Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

Chương 99: Chương 99: Trời đông tuyết phủ




Bạch Mộc giật mình, “Vu nữ!” Vung tay, bay nhanh ra khỏi bụi cỏ, người vừa mới lao đi, đã bị đại bạch thỏ trong lúc vô tình gặm cỏ cắn trúng.

Miệng con thỏ này vốn chứa đầy yêu khí, bả vai Bạch Mộc không may bị cắn trúng.

“A!”, Bạch Mộc hét lên một tiếng, ôm lấy vai ngã xuống mặt đất.

Từ bả vai tràn ra hồn khí màu trắng nhạt, hồn khí này, có khả năng thanh tẩy, hồn thịt tại đầu vai bị bạch thỏ ăn vào miệng, tản mát hồn khí ôn nhu trong dạ dày, từng chút từng chút thanh tẩy tà khí trong cơ thể bạch thỏ.

Đôi mắt đỏ au của bạch thỏ, dần trở nên trong veo, hơi thở tà ác, lần lượt trở nên hiền lành mềm mại, thân mình to lớn cũng chậm rãi thu nhỏ lại, khi đôi con ngươi hoàn toàn trong trẻo, là lúc bạch thỏ cũng trở lại thành kích thước bình thường.

Rắc! Trò quỷ thuật giống như một tấm gương bất ngờ vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, hoá thành từng vệt sáng nhỏ, biến mất trong không khí, hoàn toàn bị phá giải!

Tôn Nhất, Tôn Kết Vũ cùng Đằng Tú, thể lực đã sớm kiệt quệ, nếu như đấu tiếp, e rằng bọn họ đều có thể bị ma thuật cắn nuốt!

Ảo cảnh bị phá, mọi người liền té trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển!

Cách đó không xa truyền tới tiếng kêu thống khổ của Bạch Mộc, Tôn Nhất cật lực ngẩng đầu lên, phát hiện, Bạch Mộc đang nằm trên đất, che vết thương trên vai, mà từ các khe ngón tay có thể thấy khói trắng đang nhẹ nhàng không ngừng thoát ra!

“Bạch Mộc!”

Tôn Nhất hoảng loạn bò dậy, lảo đảo chạy về phía Bạch Mộc, ôm lấy cậu: “Là kẻ nào làm em bị thương?”

“Đau! Đau chết ta!” Bạch Mộc mồ hôi chảy đầy mặt, che vai, nghiến răng!

Trong nháy mắt ánh mắt Tôn Nhất trở nên âm u lạnh lẽo, hung tợn trừn về phía Tôn Kết Vũ!

Tôn Kết Vũ coi như không thấy, phủi lấy bụi đất dính trên người, cố hết sức thở phì phò, “Anh họ, anh không nên dùng ánh mắt giết người như thế nhìn tôi, vết thương trên người vật nhỏ, căn bản không phải tôi làm, vừa rồi tôi bị rơi vào trong trò quỷ thuật, làm sao đi ra ngoài, không liên quan gì tới tôi hết!”

Đằng Tú một bên vội vàng tiếp lời hỏi: “Kết Vũ cậu cũng rơi vào trong ảo thuật sao? Tôi cũng vậy!”

“Tôi cũng vậy!” Tôn Nhất đột nhiên ý thức được, sự tình so với bọn hắn tưởng tượng nghiêm trọng hơn rất nhiều, nhìn lại Bạch Mộc trong lòng, chẳng biết lúc nào một vị tiểu cô nương một thân áo lông trắng, thanh tú đẹp đẽ đã đứng bên cạnh, nhìn dáng vẻ cô bé hẳn là chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi.

Ánh mắt Tôn Nhất rét lạnh, lập tức phát hiện ra, cô bé chính là con thỏ trong ảo thuật, hắn một tay bóp lấy cái cổ mảnh khảnh của cô bé, u ám nói: “Trò quỷ vừa rồi đều là do mi làm đúng không!”

Cô bé hoảng sợ: “Xin lỗi…”

Thần sắc bị làm kinh sợ này thật không giống như con thỏ hung ác cản trở bọn họ khi nãy!

Tôn Nhất lạnh lùng hỏi: “Bạch Mộc bị thương cũng là mi làm?”

Cô bé vô cùng sợ hãi: “Van ngài thả ta ra đi! Lần sau ta không dám nữa đâu!”

Trong ngực Tôn Nhất, Bạch Mộc hơi thở xuy yếu nắm nhẹ cánh tay Tôn Nhất, vô lực nói: “Học trưởng, không nên làm hại nó…”

“Em quá mềm lòng!” Tôn Nhất nhẹ giọng trách móc Bạch Mộc, tay không tình nguyện buông cái cổ bị kiềm chế ra, lạnh lùng nói: “Lần sau còn dám làm hại Bạch Mộc, ta sẽ giết mi!”

“Ta không dám nữa đâu!” Bởi vì thỏ ăn phải hồn khí có năng lực thanh tẩy, do đó mà từ tà ác trở thành vô cùng hiền lành, trong miệng cô bé phun ra một bạch cầu, vứt trên mặt đất, rồi như một làn khói trốn vào rừng rậm sâu thẳm, biến mất không thấy bóng dáng!

“Đáng tiếc cho một cô bé xinh đẹp như vậy, có thể dùng trò quỷ thuật tách mấy người chúng ta ra mà vây khốn, loại con gái vừa có sắc đẹp vừa có năng lực cường đại bây giờ thật khó tìm! Nếu như lấy về được làm vợ, thì cuộc đời quá hạnh phúc luôn!”

Đằng Tú một bên, đắm chìm trong mộng đẹp cùng mỹ nhân thỏ triền miên lăn giường, một bên nước miếng chảy ròng lẩm bẩm một mình.

Y không chú ý tới việc vu nữ biến mất.

Bạch cầu trên đất vừa gặp ánh sáng mặt trời, trong nháy mắt trả lại thành hình dạng vu nữ, thấy Đằng Tú háu sắc nước miếng tung bay, cô ta căm tức đến cực điểm, ‘bá’ một cái rút ra thuỷ phân roi bên hông, hung hăng quất vào trên người Đằng Tú, “Xú nam nhân, anh lại dám triêu tam mộ tứ!”

Ba!

“A!…”

Ba!

“Á…”

Ba! Ba! Ba!

“A ưm ô…! Anh sai rồi, đừng đánh mà…”

Trong rừng cây, có thể thấy một cảnh tượng, vu nữ tức giận quơ roi, ở trong rừng qua lại như con thoi, đuổi theo Đằng Tú đang ôm đầu chạy trối chết!

Mặt trời đỏ rực ngã về tây, hoàng hôn buông xuống, mấy người loay hoay chậm chạo vòng vo một vòng lớn trong rừng, ngoại trừ buổi sáng đụng phải con thỏ kia, ngoài ra không thu hoạch được gì khác!

Đằng Tú nâng tay, nhìn nắng chiều, cảm thán: “Aiz nha! Sắc trời không còn sớm, không bằng hôm nay chúng ta cắm cộc ngủ ngoài trời ở đây đi!”

“Đây cũng là một ý kiến hay!” Tôn Kết Vũ cũng hưởng ứng theo!

“Tôi không thích!” Tôn Nhất lạnh lùng nói.

“Ưm! Học trưởng, chúng ta ở nơi này cắm trại đi! Chơi vui lắm đó!” Bạch Mộc nằm ở trong lòng học trưởng, mặc dù cơ thể đau nhức, nhưng tính ham chơi vẫn còn rất mạnh mẽ!

Bất ngờ! Tôn Nhất vươn một tay ra, đốt cháy một lá bùa, ném lên người Đằng Tú!

Phụt!

Ngọn lửa tức khắc bốc cháy hừng hực trên người Đằng Tú!

“Cứu mạng a! Cứu mạng a! Ta sợ lửa…”

Trong ngọn lửa, Đằng Tú sớm đã biến mất không thấy, đứng ở nơi đó giãy dụa, chính là một con Hồ yêu xinh đẹp!

Bạch Mộc hai mắt hoa lên, một tay ôm lấy cổ Tôn Nhất, vô cùng, suy yếu chỉ nữ nhân trong ngọn lửa, “Cô? Cô không phải là mỹ nữ hôm qua sao?”

“Mau! Mau mau cứu! Bỏng chết ta!”

Cái đuôi Hồ nữ đã bị lửa thiêu cháy!

“Cẩn thận vết thương đó!” Tôn Nhất một mặt trấn an Bạch Mộc, cùng lúc lớn tiếng chất vấn hồ nữ: “Đằng Tú đâu?”

“Trước dập lửa, trước dập lửa, ta mà chết, nam nhân kia cũng không sống được!” Hồ nữ quơ tay múa chân, vỗ cái đuôi ngay mông bị cháy đến đau nhức!

Tôn Nhất trong miệng nhẩm một chút, lửa đang cháy bừng bừng đã được dập tắt, Hồ nữ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn lại cái đuôi lông trắng hồng nàng từng lấy làm hãnh diện, bây giờ đã cháy sém một mảnh, trong lòng không khỏi phát cáu, giọng điệu nói chuyện với Tôn Nhất cũng trở nên khó chịu: “Này! Ngươi thật là độc ác! Chẳng qua là ta chỉ biến thành dáng vẻ của tên kia một chút thôi, đám người các ngươi có cần đốt ta thành như vậy không?”

“Bớt sàm ngôn đi! Đằng Tú đâu?” Tôn Nhất một lần nữa lạnh hỏi, ánh mắt hung ác, biểu hiện đã mất kiên nhẫn!

Hồ nữ vuốt vuốt cái đuôi đáng thương, chỉ về phía tây, “Hừ! Hắn đuổi theo Tuyết nữ rồi, đừng nói ta không nhắc nhở các ngươi, Tuyết nữ cũng không đáng yêu giống ta đâu, nhìn bộ dáng tên nam nhân sắc meo meo kia, chắc là đã sớm bị đông lạnh thành người tuyết rồi!”

Tôn Nhất mặc kệ nữ nhân đang líu ra líu ríu, chạy nhanh về hướng Tây, những người khác cũng theo sát phía sau, đến lúc Hồ Nữ ngẩn đầu lên, bốn phía đã vắng tanh không một bóng người.

Hồ Nữ hất cái đuôi xám tro, bĩu môi, hướng về phía phía tây hô to: “Mấy đứa ngốc kia, các ngươi không nghe lời ta, nhất định sẽ hối hận, Tuyết nữ ghét nhất bị người khác xâm nhập vào lãnh địa của nàng, các ngươi nhất định sẽ bị đông cứng mà chết!”

Mấy người Bạch Mộc một đường chạy về phía Tây, đi tới một bãi đất rộng, trời đất đột nhiên u ám, cuồng phong gào thét, cát bay mù mịt, chỉ trong chốc lát, rừng rậm đã biến mất, đập vào mắt chính là nhánh cây khô bị gió thổi đến trơ trụi, cùng một bầu trời đầy tuyết.

Tôn Nhất nắm lấy tay Bạch Mộc, căn dặn cậu: “Cẩn thận một chút! Nghe nói Tuyết nữ là yêu quái có tính lãnh địa rất mạnh, chúng ta phải thật cẩn thận!”

Đang lúc nói, những bông tuyết trắng lác đác rơi bỗng trút xuống như mưa, hối hả bay xuống, hoa tuyết vừa dày vừa nặng, xen lẫn mưa đá, như sét đánh đánh vào mỗi người đang đứng trên mặt đất, tất cả đều ôm lấy đầu, nhanh chóng tìm chỗ trú ẩn!

Bỗng nhiên Tôn Nhất dừng bước, nơi này có một đống tuyết, giống như hình người, chẳng lẽ là Đằng Tú?

Tôn Nhất nhịn không được suy ngẫm, bên cạnh, Bạch Mộc không chịu được đá tuyết rơi lộp bộp, oa oa kêu, nhưng một lúc sau, cơ thể đã bị đánh thành một chuỗi khói mù nồng nặc thật nhỏ, yêu khí tản ra tràn ngập trong tuyết, Bạch Mộc có thể cảm nhận khí lực trong nháy mắt bị rút cạn.

Sao lại thế này?

Cậu nỗ lực muốn hồi phục thân hình, nhưng cơ thể lại mềm nhũn ngã sấp xuống, sương mù tụ lại quanh người, trở nên méo mó, cố gắng lấy lại tinh thần, biến hình đầu người, nhìn về phía những người khác!

Lúc này, mọi người đều vì yêu lực trong băng tuyết mà xụi lơ trên đất, sức lực vu nữ yếu nhất, đã bị đông cứng thành người tuyết!

Nhìn sang Tôn Nhất, trên người sớm đã bao phủ một tầng tuyết mỏng, tình hình Đằng Tú và Tôn Kết Vũ cũng giống Tôn Nhất không mấy lạc quan!

Học trưởng…

Muốn gọi anh, nhưng cơ thể lại khó chịu không cách nào hé miệng!

Tuyết lớn vẫn tiếp tục rít gào, vù vù, cuồn cuộn, chỉ hơn mười phút trôi qua, tất cả mọi người đều hoá thành pho tượng tuyết.

Cách đó không xa, Hồ nữ đứng ở ranh giới lãnh địa của Tuyết Nữ, cả người chồm về phía này.

Nhìn thời tiết thay đổi thêm khắc nghiệt, trong lòng nàng hiểu, tất cả mọi người, chạy không khỏi một kiếp này.

Hồ nữ không nén được tiếng thở dài: “Haizz! Ta nói mà, các ngươi không nghe, nhất định sẽ hối hận, bây giờ ai cũng không có cách nào cứu các ngươi! Đáng tiếc, Băng Hàn Châu và Huyễn Châu của chúng ta còn ở trong tay các ngươi, có lẽ đây chính là số mệnh!”

Vẻ mặt ảm đạm cúi đầu, xoay người bước đi!

Trong trời đông tuyết phủ, tất cả mọi người bị băng tuyết mang theo yêu lực che lấp, ngay cả linh lực ý niệm của cũng bị phong ấn dưới lớp tuyết.

U linh vốn không thuộc về loài người, vậy mà Bạch Mộc cũng không thể tránh được thử thách khó khăn lần này!

Tuyết rơi càng thêm điên cuồng, Bạch Mộc dần chìm vào giấc ngủ mê mệt, tiến vào trạng thái ngủ sâu vĩnh viễn, bất kể ai từng nghe nói qua về Tuyết nữ đều biết, loại trầm miên mãi mãi này, không có lực lượng cường đại phá vỡ thì không cách nào tỉnh lại được nữa…

Bên cạnh Bạch Mộc, một thoáng khi Tôn Nhất bị băng tuyết đóng băng, khởi động sức mạnh ma nhãn, ma nhãn làm cho thân thể hắn có thể duy trì hơi nóng nhất định, mặc dù rơi vào ngủ say, nhưng Tôn Nhất vẫn có thể duy trì tư duy nhất định.

Hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, tận tình hấp thu yêu lực từ lớp tuyết đang không ngừng gia tăng trên người, nếu dùng ma nhãn quan sát, sẽ nhìn thấy rõ ràng ma lực màu lam nhạt trên tuyết, đang thâm nhập vào cơ thể Tôn Nhất.

Tôn Nhất vẫn không nhúc nhích!

Đại tuyết tung bay, thời gian chỉ khoảng một chén trà, cũng đã phủ dày ba thước, một cô gái áo trắng cô đơn, đưa lưng về phía mấy người bị băng tuyết che lấp, xuất hiện trên chạc cây bị tuyết dày bao phủ.

Tuyết nữ mặt vô biểu tình, ngồi ở tàng cây, xa xăm nhìn về phía hồ nước bị đóng băng đằng kia, khẽ thở dài!

Tôn Nhất hấp thu đủ sức mạnh từ băng tuyết, phóng xuất ra hỏa diễm bạo khí, từ bên trong đứng dậy!

Tuyết nữ lơ đễnh, không quay đầu lại, nàng thản nhiên nói: “Ta cũng biết, có thể đóng băng tất cả, lại không thể phong bế người kế thừa ma nhãn ngươi! Ta vốn phải ở chỗ này lẳng lặng chờ đợi, đợi chờ người kia trở về, nhưng mà không như mong muốn, dù ta cố gắng thế nào cũng không thể được tròn mộng đó!”

Giọt nước mắt trong suốt của Tuyết nữ yên lặng rơi trên tuyết, từ tán cây bay xuống!

Quần áo trắng toát theo gió vũ động, rơi xuống một chút bông tuyết.

Nàng bỗng nhiên lao nhanh đến trước mặt Tôn Nhất, vươn lợi trảo hiện lên băng hàn âm trầm, dự định lấy mạng Tôn Nhất, nhưng không ngờ trên người Tôn Nhất lại có Băng Hàn Châu khắc chế băng hàn của nàng, bàn tay đến trước mặt, nhưng không cách nào chạm vào thân thể hắn, Tôn Nhất thừa cơ dán một lá bùa định trụ trên mặt Tuyết Nữ.

Tuyết nữ không thể động đậy, trong lòng nàng ngẩn ra, tiếp đó sắc mặt biến ảm đạm, yếu ớt nói: “Trên người ngươi có Băng Hàn Châu khắc chế vận mạng ta, ta không cách nào giết chết ngươi, muốn giải khai đóng băng nghìn dặm, chỉ có giết ta! Chỉ hy vọng một ngày kia, khi ngươi gặp được An Bối Tinh Minh, có thể nói cho hắn biết, ta không thất hứa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.