng, “Học trưởng, cố lên! Nhất định phải dậy dỗ tên kia, xem lần sau tên đó còn dám khinh anh không!” Vừa nói, đồng thời coa múa tay múa chân.

“Em hảo phiền!” Tôn Nhất lời nói lạnh nhạt, dùng thanh âm chỉ có Bạch Mộc mới nghe được!

Bên cạnh, đại tinh tinh ánh mắt sắc bén đâm tới, ngón cái chỉ vào ***g ngực của mình, khẩu khí ác liệt: “Tôi sẽ cho cậu biết sự lợi hại của tôi!” Quay đầu, đi tới mấy đồng đội trong đội bóng rổ, hô: “Chúng ta đi, trước đến sân bóng chờ!” Bọn họ mang theo đè nén vù vù rời đi!

Tôn Nhất cũng không bị uy thế y hù dọa, vẫn lạnh lùng và bình tĩnh như trước, đối Bạch Mộc nói: “Đi thôi, vật nhỏ phiền toái. Đầu óc đen tối của em cùng tên biểu ca của anh là cùng một đẳng cấp!” Lời nói lạnh như băng, nhưng có một chút vị thú vị trêu ghẹo.

Mang cặp sách trên vai, hướng cầu thang đi tới!

Bạch Mộc bay sau lưng hắn, trong lòng không hiểu, hỏi: “Đầu óc đen tối? Em có sao?” Trên mặt viết hai chữ‘mù mịt’thật dễ thấy.

Đứa ngốc này! Tôn Nhất thật muốn đạp cậu một cước: “Là nói chỉ số phiền toái hai người gây cho người khác đặc biệt cao! Ngu ngốc!” Cước bộ tăng nhanh.

“Gây phiền toái cho người khác? Em nào có?” Đầu Bạch Mộc với hạt đậu cơ bản là giống nhau, mê muội mà gãi đầu một cái, động tác phiêu phiêu trở nên chậm lại, tới khi ngẩng đầu lên, Tôn Nhất đã đi xuống lầu rồi!

“Uy! Học trưởng, chờ em một chút!” Bạch Mộc vội vàng tăng nhanh tốc độ chậm chạp, bay đi!

Tôn Nhất đã bị cậu và biểu ca Đằng Tú làm cho tâm tính nóng nảy, nghe thấy tiếng la lối của Bạch Mộc, càng tâm phiền ý loạn, chân như sinh gió, em ấy không thể an tĩnh một lúc sao?

“Học trưởng! Học trưởng! Anh tại sao phải chạy nhanh như vậy!” Bạch Mộc gắng sức đuổi theo, bay rất nhanh, mệt mỏi thở hồng hộc.

Tôn Nhất cứ cố ý không để ý đến, cấp tốc vòng quanh cầu thang đi xuống.

Phòng thay đồ là một khu nhà nhỏ đơn lẻ với hai tầng lầu, cách dãy nhà học bởi sân bóng rổ.

Tôn Nhất chạy ra dãy lớp học, lúc khi đi ngang qua sân bóng rổ, thấy đại tinh tinh cùng những bạn học khác, đang chơi bóng.

Động tác của bọn họ đúng là rất nhanh, trong lòng suy nghĩ! Tầm mắt dời đi, giả vờ không thấy, chạy nhanh hơn.

Đại tinh tinh trong ngực ôm bóng, dưới ánh mặt trời cùng mọi người hoan thanh tiếu ngữ. Trông thấy thân ảnh của Tôn Nhất, đầu hơi nâng lên, động tác thị uy, la lên ồn ào: “Tên mọt sách, trốn sao? Chạy trốn là rất mất mặt a! Ha ha….” Tiếng cười cuồng phóng vang vọng trong học viện, thật chói tai.

“Các ngươi mới là con mọt sách! Tôn Nhất học trưởng là ưu tú nhất!” Bạch Mộc trên không trung tức giận bất bình!

Cuối cùng cũng tới khu nhà thay đồ!

Tôn Nhất vừa bước vào, mở tủ thay đồ của mình, tháo cặp sách bỏ vào trong.

Hắn bề ngoại thoạt nhìn không phải loại cường tráng, nhìn hơi gầy do thời gian dài không rèn luyện. Hắn nhanh chóng cỡi quần áo, lộ ra ***g ngực thực sự cường tráng, cùng cơ bụng sáu múi, bắp thịt trên cánh tay cũng thật hoàn mỹ, cả cơ thể ẩn chứa mị lực vô hạn, mà màu da khỏe mạnh kia, sau khi được ánh dương chiếu vào lại càng có mùi vị.

Tôn Nhất lấy áo thể dục ra mặc vào người, động tác ưu nhã mà lại rất soái, làm Bạch Mộc nằm ở phía trên tủ quần áo, không khỏi tràn ngập say mê.

Cậu cong chân, tay nâng má, hoá thành si ngốc!

Bạch Mộc nói thầm: “Học trưởng thật là lực lưỡng a!”

“Đầu óc em thật đen tối! Nước miếng đều chảy ra!” Tôn Nhất liếc hắn một cái, nghiêm túc đem quần áo thay xếp gọn lại, bỏ vào tủ.

Đóng cửa tủ, lúc này mới đi ra ngoài cửa!

“Học trưởng! Chờ em với!” Bạch Mộc vội vàng bay tới, theo phía sau.

“Rất ồn!” Tôn Nhất đóng cửa lại.

Rầm! “Ngao!” Theo tiếng kêu thảm, Bạch Mộc đụng vào cửa! Từ không trung trực tiếp rơi xuống đất, ngồi dậy, giơ quả đấm kêu gào: “Học trưởng! Anh thật xấu xa!”

Ngoài cửa, Tôn Nhất không quan tâm mà đi tiếp, càng đi càng xa!

Cậu không thể làm gì khác hơn là xoa xoa cái mũi, kéo cửa ra, hướng ra phía ngoài bay đi.

Phía trước, vừa lúc có nam đồng học cực kỳ nhát gan lại mê tín, thấy trước cửa không người lai tự mở, lập tức sợ đến ngây dại.

Bạch Mộc bay lên trước, đùa dai mà vòng quanh hắn hai vòng, le lưỡi làm mặt quỷ: “Lêu lêu lêu! Đồ nhút nhát!” Tiến sát lại, thổi phù một tiếng, nhịn không được lại bật cười!

Đũng quần nam sinh nhát gan dĩ nhiên ẩm ướt một mảnh, vài giọt chất lỏng còn thấm qua đũng quần, chảy ra, nhỏ xuống đất, tạo thành một vũng nước nhỏ!

Bạch Mộc ôm bụng, trên không trung nằm xuống, lăn qua lăn lại: “Ha ha ha! Một đại nam nhân vậy mà tè ra quần, thật làm quá rồi! Ha ha….”

“Ai? Ai đang nói chuyện?” Nam sinh này dường như rất nhạy cảm, mặc dù không thấy được người, lại tựa hồ như có thể nghe được thanh âm của Bạch Mộc, hắn sợ đến P cũng đặt xuống đất, thất kinh, nhìn xung quanh.

Lúc này, học trưởng Tôn Nhất đã đi ra rất xa, nghe có tiếng vang phía sau, cả người dừng lại, híp mắt quay đầu lại, nhìn bạn học nhát gan trên đất chòng chọc một hồi.

Lâu sau, hắn mới đối tên đồng học kia lạnh nhạt nói: “Chỉ là nghe nhầm mà thôi!” Đồng thời, mũi chân nhẹ nhàng đá một cục đá nhỏ, hướng phía Bạch Mộc!

“Ôi ô!” Bạch Mộc đang lúc cao hứng, trước mặt đột nhiên bay tới một khối đá vụn, đánh trúng khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú, cậu kích động, kêu to. Theo bản năng che mặt bị đau, phẫn nộ quay đầu, đối học trưởng rống lớn: “Anh làm gì thế? Rất đau!”

Ánh mắt Tôn Nhất lạnh lùng, đối với hành động tinh nghịch của cậu hắn đã kiên nhẫn tới cực điểm đưa tay vào túi quần lấy ra phù chú.

Hắn cố tình đem một góc lá bùa lộ ra, cho Bạch Mộc thấy, đồng thời sử dụng thanh âm chỉ có cậu mới có thể nghe được đe dọa: “Em tốt nhất đàng hoàng một chút cho anh, nếu không anh liền đem em định trụ!”

Bạch Mộc ngẩn ra, lập tức an tĩnh lại, trong miệng oán hận: “Thật là một người không có nhân tính!”

Ngoảnh lại nhìn nam sinh nhát gan kia một chút, đối chuyện hắn có thể nghe được thanh âm của mình nhiều ít có chút kỳ quái!

“Học trưởng….”

“Câm miệng! Lúc anh thi đấu, em ngoan ngoãn đứng ở bên ngoài cho anh, nếu không sau khi cuộc đấu kết thúc, anh liền lấy em uy thần khuyển!” Thắc mắc Bạch Mộc còn không có hỏi ra lời, thái độ Tôn Nhất lạnh lùng đã đem lời của cậu nghẹn trở về, dùng cách hù doạ mang lừa gạt này cảnh cáo cậu.

Vừa nghĩ tới lần trước bị mèo cắn một phát, chính mình hầu như suýt nữa hồn phi phách tán, Bạch Mộc cảm thấy kinh hãi, bây giờ nếu như bị uy thần khuyển, không cần nghĩ sợ là bản thân lập tức đi đầu thai!

Bạch Mộc ôm lấy cơ thể, run lên: “Không không không! Học trưởng, anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn nghe lời!”

Tôn Nhất hài lòng nâng lên khóe miệng, mang Bạch Mộc đi tới sân bóng rổ!

Trên sân bóng, bầu không khí sục sôi! Một đám huyết khí phương cương, toàn thân hơi thở tràn đầy ánh dương quang niềm đam mê bóng rổ, đã tham gia trận đấu. Bọn họ chia ra hai đội, mồ hôi tuôn ra như mưa, cướp đoạt bóng, mọi người không ai nhường ai, tranh đoạt hết sức kịch liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.