Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

Chương 12: Chương 12: Trần truồng gặp soái ca, tôn nhất cũng sẽ ăn dấm chua




Tôn Nhất vừa đi vào căn tin.

Ở bên trong đã đông nghịt người, trước cửa chắn đầy nhóm học sinh chen chúc đang gọi cơm, có ba khu cả ba khu, vai chân kề sát nhau!

Tôn Nhất tìm một góc rồi ngồi xuống, dự định chờ tất cả mọi người mua xong cơm mới đi. Tùy ý xem từng cảnh trước cửa chắn, thưởng thức đủ kiểu bạn học, đây là chuyện hắn thích nhất ngoại trừ học tập và huấn luyện bên ngoài!

Các nam sinh vừa nhảy lên cao, vừa tranh cãi ầm ĩ mà hướng vào trong. Bạn học nữ coi như rụt rè một chút, chỉ là đưa cánh tay mảnh khảnh giơ hộp đựng cơm trống không về phía trước, trong miệng gọi: “Phiền toái chú! Cho ta một phần cung bảo kê đinh!”

“Ai nha! Đừng đẩy đừng đẩy, xương ta sắp bị chen đến nát! Chú, cho ta phần thịt bò khoai tây cách thủy!”

Nghe thanh âm nũng nịu, Tôn Nhất không nhịn cười được, khẩu khí này thế nào lại giống Bạch Mộc vậy.

Nghĩ tới đây, khắp nơi tìm kiếm thân ảnh của Bạch Mộc, lại phát hiện Bạch Mộc căn bản không trong tầm mắt!

Ngực lộp bộp một tiếng, trong đầu có chút hoảng hốt!

Bạch Mộc mặc dù là một u linh, nhưng cũng biết lễ nghĩa liêm sỉ, bản thân lúc này không mặc quần áo, cậu không muốn như vậy xuất hiện ở trước nhiều người, vẫn luôn trốn ở dưới bàn Tôn Nhất, không dám gặp người!

Tôn Nhất lao ra khỏi căn tin, cơ thể Bạch Mộc do lực hút của hắn, bị bắt đi ra!

Tại trong phòng đông người, Bạch Mộc bất ngờ xuất hiện ở trước mặt nhiều người, mặc dù mọi người đều nhìn không thấy cậu, nhưng vẫn mắc cỡ mà mặt đỏ tới mang tai, một tay che ngực, một tay che voi nhỏ nơi hạ thân, cố gắng hướng phía dưới cái bàn gần nhất chui xuống, lớn tiếng kêu la: “Học trưởng không nên chạy a, tôi sẽ lộ ra ngoài a!”

Đồng thời còn có một thanh âm ngọt nị vang lên: “Tôn Nhất, bạn đi đâu vậy?” Là nữ sinh làm dáng khi nãy trong lớp khuyên hắn đi tìm giáo y.

Nàng tên Hương Nại Tử, một nữ sinh đáng yêu, vóc người đẹp lại có tiền, người theo đuổi hiển nhiên rất nhiều, nhưng duy chỉ thầm mến Tôn Nhất.

Tôn Nhất rõ ràng nghe được thanh âm của Bạch Mộc, dừng bước, đi ngược lại phía sau! Đối với thanh âm của Hương Nại Tử, hắn hoàn toàn bỏ qua.

Lại phát hiện, Bạch Mộc đang dùng sức nắm lấy một chân bàn hướng phía trong chui vào, bởi vì trong lúc hai người vượt quá giới hạn khoảng cách, cho nên bất kể bò như thế nào, Bạch Mộc đều bị dẫn lực của học trưởng dây dưa, căn bản không vào được, cái bàn kia bị cậu lôi kéo lắc lư, chậm rãi hướng bên này chuyển dời.

Các học sinh ngồi vây quanh bàn ăn cơm, sợ đến nhao nhao đứng dậy thoát đi.

“Quỷ a! Nơi này có quỷ!”

Bạch Mộc rất có thể rước lấy phiền phức, Tôn Nhất có chút khốn quẫn, nhanh chóng hướng phía đó chạy nhanh tới.

Hương Nại Tử nghe được các học sinh la hét, mê man mà quay đầu lại.

Tôn Nhất trước một bước vọt tới, ba một cái nằm lên cái bàn đang lắc lư, đồng thời chân phải dồn sức đạp một cái chân trong đó, giả vờ điềm tĩnh nói: “Nơi nào có quỷ, rõ ràng là chân bàn bị hư thôi!”

Đang nói, một cái đĩa nhỏ bay lên không, đã ra khỏi bàn khoảng 1 cm, là tiểu móng vuốt tham ăn Bạch Mộc từ dưới bàn vươn tay lên, bắt lấy một đĩa thức ăn, Tôn Nhất hung hăng đạp cậu một cước.

“Đừng!”

Bạch Mộc che chân bị giẫm đau, cái đĩa trong tay rơi xuống sàn nhà, bể nát một mảnh!

Người này! Tôn Nhất giận đến nghiến răng!

Hướng về phía các bạn học xung quanh nét mặt khác nhau, hắn làm ra vẻ bình tĩnh, tùy ý nhún nhún vai: “Thật ngại, không cầm chắc, sẩy tay!”

Một bên nữ sinh yêu kiều Hương Nại Tử đi lên trước, hướng Tôn Nhất giọng dịu dàng nói: “Bạn học Tôn, không sao đâu, mọi người đều biết là do chân bàn hư, cái đĩa kia mới có thể rơi xuống, cái này cũng không thể trách bạn!”

“Hương Nại Tử nói là vậy, nhưng mà, tôi cũng phải theo giá mà bồi thường cho can tin!” Tôn Nhất giờ phút này vô cùng cảm tạ bạn học hay làm dáng này, tuy rằng ngày thường nàng rất đáng ghét, lúc này lại cảm thấy bạn học nữ này đặc biệt đáng yêu, hướng về phía nàng lộ ra dáng tươi cười đẹp trai!

Bạch Mộc dưới bàn thấy rất rõ ràng, cậu nắm chặt song quyền, nổi cơn tam bành, thấp giọng hầm hừ: “Học trưởng, anh là cái loại cuồng tình!”

Tôn Nhất hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Mộc một cái: “Rốt cuộc ai là cuồng tình? Ở trên thân thể của người khác hết sờ lại cắn!” Giọng nói này là hắn thi triển tiểu thuật truyền ra, trừ Bạch Mộc, những người khác căn bản không nghe được!

Tôn Nhất hung hăng nghiền lòng bàn chân một cái, Bạch Mộc đau đến kêu a a! Lúc này chân của hắn mới hài lòng buông ra chà đạp, cảnh cáo nói: “Cậu lần nữa làm loạn, tôi liền đem cậu uy thần khuyển!” Thấy Bạch Mộc dường như có chút thành thật, xoay qua Hương Nại Tử bên cạnh nói: “Hương Nại Tử, vừa rồi thật cám ơn cậu thay tôi giải vây!”

“Hả? Mình có sao?” Gương mặt Hương Nại Tử mơ mơ hồ hồ.

“Cái này không trọng yếu!” Tôn Nhất cười nói: “Không bằng buổi trưa nay tôi mời cậu! Xem như cảm tạ!”

Bất thình lình Hương Nại Tử căn bản không hiểu cảm tạ chuyện gì, vừa nghe đến Tôn Nhất muốn mời nàng ăn cơm, trước mắt liền sáng lên: “Thật là thật sao?”

Tôn Nhất cười nhạt không nói.

Hương Nại Tử trên mặt phiến hồng, chợt thể hiện ra tiểu nữ sinh ngượng ngùng, hai tay chắp ở sau lưng, xấu hổ: “Nếu bạn học Tôn cũng nói như vậy, mình cũng không tiện từ chối.” E lệ rụt rè, đi theo Tôn Nhất đến một bàn ngồi xuống!

Tôn Nhất biểu hiện rất có phong độ, bố trí ổn thoả tốt cho Hương Nại Tử, lễ độ nói: “Tôi đi mua cơm, cậu ở nơi này chờ tôi một chút!” Sau khi được nàng đồng ý, lúc này mới xoay người hướng cửa chắn nhân số tương đối ít một chút, đi đến, xếp hạng phía sau đội ngũ.

Riêng Bạch Mộc, lén lút từ phía dưới bàn đã sớm tan nát thay đổi vị trí, đến phía dưới bàn Hương Nại Tử.

Đối mặt tên tình địch này, cậu sớm đã giận nghiến răng! Có biện pháp nào có thể chỉnh nàng một trận không ta?

“Đúng rồi?” Bóng đèn trong đầu Bạch Mộc đột nhiên sáng lên, nghĩ ra một ý kiến hay, cậu búng ngón tay, ba!

Bạch Mộc bò ra ngoài cái bàn, khắp nơi tìm kiếm loài bò sát có thể hù dọa người, cuối cùng ở một bên góc tường, phát hiện một con nhện nhỏ lông lá, thế nhưng cậu không dám bắt, vò đầu bứt tai càu nhàu phiền não rất lâu, vẫn là không dám đụng tới.

Bỗng nhiên, cậu linh cơ khẽ động! Đúng vậy, có thể dùng cành cây khều khều con tiểu nhện này, nhưng là đi đâu tìm cành cây chứ, cậu lại không cách nào rời quá xa Tôn Nhất!

Ân…. Cố sức suy nghĩ….

“Đúng rồi! Mình như thế nào quên, nơi này có rất nhiều đũa!” Bạch Mộc trên mặt vui một chút, tính toán thừa dịp mọi người không chú ý, lấy trộm một chiếc.

Nhìn chung quanh, lại phát hiện một cái bàn đối diện bên cạnh ngồi một vị nam sinh rất đặc biệt khác.

Y dáng người rất cao, quần áo không giống với thường nhân tóc dài màu tím đậm, mang kính mắt một bộ nhã nhặn, sắc mặt ôn hòa, phía sau tròng kính là con ngươi đang thẳng tắp nhìn về hướng của cậu.

Bạch Mộc ngoảnh lại nhìn về phía sau, hẳn không có những bạn học khác đi! Chẳng lẽ là đang nhìn mình?

Không không không, không có khả năng! Mình là u linh, y hẳn là không thấy được mới đúng!

Hi lý hồ đồ mà gãi đầu một cái, đứng lên, nhích qua bên trái hai bước thử thăm dò, phát hiện ánh mắt y cũng không có theo tới, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hiển nhiên đã quên, mình còn đang trong tình trạng trần truồng, lòng xấu hổ mới vừa rồi đã sớm vứt xuống một bên, đứng lên nghênh ngang đi tới!

“Hắc hắc!” Một trận cười tà! “Bạn học mắt kính, cậu dám làm tôi sợ! Làm hại tôi thiếu chút nữa hồn phách ly thể! Đương nhiên tôi đã sớm hồn phách ly thể rồi! Ha ha ha, như cậu vậy, làm sao có thể nhìn thấy tôi!” Đứng ở trước mặt nam mắt kính, giương nanh múa vuốt một phen, hai tay đặt ở ngang hông cuồng vọng cười lớn như ma quỷ vậy, phía dưới voi nhỏ theo thân thể run rẩy mà cũng khẽ lắc theo.

“Mua được đồ ăn rồi!” Một người nam sinh tinh thần phấn chấn bồng bột thét, bưng hai mâm rau xanh ngồi vào bên cạnh nam sinh mắt kính, hẳn là bạn thân của y đi.

Nam sinh mắt kính gở xuống kính mắt, lộ ra một đôi mắt tử sắc phi thường hiếm thấy, màu sắc kia tựa như ảo mộng, giống như thạch anh tím lấp lánh mê người.

Y hướng về phía người bên cạnh ôn hòa cười một tiếng!

Bạch Mộc thấy có chút ngây dại, ánh mắt màu tím, phối hợp tóc dài tử sắc xinh đẹp, cùng với ánh dương quang đầy ắp kia, nụ cười xinh đẹp tựa hồ có thể hòa tan hết thảy, quả thực chính là một yêu nghiệt!

“Ngươi thật xinh đẹp!” Bạch Mộc không khỏi than thở!

Bất thình lình, thân thể của cậu bị người níu lại, Tôn Nhất giọng điệu lạnh như băng mang theo một cổ mùi vị đặc thù từ phía sau vang lên: “Cậu rất không tiết tháo, cư nhiên trần truồng trước mặt người khác mà đụng chạm!” Biểu tình cứng ngắc, kéo Bạch Mộc về phía Hương Nại Tử!

“Bỏ ra! Bỏ ra! Tôi không biết tiết tháo? Rõ ràng là anh háo sắc, còn không biết thẹn nói tôi!” Bạch Mộc đang phát cáu, cơ thể đã bị cường ngạnh nhét xuống dưới bàn, tứ chi ngã nhào xuống đất.

Tôn Nhất gương mặt thối ra, một cước đạp lên tay của Bạch Mộc, dùng thanh âm cảnh giới chỉ có Bạch Mộc mới có thể nghe được: “Nên yên phận một chút!” Trong tay lóe ra một lá bùa, trong nháy mắt dính vào cái trán Bạch Mộc, định trụ hành động của cậu.

Bạch Mộc đáng thương ngay cả một cơ hội oán trách cũng không có, tựa như một tác phẩm nghệ thuật bị kiên cố định hình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.