Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

Chương 66: Chương 66: Vu nữ bắt giữ




Nó là một chúchó đặc biệt xinh đẹp, hình dáng ưu mỹ, bộ lông sáng bóng!

Ba ba âm thầm cảm thán, sợ hãi trong lòng bị che kín bởi sự hiếu kì, ít nhiều cũng giảm được đôi chút, mông rời khỏi ghế dựa, tiến lên vuốt ve thần khuyển.

“Ô…”

Thần khuyển nhe răng nhếch miệng, phát ra thanh âm nguy hiểm, nhe răng nanh đối với ông, tỏ vẻ đe dọa, muốn cho người này thấy khó mà cách xa nó một chút!

Loài người là sinh linh đáng ghét nhất, lúc nào cũng tự cho là đúng, lại rất ích kỷ!

Đây là quan niệm chủ quan của thần khuyển!

Ba ba bị nó gừ một cái, vội vàng thu tay lại, về chỗ ngồi!

Tốn Khuê Lang vẫn còn đang tìm Bạch Mộc.

Thần khuyển quay đầu nhìn xung quanh, cũng cảm thấy tình hình không bình thường, nó mở cái miệng khéo léo máu đỏ, dùng thanh âm loài người hỏi: “U linh kia đâu?” Nó biến thành sủng vật, thanh âm không chấn động như trước đây, trái lại có chút giống thanh âm nhân loại nam tính thành thục mà trầm ổn.

Ba ba tức khắc ngốc lăng! Ôngkhông nghĩ tới, một con chó lại có thể mở miệng nói chuyện!

Tốn Khuê Lang quay người lại, kinh ngạc hỏi: “Mi là thần khuyển? “

“Nhân loại, ta hỏi ngươi u linh kia đâu?” Thần khuyển không đáp mà hỏi ngược lại.

Tốn Khuê Lang trầm mặc, lẳng lặng nhìn thần khuyển.

Nó đích xác là thần khuyển, răng nhọn con ngươi màumáu, còn có một bộ lông tuyết trắng. Cơ thể mặc dù nhỏ đi, nhưng khí chất cao quý thì không phải động vật bình thường nào cũng có thể sở hữu!

“Nhân loại! U linh kia đâu?” Thần khuyển không nhịn được hỏi lại một lần nữa.

“Cậu ta tiêu thất!” Tốn Khuê Lang cúi đầu nhỏ giọng đáp trả.

Len lén liếc thần khuyển một cái, phát giác ánh mắt của nóphi thường u ám, thu hồi tầm mắt lần nữa trầm mặc.

+

Cách nhà Tốn Khuê Lang không xa có một khu nhà khác toạ lạc.

Cănnhà cũng không lớn, bài trí lại theosắc thái cổ xưa, đồng thời mang chút khí tức thần bí.

Trong phòng có một cô gái tóc dài xinh đẹp, côcó một đôi con ngươi màu trắng sữa, chính bởi vì đôi mắt này, làm cho côở trước mặt người khác hết sức tự ti.

Hàng xóm chung quanh đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn cô.

“Ai! Đứa nhỏkia thật đáng thương, lớn lên xinh đẹp như thế, vậy mà mắc bệnh bệnh đục tinh thể!”

“Đúng vậy đúng vậy! Nếu đôimắt kia khoẻ mạnh thì thật tốt, không chừngcòn gả vào được một nhà tử tế!”

Đủ loại hoặc đồng tình, hoặc thờ ơ, hoặc lời nói tam bát(nhiều chuyện/tám nhảm)lẩn quẩn bên tai cô gái, đây là lời màlúc sáng mở cửa cônghe được, giọng điệu này của các bác hàng xóm đã nói không biết mấy trăn lần, mỗi lần nghe được đều là thanh âm như nhau!

Cô gáitrầm mặc, suy nghĩ những chuyện kia, tâm tình đặc biệt kém.

Bởi lẽ đó, côvô cùng chán ghét ra ngoài vào ban ngày, cũng chán ghét tiếp xúc với con người.

Cô gái đang chiếu cố một u linh suýt biến mất trên giường, u linh nàychính là Bạch Mộc.

Thương thế cậu tarất nặng, ngực có bốn vết rách dài, bạch khí vẫn còn đang lượn lờ thoát ra ngoài.

Cô gáilấy một chậu nước nóng, nhẹ nhàng chà lau vết thương cho cậu.

Cô gái có một thân phận không muốn người biết, chính là vu nữ. Mỗi lần đến thần xã vì mọi người cầu phúc, đều sẽ mang theo mặt nạ. Côkhông thíchngười khác thấy hai mắt của mình, nó làm côrất khó chịu!

Nguyên nhân chính là như vậy, côcó năng lực thanh tẩy rất mạnh. Hơn nữa, còn hiểu biết rất nhiều vu thuật chữa bệnh cho cácloài khác nhau!

Vết thương Bạch Mộc rất sâu, động tác vu nữ rất cẩn thận, cũng rất kỹ lưỡng!

Đối với u linh mà nói, vu nữ là cực kỳđáng sợ, bởi vì bản thân u linh thuộc loại ô uế, đại đa số vu nữ cùng u linh đều không chung đường, sẽ dùng nước phép xua đuổi, thậm chí là tiêu diệt!

Nhưng mà hôm nay, tâm tình vu nữ đặc biệt không tốt, côđã 25 tuổi, đến giờ vẫn không quen được một người bạn trai, thậm chí ngay cả một người bạn cũng không có.

Ban nãy đi ngang qua nhà Tốn Khuê Lang, thấy trên đất có một tiểu u linh, dáng vẻ hết sức đáng yêu. Vì vậy, côđã yên lặng ôm lấy, định mang về nhà làm bạn nuôi. Lại bất ngờ phát hiện, Bạch Mộc hình như cùng với người trong nhà có một loại ràng buộc đặc thù, đây đã là khoảng cách cực hạn, căn bản không cách nào mang đi.

U linh sao lại nằm trên đất? Còn bị thương nặng như vậy? Trói buộc trên người củanólà chuyện gì?

Vu nữ rất kỳ quái, côtất nhiên nghĩ không ra, Tốn Khuê Lang vốn là định mang Bạch Mộc đi thần xã tìm mình, để chữa trị vết thương, nhưng không ngờ Bạch Mộc bị trói buộc lôi kéo, không cách nào cùng Tốn Khuê Lang đi ra quá xa, mới vừa rời khỏi sân nhà, cậuđã bị trói buộc vô hình kiềm lại.

Vu nữ thật sự là quá mức tịch mịch, thiếu hụt yêu mến nên côthật rất muốn có bạn. Thế là, tay tiến vào bụng Bạch Mộc cầm lấy một sợi dây xanh đặc biệt, sợi dây đó, chính là dây thừng đặc thù đem linh hồn Bạch Mộc và Tôn Nhất bó buộc chung với nhau. Vu nữ lấy ra cây kéo linh lực đặc chế nhẹ nhàng nhấp một cái, không một tiếng động, đã đem trói buộc hai người cắt đứt.

Bất tri bất giác, Bạch Mộc đã thành u linh độc lập, cậuvẫn hy vọng có thể đạt được tự do, dưới tình huống vô ý thức, nguyện vọng trước kia đã được thực hiện!

Vu nữ chú tâm chiếu cố cậu, dùng linh lực điều trị thương tích cho cậu.

Cũng sử dụng ngân châm đặc chế và linh khí vì cậu chế thành sợi tơ may miệng vết thương lại.

Ba ngày sau, Bạch Mộc từ từ tỉnh lại.

Khi tỉnh lại, Bạch Mộc ngây ngô nhìn khắp phòng xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm, nữ nhân xa lạ, còn có kích cỡ cơ thể đã khôi phục như bình thường.

“Cái kia… Đây là nơi nào?” Bạch Mộc mờ mịt ngồi dậy, hỏi nữ nhân quỳ dưới đất lau chùi sàn nhà.

“Nhà tôi!” Gương mặt của côtinh xảo như búp bế bằng sứ, không một tia biểu cảm, thanh âm băng lãnh mà bình tĩnh.

“Nhà cô?” Bạch Mộc mờ mịt nhìn căn phòng mang hương vị cổ xưa này, bỗng nhiên, cậuhình như nhớ ra cái gì đó, lại hỏi: “Tạisao chỉ có một mình tôi? Học trưởng đâu?”

Động tác lau chùi của vu nữ dừng lại một chút, lại tiếp tục lau, dùng giọng điệu lạnh lùng đáp trả: “Không biết!”

Không biết?

Trong lòng Bạch Mộc căng thẳng!

Chẳng lẽ học trưởng đã chết? Cho nên cậumới có thể một thân một mình ở tại chỗ này?

“Học trưởng! Học trưởng!” Bạch Mộc vừa kêu vừa từ trong chăn bay lên, bay về hướng cửa sổ muốn ra ngoài!

Hưu! Bịch!

Cậunặng nềđụng phải cửa sổ, rớt xuống!

Bạch Mộc rất nhanh từ dưới đất bay lên, bất khả tư nghị nhìn cửa sổ, cửanày rõ ràng mở mà, sao cảm thấy giống như đụng vào thủy tinh vậy?

“Đây là chuyện gì?” Bạch Mộc lẩm bẩm, đưa tay chạm vào!

“Vô dụng!” Lời nói lạnh như băng của vu nữ vang lên bên tai cậu, “Cả phòng đều được tôidùng kết giới phong tỏa! Cậukhông ra được đâu!”

“Lập kết giới này vì tôi?” Bạch Mộc kinh ngạc.

“Đúng vậy!” Tiếng nóilạnh lẽo.

“Tại sao cô muốn làm như vậy?” Bạch Mộc bay lên phía trước, nắm lấy bả vai vu nữ! “Thả tôira ngoài, tôimuốn tìm học trưởng!” Trong lòng cậuvô cùng lo lắng cho học trưởng, tâm tình rõ ràng có điểm mất khống chế, gương mặt mang vẻ tức giận!

“Đó là tên có trói buộc vớicậuà?” Vu nữ lãnh đạm hỏi.

“Côbiết? Anh ấyở đâumau nói cho tôibiết!” Bạch Mộc lắc lắc bả vai của cô gái, “Có phải anh ấy đã chết rồi không?” Nói nói, nước mắt lớn chừng hạt đậu tràn mi, theo gương mặt xinh đẹp chảy xuống, rơi vào trên bàn tay ngọc ngà của vu nữ.

Giọng vu nữ cứng ngắc, lầm bầm lầu bầu:“Đây là nước mắt u linh sao? Cậuchỉ là một u linh nho nhỏ, vậy mà sẽ vì một nhân loại mà rơi nước mắt?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.