Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn (chưa bê)
“Cái gọi là nhập ma, cũng giống như ngươi tu tiên có mười lăm giai đoạn, ma đạo cũng chia thành mười lăm cửa, một dâm dục, hai sát sinh, ba trộm cướp, bốn dối trá, năm tà ma, sáu tham lam, bảy ngạo mạn, tám giận dữ, chín cuồng vọng, mười oán hận, mười một cuồng vọng, mười hai phỉ báng, mười ba hung ác. Còn hai cái cái còn lại...Không ai biết cả, cũng không biết ác niệm thế nào.”
Trong bóng đêm đen kịt, Phá Quân châm một ngọn đèn chong, chiếu sáng toàn bộ sơn động tối đen. Tiểu Phượng Hoàng biến về hình chim nhỏ ngồi xổm bên cạnh, cục nắm tròn vo ngồi sưởi ấm, hết sức chăm chú lắng nghe lời Phá Quân nói. Bên kia, Thất Sát dựa vào vách đá chợp mắt, không biết có nghe hay không.
Đã hai ngày trôi qua từ lúc bọn họ xuất phát, còn một ngày nữa liền có thể đến núi Đan Hồ. Tiểu Phượng Hoàng cũng không nghĩ đến vấn đề mấy ngày trước Tinh Dịch hỏi y “Ngươi cảm thấy Thất Sát và Phá Quân ai đẹp hơn”, cũng không thấy có gì không thích hợp. Thất Sát vẫn trầm mặc như cũ, Phá Quân vẫn tùy tính nói nhiều, còn hay vuốt lông Tiểu Phượng Hoàng, cho y ăn mấy viên thức ăn thỏ, không gì khác so với thường ngày.
Tiểu Phượng Hoàng năn nỉ: “Phá Quân ca ca, ngươi nói tiếp đi, ta đang nghe nè.”
Phá Quân vuốt lông y, suy nghĩ một chút: “Hiện nay đã xuất hiện cái tên phế vật thứ mười ba, hắn quá mức liều lĩnh, một hơi uống một đống ma dược, khí tức trực tiếp bị xóa xổ, tu luyện đến thất tâm phong*, sau này trở thành con rối mặc người sai sử, vô cùng thê thảm. Cho nên, tu ma cũng cần phải chú ý, phải tiến hành theo chất lượng. Nếu như trong lúc tu luyện tự ý sử dụng thuốc bổ trợ, hoặc bị những thứ khác quấy nhiễu khiến khí tức bị xóa, đó là càng nguy hiểm.”
(*Thất tâm phong: là một loại bệnh tâm lý, phát bệnh ở thần kinh đại não, do năng lực chịu đựng của tâm lý nhỏ hơn áp lực bên ngoài, do đó xuất hiện tâm lý, hành động, ý chí trở nên bất thường. Thường xuyên xảy ra ở nhóm người chịu áp lực lớn.)
Tiểu Phượng Hoàng lo lắng, tự đi vòng vòng tại chỗ: “Chỉ cho Vi Kiêm mười lăm ngày, hắn dự định trong mười lăm ngày tu luyện mười lăm loại ma vật này sao? Vậy có phải quá liều lĩnh?”
Phá Quân xoa xoa cái ót y: “Đừng lo, căn cốt của Đế quân không phải bình thường. Hơn nữa, ta suy đoán...Sức mạnh Tinh Bàn, chỉ cần tám loại quan trọng nhất là được, ngươi đừng lo, đối với Đế quân tám loại là rất dễ dàng.”
Tiểu Phượng Hoàng lúc này mới hơi yên lòng một chút. Cọ cọ tay Phá Quân, sau đó nhảy xuống đất, lạch bạch chạy đến cái bọc nhỏ hành lý lăn ra ngủ.
Đây là cái bọc đã theo y đến Phù Lê cung, là hàng trang duy nhất của y - cái bọc màu lam có thêu một đóa hoa trắng nhỏ, bên trong chỉ đựng một cái nhẫn trữ vật cũ nát, đã từng mang một vạn phù chú biến hình của Kim Kim. Hiện nãy trong nhẫn đang chứa một thanh trường kiếm, khi y lên đường, Tinh Dịch đã đưa cho y.
“Đây là một phần kinh hỉ ta cho ngươi tiểu Tròn tròn.” Khi tạm biệt, Tinh Dịch đã nói vậy với y, còn có chút khẩn trương, “Ngươi với ta song tu thì càng kinh hỉ hơn, ta...Không biết ngươi có thích thanh kiếm này không, nếu không quá ghét thì ngươi hãy giữ lại nhé.”
Tiểu Phượng Hoàng nhận lấy, phát hiện đây là một thanh kiếm đỏ thẫm, quang hoa khởi động, ngưng tụ linh thức của người cầm.
Y ôm thanh kiếm vào ngực, thăm dò hỏi: “Thế nhưng ta không biết dùng kiếm.”
Tinh Dịch nhìn y, vươn tay: “Trả lại cho ta.”
Tiểu Phượng Hoàng tất nhiên không trả, cười hì hì ôm kiếm bỏ chạy. Tinh Dịch đuổi theo vài bước, kéo người ôm vào lòng, cảnh cáo: “Lúc ta rèn thần binh đã dùng tam vị chân hỏa của Phượng Hoàng rèn suốt ba trăm năm, mới có thể luyện ra tuyệt thế thần binh, chỉ gặp không thể cầu, vạn năm qua, ta đã rèn qua vô số binh khí, cuối cùng cũng chỉ luyện được một thanh. Nếu ngươi vứt bỏ, ta liền đem ngươi làm món nước đào Tròn tròn.”
Hắn sờ tóc y, thấp giọng nói: “Dùng thanh kiếm này bảo vệ mình, biết không?”
Tiểu Phượng Hoàng cố sức gật đầu, nhãn thần sáng sủa.
Tinh Dịch không muốn y tự đi, biến Tiểu Phượng Hoàng về hình chim nhỏ, chà xát nắn bóp cho đã đời rồi ném vào lòng Phá Quân, cứ như vậy vội vã bế quan. Tiểu Phượng Hoàng tự thu thập một bọc hành lý nhỏ, theo Phá Quân và Thất Sát khởi hành đến núi Đan Hồ, tìm kiếm Phượng hoàng Minh tôn. Dựa theo hành trình, ngay mai cả đám sẽ tới nơi.
Tiểu Phượng Hoàng đang ngủ thì bị Phá Quân gọi dậy ăn cơm, hôm nay Phá Quân làm món tả pín lù*.
(tả pín lù: nó giống như kiểu lẩu nhúng í, ăn gì nhúng đó, đồ ăn rất đa dạng phong phú, nghề chính của Phá Quân là làm lẩu mà:)))
Phá Quân rầy la y: “Ta nói trước cho biết, thức ăn cho chim ta không biết làm, Tròn tròn ngươi biến về hình người đi, phải ăn cơm thật ngon đấy, là Đế quân phân phó cho ta.”
Tiểu Phượng Hoàng liền biến về hình người.
Ăn một hồi, Phá Quân phát hiện có gì đó sai sai: “Tiểu Tròn tròn, ngươi ăn không ngon hả?”
Tiểu Phượng Hoàng uể oải, không phấn chấn, nhìn thức ăn trong tay lắc đầu: “Có thể là do đi quá vội, có chút choáng váng, không có liên quan đến ăn không ngon, ta còn mang theo rất nhiều tiên thảo chua, cái này có thể ăn khai vị.”
Thất Sát đột nhiên nhìn y kỳ quái.
Tiểu Phượng Hoàng không chú ý tới, y sờ soạng nửa ngày, kiên nhẫn móc ra một đống tiên thảo chua có thể xếp thành hàng.
Y nhanh chóng lấy một miếng lên gặm, còn mời Phá Quân và Thất Sát ăn cùng,
Phá Quân ngắt một miếng nhỏ ăn thử, thiếu chút nữa chua đến trợn mắt, vội vàng trả lại cho y: “Chua quá đó tiểu Tròn tròn, ngươi cứ giữ cho mình đi. Răng ngươi có sao không?”
Tiểu Phượng Hoàng do dự: “Chua thật hả?” Y mong đợi nhìn Thất Sát, hỏi: “Thất Sát ca ca, ngươi thấy cái này ăn ngon không? Vi Kiêm và Phá Quân ca ca đều nói chua, nhưng ta thấy ngon quá trời, mỗi ngày ta đều ăn cái này với cơm.”
Thất Sát sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Ngươi nói cái gì? Mỗi ngày ngươi đều ăn cái này với cơm?”
Dường như hắn muốn xác nhận điều gì, Tiểu Phượng Hoàng bị hắn hỏi lại càng thêm hoảng sợ, vò tóc nói: “Vâng, đúng vậy, Thất Sát ca ca, răng ta cũng tốt lắm, không có vấn đề gì, ngươi muốn nếm thử không?”
Thất Sát có lẽ nhận thức được mình có hơi thất thố, lắc đầu nói: “Không ăn, ngươi cứ ăn đi.”
Tiểu Phượng Hoàng lục túi nửa ngày, sau đó tìm được một quả gì đó, kín đáo đưa cho hắn: “Thất Sát ca ca, ngươi ăn cái này đi, ta thấy mấy hôm nay ngươi chẳng ăn gì. Cái này ngọt lắm, rất thơm ăn rất ngon.”
Thất Sát có chút cứng đờ: “Không cần, ta...”
Tiểu Phượng Hoàng lại biến về hình chim nhỏ, chủ động ngậm lấy trái cây đưa cho hắn. Đưa trái cây xong chim nhỏ vẫn không đi, chỉ là mong đợi nhìn Thất Sát, còn có chút ngượng ngùng: “Thất Sát ca ca, ngươi chưa bao giờ sờ sờ ta.”
Thất Sát: “?”
Tiểu Phượng Hoàng ưỡn cái bụng mỡ, vỗ cánh nhỏ, nhảy lên đầu gối hắn, rũ cái ót xuống đặt ở tay hắn, ân cần giáo dục: “Thất Sát ca ca, nếu ngươi cũng bị choáng váng ăn không ngon, có thể sờ sờ ta thả lỏng tâm tình.”
Thất Sát chần chừ nhìn y, vươn tay thử sờ cái ót vài cái, như hoàn thành nhiệm vụ mà trút hơi thở nhẹ nhõm, sau đó dùng hai ngón tay xách con chim ú nhẹ nhàng đặt xuống đất.
Phá Quân bên cạnh khịa sang: “Hắn ăn không ngon, coi chừng đem ngươi đi nấu đấy. Qua đây Tròn tròn, cho ta sờ một miếng, đêm nay ngươi ngủ bên này, thiệt là một cái lò sưởi nhiều lông ấm áp mà.”
Thất Sát liếc Phá Quân một cái, Phá Quân cũng nhìn sang hắn. Hai tầm mắt giao nhau rồi tự thu liễm, bầu không khí lại thêm căng thẳng.
Chỉ có Tiểu Phượng Hoàng sau khi ăn mấy viên tiên thảo chua lăn ra ngủ say sưa không biết gì, hai móng nhỏ gác lên bọc đồ, còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Đêm đã khuya, bọn họ yên tĩnh nghỉ ngơi trong sơn động, tiếng hít thở chậm rãi phập phồng, nhưng chân chính đi vào giấc ngủ thì chỉ có mỗi mình tiểu chim ú.
Tới hừng đông, Thất Sát đột nhiên đứng dậy, đi tới chỗ cửa động.
Hắn vừa mới tới, Phá Quân chậm rãi mở mắt, không biết vô tình hay vô ý hỏi một câu: “Tinh quân, đi đâu vậy?”
Thất Sát đáp ngắn gọn: “Ngủ không được, hít thở không khí.”
Phá Quân không nói một lời, đứng dậy đi theo, một tấc không rời cùng Thất Sát rời khỏi động, sau khi ra ngoài, Phá Quân chậm rãi nói tiếp: “Vừa lúc, ta cũng hít thở không khí.”
“Thật không?” Thất Sát nhíu mi, cười khẽ, “À, trong sơn động nhìn không ra, ra ngoài rồi mới thấy. Ngươi nhìn chòng chọc ta lâu như vậy, có phải nên giải quyết một lần?”
Phá Quân ngả ngớn cười: “Đừng có nói mấy lời ái muội thế, ta là người có gia đình rồi nhá.”
Thất Sát ngây một lúc, sau đỏ khuôn mặt đỏ bừng - thẹn quá thành giận, một giây sau, cuồng phong bốn phía nổi lên, trong tay hắn chậm rãi hóa ra một thanh lam đao, hàn quang rực rỡ, lộ ra sát khí: “Ngươi...”
Phá Quân bất động đứng tại chỗ, trong tay cũng âm thầm kết ấn, binh khí sẫm màu cũng chậm rãi thành hình. Hắn vẫn duy trì cái kiểu cười lưu manh, nhưng nhãn thần lại vô cùng sắc bén: “Thất Sát tinh quân, đôi khi ngươi không tự nghĩ lại một chút, vì sao ngươi thế này mà không đùa giỡn với mọi người, vì sao cô đơn không vui - đám người yêu cũ của Nguyệt Lão ấy, có thể xếp một vòng Phù Lê cung, mỗi ngày chúng ta đều cười hắn, nhưng hắn vẫn vui vẻ. Mà Tinh quân ngươi - nói nhỏ thì không hài hước thì thôi, bản tính khắt khe gay gắt, nói lớn thì bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo.”
Ánh lửa trong tay hắn phảng phất càng cháy càng mạnh, sau đó ngưng tụ thành hình một trường kiếm đỏ như lửa, uy lực gấp trăm ngàn lần thanh lam đao trong tay Thất Sát, đây chính là thanh kiếm Tinh Dịch đưa cho Tiểu Phượng Hoàng.
Phá Quân nhíu mày: “Muốn đánh sao? Thanh kiếm này là ta mượn Tròn tròn đó, Phù Lê Đế quân hao tổn vạn năm tâm huyết để luyện duy nhất một thanh tuyệt thế thần binh, ngươi muốn thử không?”
Thất Sát nhìn hắn, trầm mặc một lát thu đao về.
Phá Quân gật đầu: “Xem ra ngươi cũng thông minh đấy, hiểu được cái gì gọi là lấy trứng chọi đá. Như vậy bây giờ có thể nói được chưa? Thất Sát tinh quân, vì sao ngươi hận Đế quân như thế, còn bức Đế quân nhập ma? Nếu là lý do thỏa đáng, nói không chừng ta còn hạ thủ lưu tình, giữ mặt mũi của ngươi trước chúng tiên.”
Hắn nhẹ giọng hỏi: “Thẩm Duệ, vì sao ngươi hận hắn đến vậy?”
- Thẩm Duệ.
Cái tên gợi lại ký ức đồng bộ của bọn họ, thời gian phảng phất như lùi về, kiếp nạn trăm năm trước như bày ra trước mắt.
Năm ấy, nghiệt long xuất thế, chủ nhân Tinh Bàn hạ phàm, Sát Phá Lang tam tinh hội chiếu xuống nhân gian. Hoàng đế tàn bạo thích giết chóc bị Tham Lang tinh ảnh hưởng, cùng mẫu phi liên thủ giết chết hoàng hậu và trưởng hoàng tử đương triều.
Thiếu khanh Đại Lý Tự Thẩm Duệ phát hiện việc này, trình báo lên Lễ bộ Thượng thư cùng Tử Dương Vương gia Vi Kiêm, trên đường hồi kinh bị giết. Thế nhân truyền nhau, vị Thiếu khanh này điên điên khùng khùng, chưa từng bước chân vào đời, rơi vào kết quả này cũng là trong dự liệu.
Thất Sát gật đầu: “Ta là Thẩm Duệ.”
Phá Quân hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Thất Sát rũ mắt: “Vì trưởng hoàng tử... Báo thù cho ngươi.”
Phá Quân không ngờ lý do sẽ là như vậy: “Ta không nghĩ tới ngươi có thể có cảm tình sâu đậm thế đối với ta, tuy nhiên, ta có thể hỏi một tiếng vì sao không? Lúc ta chết cái gì ta cũng không biết, lúc đó Đế quân đầu thai thành Tử Dương vương, hắn không lựa chọn giúp ngươi nên ngươi ghi hận đến bây giờ?”
“Ta không phải ghi hận vì cái này!” Thất Sát ngẩng mạnh đầu lên, hai mắt đỏ hồng, cơ hồ là cắn răng nói từng chữ, “Nếu như không có hắn, chúng ta sẽ là kết cục này? Hắn nói giang sơn yên ổn, không cần lôi lại chuyện cũ, thế nhưng những người khác vì sao phải chết? Bọn họ có quyền quyết định sinh tử người khác sao?”
“Hắn, Phù Lê đại đế, dựa vào cái gì điều khiển Tinh Bàn, quyết định sinh tử số phận con người? Ngươi không hận sao? Vợ ngươi không hận sao? Năm ấy Thỏ ngọc thiếu chút nữa vong mệnh, ngươi bị phong bế gọi cái gì mà Thỏ thần, bị quỷ yêu chế nhạo! Đây không phải là chuyện tốt hắn làm sao?” Thất Sát thở hổn hển, nở nụ cười, chỉ mình, “Còn ta? Ta cũng như các ngươi vốn là con người, sau khi trở về vị trí Thất Sát tinh, ta vốn có thể thoát khỏi tính cách và cuộc sống của ta, chỉ cần ta có thể chuyển thế - thế nhưng ta không thể, bởi vì ta đứng đầu sao Nam Tào thất tinh chi chủ, ta suốt đời chỉ mãi là vậy, âm lệ, khắc sát, người người nhìn ta đều lui ba thước, ngươi nghĩ rằng ta muốn vậy sao? Ngươi nghĩ ta nguyện ý không? Ta không muốn! Ta không muốn ở đây ngây ngô sinh hoạt rồi phi thăng gì đó!”
Nói đến phần sau, tất cả sức lực lúc trước dường như mất sạch: “Dựa vào cái gì chính hắn không tự mình đi? Hắn muốn người khác thoái ma để chống lại Tinh Bàn, lẽ nào nên nhập ma nhất không phải là chính hắn sao? Bỏ qua con Chúc cửu âm mà ta thiết kế, hắn quả thực là muốn nhập ma, không hổ là ánh dương Phù Lê! Hắn có thể tu bổ Tinh Bàn, vậy hắn làm sao cứu lấy vận mệnh người khác đây?”
Phá Quân lẳng lặng nhìn hắn: “Ngươi muốn thế nào?”
Thất Sát hít sâu một hơi: “Ta muốn hắn xóa tu vi, đánh mất lý trí, khiến hắn phải nếm thử bị người khác điều khiển số phận, nếm thử tư vị làm một con rối! Ngươi cho rằng núi Đan Hồ còn có người sao? Núi Đan Hồ chỉ còn một đám Phượng Hoàng ngu xuẩn! Người Ma giới đã tụ tập lại, cũng không phải là lẩn trốn, mà là mục tiêu kế tiếp chính là Phù Lê cung. Chờ đến khi hắn phát hiện... Ngươi đoán hắn đã đến cửa thứ mấy rồi? Sử dụng sức mạnh ma giới, ngươi đoán xem Phù Lê đại đế có thể hay không sẽ không bình thường?”
Sắc mặt Phá Quân càng lúc càng âm trầm.
Thất Sát trở về bộ dáng lãnh đạm, hưng phấn đến nỗi đáy mắt hiện lên tia đỏ sẫm: “Tinh Bàn là vật không nên tồn tại trên đời, lục giới hỗn loạn sẽ ra sao? Mệnh nên ở trong tay mình, không tới phiên cái người ích kỉ hắn quan tâm!”
Phá Quân nghe vậy liền nổi giận, tiến lên bắt lấy cổ áo của Thất Sát, hung hăng ném người xuống đất. Trường kiếm phát ra tiếng rên rỉ thê lương, không chút trở ngại cắm vào vai Thất Sát, đau đớn kịch liệt kéo tới khiến khuôn mặt Thất Sát thoáng cái trắng bệch.
Phá Quân đạp hắn mấy đạp, đạp đến nôn ra máu, lớn tiếng hỏi: “Ích kỷ? Khi bế quan hắn đã dạy chúng ta những gì ngươi quên rồi sao? Năm đó tình huống Tinh vị thế nào ngươi có biết không?”
Thất Sát kịch liệt ho khan: “Đây không phải là lý do, hắn có thể sử dụng người khác áp chế nghiệt long, vì sao hắn không tự mình áp chế?”
“Ngươi nói hắn không có?” Phá Quân hung hăng đấm một phát lên khuôn mặt đẹp trai của Thất Sát, “Ngươi nói hắn không có? Hạ phàm? Phi thăng chi kiếp, thế tại sao không giải thích được việc hắn hạ phàm?”
Thất Sát đau đến run rẩy, Phá Quân cũng chậm chạp bình tĩnh lại.
Hắn buông Thất Sát, chùi sạch tay mình, một lát sau thấp giọng nói: “Từ lúc bắt đầu tu luyện ta đã thấy không bình thường...Kỳ phong của Đế quân vẫn thiên về ổn định, tám phần còn có thể phá cục, nay hắn lại yếu xuống mười phần. Tinh vị Nghiệt long năm ấy, Sát Phá Lang chúng ta không đè ép được, cho nên hắn dựa theo ngũ hành thổ khắc thủy, thả Thổ linh căn Thỏ Ngọc vào áp chế Nghiệt long, trừ việc thử bên ngoài, hắn còn đem tử vi tinh của mình bỏ vào.”
“Việc này chính hắn cũng đã quên, kiếp tiếp theo, ký ức xóa bỏ, tinh vị trở về vị trí cũ, sao còn có thể nhớ chuyện năm đó?”
“Ngươi nói hắn không có, ngươi dựa vào cái gì cho rằng hắn không có?” Phá Quân nhìn Thất Sát đang nằm trên đất, ánh mắt có chút thương hại, “Mọi người đều là người của Sát Phá Lang, Đế quân hạ phàm không vì ngôi vua, cũng chính vì hoàng đế Nghiệt long kia tự dưng nghi kỵ hắn mà chết, hắn và người hắn thích cứ thế xa nhau ba kiếp, muốn nói đại giới, cái giá đại giới đó còn chưa đủ sao?”
“Về phần ta tại sao phải giúp bọn họ.” Phá Quân thở ra một hơi dài, “Lúc hắn và Tròn tròn còn ở nhân gian, có giao hảo tốt với Giang Lăng thành chủ. Đế quân đem hung án năm đó nói cho Giang Lăng thành chủ và tiểu quân sư biết, nhắc nhở hai người chờ thời cơ thích hợp lật lại bản án oan, khi đó hắn đã cảm thấy mệnh của hắn sẽ không còn bao lâu. Ngươi trở về năm thứ năm khi đó, bọn họ giải tội cho ta, còn khởi công xây cho ta cái miếu thờ, việc này đã khiến hắn không còn nợ ta.”
Phá Quân lạnh lùng nói: “Ta còn hứa hẹn với con Phượng Hoàng mập kia, tuyệt không nuốt lời. Ta cảnh cáo ngươi, Thất Sát, nếu ngươi muốn xằng bậy, phải bước qua xác của ta.”