Sau khi Đằng Tú và vu nữ thương lượng, trước tạm gác chuyện chó quỷ một bên, chờ Tôn Nhất tỉnh lại thì tiến hành bước thuần hoá tiếp theo, hai người bọn họ chia nhau cõng Tôn Nhất và Bạch Mộc, bỏ lại thần khuyển, mang theo Lương Tử nhanh chóng rời khỏi Tuyệt địa ô nha!
Sáng sớm hôm sau, Tôn Nhất tỉnh lại.
Bật dậy, phát hiện đã về lại nhà mình, căn phòng rộng lớn vẫn chỉ vắng vẻ một người như thế, mấy chuyện trước kia, giống như một giấc mộng! Lại quay đầu nhìn vị trí bên cạnh, ngoại trừ ánh mặt trời bên ngoài xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh lưu lại vệt sáng, nửa bóng dáng u linh cũng không có!
“Bạch Mộc!”
Tâm Tôn Nhất cứng lại, chân trần đi xuống giường, tay vừa mới chạm nắm cửa, Đằng Tú đã đẩy cửa bước vào!
Tay y bưng một đĩa bánh ngọt tinh xảo, cười tủm tỉm với em họ hỏi: “Gấp như vậy, muốn đi đâu hả?”
“Bạch Mộc đâu? Bạch Mộc đi nơi nào rồi?” Tôn Nhất túm lấy cổ áo Đằng Tú, vội vả hỏi.
“Aizz aizz! Cậu không phải là đem em ấy giao cho ả kia rồi sao?” Đằng Tú sắn một góc bánh ngọt, nhét vào trong miệng Tôn Nhất, giống như dỗ tiểu hài tử: “Đến, trước lấp bụng đã!”
Tôn Nhất không vui, đoạt lấy cái dĩa, lạnh lùng nói: “Cũng không phải là con nít!” Buồn bực ngồi phịch xuống cái ghế bên cạnh, ăn!
“Ha ha!” Đằng Tú ngồi ở vị trí đối diện hắn, một bên hứng thú nhìn em họ thở phì phò, vừa cười nói: “Sao nào? Cậu hối hận đem Bạch Mộc đưa cho ả kia ư?”
“Câm miệng!” Tôn Nhất khó chịu, trừng mắt giận dữ nhìn Đằng Tú, “Tôi chỉ tạm thời cho ả mượn, sớm muộn gì cũng rước về thôi!”
“Tốt! Tốt!” Đằng Tú đáp lời, thúc giục: “Ăn mau đi! Chút nữa còn đến trường!”
“Đến trường?” Tôn Nhất chán chường, “Chúng ta hôm qua mới cùng yêu quái vật nhau một trận, không thể xin phép nghĩ một ngày à?”
“Không phải cậu muốn đi nhìn Bạch Mộc sao? Tan học anh cùng đi với cậu! Hôm nay là ngày công bố kết quả sát hạch, không thể muộn!” Đằng Tú đoán được suy nghĩ em họ, cười trao đổi.
Tôn Nhất không muốn để ý cái con người đang tự cho là đúng kia, nhanh chóng đem bánh ngọt trong tay ăn hết.
Nhận lấy khăn ăn tơ tằm Đằng Tú đưa cho, lau miệng, lại ra khỏi các!
Đằng Tú cũng sãi bước theo sau!
Ánh nắng bên ngoài rất tốt, vô cùng ấm áp, hai người cùng nhau đi bộ dưới ánh dương, trên đường phố người đến xe đi, mấy em gái não tàn lắm chuyện, lén nghị luận hai người bọn họ rốt cuộc có phải là cơ hữu hay không, bởi vì gần đây đam mỹ đặc biệt thịnh hành.
Thậm chí có có mấy cô bé mới lớn, còn hồn nhiên chạy tới trước mặt, mang theo nụ cười ngây thơ, tò mò hỏi: “Xin hỏi các anh ai là công? Ai là thụ?”
Đầu lông mày Tôn Nhất nhăn lại một chỗ, ánh mắt nhất thời như muốn tiến lên giết người, em gái mới lớn sợ đến hoa dung thất sắc!
Đằng Tú bật cười thành tiếng, ưu nhã ôm lấy bờ vai mềm của em gái mới lớn, dịu dàng cười nói: “Đừng để ý, chẳng qua là cậu ta không có thói quen bị người hỏi thế thôi!” Kề sát tay cô gái thì thầm vài câu!
Em gái mới lớn liền đỏ mặt, quái dị lại mập mờ nhìn Tôn Nhất mấy lần, đồng thời trong lòng lại sùng bái thái độ ôn nhu như gió nhẹ từ Đằng Tú, tâm hoa nộ phóng, vẻ mặt say mê, cứ đứng bất động tại chỗ, hai người đã sớm rời đi, còn không biết!
Mãi đến khi bạn cùng phòng từ sau lưng tiến lên hỏi cô ai công ai thụ, lúc này mới đỏ mặt lấy lại tinh thần!
Phía trước, Tôn Nhất và Đằng Tú đã đi được một đoạn khá xa, lạnh lùng hỏi: “Anh vừa rồi kề tai cô bé kia nói gì vậy?”
Cười nói: “Anh nói cho cô bé đó biết anh là công!”
Tôn Nhất giờ mới hiểu được vẻ mặt ám muội của em gái mới lớn kia là có ý tứ gì, liền nổi trận lôi đình, bay lên đạp một cước, “Anh đại B thái, tôi mới không phải thụ!”
Đằng Tú thoải mái né tránh, chạy về phía trước trốn tránh, còn không sợ chết lớn tiếng nói to với mọi người xung quanh: “Tôi mới chính là công!”
Tôn Nhất nổi điên ở phía sau đuổi theo mà đánh: “Anh tên biến thái thúi kia, đứng lại cho tôi!”
Hai người một mạch chạy đến trạm xe, Tôn Nhất không ngừng theo sát, Đằng Tú chân lại không dám dừng, sợ bị em họ bắt được, kết quả thực sự không thể tưởng tượng nổi!
Vì vậy, tiếp tục chạy về phía trước, Tôn Nhất giống như mèo trông thấy chuột, sít sao đuổi theo, hai người một trước một sau, một hơi chạy tới trường học!
Đi vào cổng trường, bọn họ đã thở hồng hộc không ra hơi!
Trước mặt, trước đó đã từng là kẻ địch của Tôn Nhất — hoàng tử bóng rổ, thân cao 2m trái phải như tinh tinh, ôm bóng rổ chạy tới! Vừa thấy Tôn Nhất lập tức đi lên trước, chào hỏi, lộ ra khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời, sang sãng hỏi: “Tôn Nhất đồng học, cậu thật sự bị ám à?”
“Gì?” Tôn Nhất nhướng mi hỏi, “Ám cái gì?”
Đại tinh tinh cười nói: “Bạn học trong lớp đều nói cậu bị ám, cho nên mới không đi học, hơn nữa còn nói, sát hạch mấy ngày trước cậu có hành động rất lạ, cho nên thành tích kiểm tra mới có thể kém như vậy!”
“Thành tích kiểm tra kém?” Tôn Nhất không giải thích được. Xô thân thể tinh tinh ra, đi tới bảng thông tin trường!
Xung quanh bảng xếp hạng khảo sát, người đông nghìn nghịt, các học sinh chen chút đứng chung một chỗ, thảo luận với nhau kết quả khảo sát, thành tích Tôn Nhất rớt xuống ngàn trượng liền thành đề tài bàn tán trong miệng bọn họ.
Đến lúc Tôn Nhất xuất hiện, tất cả mọi người mới ngậm miệng lại, mỗi người sắc mặt kỳ quặc, rồi dứt khoát nói sang chuyện khác, bắt đầu bàn luận điểm kiểm tra. Mới nãy còn nhao nhao, bây giờ đã trở nên khá yên tĩnh!
Tôn Nhất tách đám người ra, chui vào trong, ngửa đầu lên, trên bảng đứng đầu đại học năm tư, một dòng chữ màu đỏ tươi lại là tên Đằng Tú, điểm thi phía trên chỉ kém chưa đầy nữa điểm!
Tôn Nhất hết sức khó chịu!
Nhìn lại thành tích đại học năm ba, khuôn mặt nguyên bản lạnh như băng càng giống như mùa đông rét buốt, một bộ đông chết người!
Đằng Tú đứng ở phía sau đám người, vừa lên tiếng, nữ sinh liền xôn xao, mắt bắn tim hồng, hai tay ôm trước ngực, rối rít nhường đường. Phong thái y tao nhã. Tác phong nhanh nhẹn đi tới cạnh Tôn Nhất!
Chỉ thấy vẻ mặt em họ âm trầm, cơ thể bắn ra khí tức âm lãnh.
Đằng Tú kỳ quái, ngửa đầu nhìn xếp hạng trên bảng thông tin trường.
Đại học năm thứ ba:
Hạng nhất:Hà Cốc Hàn Hàn
Hạng nhì:Ngũ Đằng Ưu Không
Hạng ba:Y Đông Liên
Nhìn xuống một dọc, mấy hàng liền cũng không thấy tên Tôn Nhất!
Đằng Tú buồn bực trong lòng,Tôn Nhất cho dù không học, lấy đầu óc của cậu ta cũng không thể nào xếp hạng sau ba người. Hôm nay lại chậm trễ không tìm thấy tên của cậu ta, đây là chuyện gì xảy ra?
Tiếp tục nhìn xuống!
Thấy người đội bảng, mắt Đằng Tú nhất thời trôn trắng, miệng há thật lớn, nghiễm nhiên là vẻ mặt bất khả tư nghị!
“Em họ! Cậu lúc nào thì ‘Đoạt giải nhất’ vậy?”
“Nhiều chuyện!” Tôn Nhất hổn hển, xoay người rời đi, nhịp đi mang theo một cổ sát khí nồng nặc!
Mọi người ở sân trường chứng kiến băng sơn vương tử, Tôn Nhất một bộ thần sắc âm u lạnh lẽo, tất học sinh đều nhao nhao né tránh, ngay cả nhóm người ngày thường ái mộ hắn muốn chết, cũng không dám tiến lên bắt chuyện với hắn vào lúc này!
Đi tới cửa dãy nhà học, sau lưng Tôn Nhất truyền tới thanh âm hoạt bát vui vẻ: “Học trưởng!”
Nghe thấy giọng nói này, Tôn Nhất dừng bước, sát khí trên người càng bùng cháy mạnh hơn, âm trầm quay đầu lại.
Phía sau, Bạch Mộc hào hứng nhẹ nhàng bay tới.
Lúc sáng cậu tỉnh dậy, vốn còn rất buồn ngủ, thế nhưng, vừa nghĩ tới hôm nay là ngày công bố kết quả khảo sát của học trưởng, liền quấn lấy vu nữ đòi tới trường, sau cùng lấy dọn dẹp nhà cửa trong một tuần làm điều kiện, dưới sự hướng dẫn vu nữ, sanh long hoạt hổ xuất hiện tại sân trường!
Bên này, âm u từ Tôn Nhất bắn ra xung quanh, gắt gao nhìn cậu chằm chằm!
Bạch Mộc hoàn toàn không có tinh thần tự giác, khoái trá lượn vòng quanh hắn, tự cho là đúng nói: “Học trưởng, hôm nay mặt mày hồng hào, nhất định là hạng nhất rồi!”
“Anh đứng nhất!” Trong mắt Tôn Nhất xẹt qua một đạo âm hàn, nghiến răng nghiến lợi, vung quyền, binh! Đem Bạch Mộc đánh bay!
Giận không kiềm được! Giận không kiềm được!
Tức giận thở ra một hơi khí thô, bước chân nặng nề, đi tới phòng học!
“Học trưởng…Tại sao a…”
Bạch Mộc trên không trung bay ra thật xa, không hiểu lớn tiếng kêu…
Bên này, Đằng Tú trông thấy vu nữ, cười cười bước tới, chế nhạo nói: “Nữ nhân, nhớ tôi à? Cố ý đến nhìn tôi chứ gì?”
“Nào có!” Vu nữ đỏ mặt, tâm sự bị vạch trần làm ả tức giận không thôi, hét toáng lên!
Tại một góc tối trong trường, một thiếu niên tướng mạo tú khí, toàn thân khoác một chiếc áo vừa dày vừa nặng, vành nón kéo thấp xuống, len lén liếc nhìn bên này. Y lén lút, thần kinh hề hề, dáo dát nhìn chung quanh tựa như sợ ai đó nhìn thấy!
Xác định bốn phía không người chú ý mình, lúc này mới tiếp tục nhìn Đằng Tú!
Chỉ thấy Đằng Tú cùng vu nữ đang cười giỡn, y cúi đầu, trong mắt là chua xót, nắm tay siết lại thành quyền!
Cách đó không xa, Bạch Mộc từ không trung nhẹ nhàng trở về, thấy thiếu niên tú khí rất quái lạ, nhẹ bay tới trước mặt tỉ mỉ quan sát!
Thiếu niên không thấy được u linh, Bạch Mộc từ trong ánh mắt ảm đạm của y nhìn ra được, y đang chăm chú nhìn chằm chằm Đằng Tú, trong mắt tràn đầy đau khổ! Bỗng nhiên, điện thoại của thiếu niên reo lên, y hốt hoảng móc di động ra, không cẩn thận làm rớt một mẫu giấy từ túi áo, rơi xuống đất!
Thiếu niên nhanh chóng nhận cuộc gọi, một mặt cẩn thận đảo mắt chung quanh, một mặt hỏi: “Alô! Ai vậy?”
Đầu Bạch Mộc thò lên trước, đi theo nghe trộm.
Giọng nói trong điện thoại nóng nảy dữ dằn: “Doãn Tuấn Bác! Cậu chết đâu rồi?”
“Thiếu gia? À, cái ấy, tôi có chút việc, cho nên…” Giọng thiếu niên đầy sợ hãi, ấp a ấp úng, lời còn chưa nói hết, trong di động đã truyền ra giọng nói tức giận lấn át.
“Đủ rồi! Doãn Tuấn Bác, tôi cho cậu biết, cậu là món đồ chơi của tôi, không có mệnh lệnh của tôi thì không thể tùy tiện rời khỏi, trừ phi cậu muốn tôi vứt bỏ cậu đổi món khác!”
“Không! Thiếu gia, tôi lập tức trở lại!”
Doãn Tuấn Bác vội vã rời đi.
Bạch Mộc khó hiểu, từ đoạn đối thoại mới vừa nghe kia, biết được thiếu niên tên là Doãn Tuấn Bác. Còn tên thiếu gia hung dữ trong điện thoại, rốt cuộc là hạng người gì? Nhìn dáng vẻ y kinh hách đến như thế, thật đáng thương! Trong lòng không tự chủ sinh ra đồng cảm, nhặt tờ giấy trên đất lên!