Viêm bị hoảng sợ không khỏi trừng mắt nhìn thiếu niên, thiếu niên cũng trừng mắt nhìn lại Viêm.
“Dị Hương nhân...” Thiếu niên cau mày mở miệng nói, tiếng nói vẫn khàn khàn như trước, giống như gỉ sắt.
“Ngươi cũng vậy.” Viêm dùng ngôn ngữ Tây Lương để nói chuyện.
Thiếu niên có một gương mặt trứng ngỗng, một đôi mắt hạnh màu trà đang mở lớn, trông như một con báo con, ánh mắt sáng như kẻ trộm.
Hắn còn có một đầu tóc màu nâu thẫm, toàn bộ được cột ở sau đầu xõa tung giống như bờm ngựa, chỉ còn lại vài sợi tóc quăn vểnh lên ở bên thái dương là hiện ra vài phần tính trẻ con.
Có thể nói, diện mạo của hắn không giống người Đại Yến như Viêm, cũng không giống người Tây Lương.
Lúc Viêm còn ở Đại Yến, có một vị người hầu tên là Tát Cáp, là người Tây Lương, hắn từng nói với Viêm: Người Tây Lương chân chính sẽ có làn da trắng như tuyết, mắt xanh tóc vàng, mày cao mắt sâu hơn nữa cho dù là nam hay nữ dáng người cũng đều to lớn hơn người Đại Yến.
Thiếu niên này lại có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt cũng lộ ra nét phong tình của dị quốc.
“Ta là người An Khắc Ni, gọi là Y Lợi Á.” Thiếu niên đột nhiên hỏi: “Còn ngươi là người từ đâu đến?”
“Ta là Thuần Vu Viêm, là người của nước Đại Yến.” Viêm nhìn Y Lợi Á nói: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Mười bảy.” Y Lợi Á hỏi lại: “Vậy còn ngươi?”
“Hai mươi bốn.”
Y Lợi Á lộ ra vẻ mặt giật mình.
“Làm sao vậy?”
“Nhìn dáng vẻ của ngươi cùng lắm là chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi.” Y Lợi Á thở dài nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi cũng lớn cỡ như ta.”
“Xin lỗi vì đã làm ngươi thất vọng.” Viêm ngược lại nở nụ cười: “Ta thật sự đã hai mươi bốn tuổi rồi.”
Nhìn bộ dáng “đầy mặt thất vọng” của thiếu niên làm Viêm nhớ tới tam đệ “Thiên Vũ” của mình, mỗi lần hắn thất vọng đều sẽ than ngắn thở dài không ngừng, phảng phất giống như trời sập, nhưng bộ dáng khoa trương như vậy lại làm cho người khác phải bật cười.
“Vậy ngươi tới đây là để buôn bán sao? Hai mươi bốn tuổi chắc là có con rồi, người nhà ngươi cũng ở đây à?” Y Lợi Á hỏi một mạch.
“Ách, ta chưa thành hôn.” Y Lợi Á này hóa ra là người thích “hóng chuyện”, Viêm không thể không hỏi ngược lại: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Buôn lậu Hoàng ma chi.” Y Lợi Á nói: “Sau đó bị binh lính bắt được.”
“Hoàng ma chi?”
“Tương đương với cây thuốc lá, nhưng lại mạnh hơn so với cây thuốc lá.” Y Lợi Á dùng ngón tay khoa tay múa chân xòe ra khoảng một tấc nói: “Lớn khoảng như vậy, sau khi nhai nó trong miệng thì cho dù bị đau như thế nào cũng không sợ nữa.”
Viêm chưa bao giờ nghe nói tới Hoàng ma chi, nhưng Tây Lương có rất nhiều thứ cổ cổ quái quái, chẳng hạn giống như mê hương làm mất đi nội lực của hắn vậy.
“Ngươi có biết “Hồ điệp túy” không?”
“Biết, thứ đó rất đắt tiền, nhưng hiệu quả lại rất mạnh.” Y Lợi Á nhe răng cười nói: “Chuyên môn dùng để đối phó với các cao thủ, còn đối với người thường lại không có tác dụng gì. Đúng rồi, tại sao ngươi lại phải vào đây?”
“Một lời khó nói hết.” Viêm cười khổ nói.
“À.” Y Lợi Á gật gật đầu, cũng không dò hỏi tới cùng, mà liếm liếm đôi môi bị khô nứt đến mức bong cả da nói: “Dị Hương nhân, chúng ta nên ít nói lại một chút, nghỉ ngơi đi.”
Viêm gật đầu, cảm giác giống như mình đang ngồi trong một cái lồng hấp lớn bị lửa thiêu dữ dội, khắp người ngột ngạt đến mức đau đớn, hắn nhịn không được ngẩng đầu về phía trước nhìn xung quanh.
Bầu trời sáng trắng đến mức không có một gợn mây.
“Đừng nhìn nữa, chờ đến gần tối sẽ dễ chịu hơn một chút.” Y Lợi Á mặc một cái áo lót có mũ choàng bằng vải thô, hắn đội mũ lên, cúi đầu ngồi xếp bằng.
Người Tây Lương cho dù là nam hay nữ cũng đều thích mặc váy, không, phải nói là người ở bên này đều thích mặc váy mới đúng.
Mà váy trên người Y Lợi Á giống như một cái túi to bằng vải thô tròng lên người, sau đó dùng dây thừng bằng da thắt ở eo, váy dài đến đầu gối, khi ngồi xếp bằng có thể nhìn thấy bên trong hắn cũng không mặc cái gì.
Viêm chuyển dời tầm mắt, âm thầm thở dài, bị chịu khổ ở đây trong lòng hắn đã chứa một đoàn lửa giận, bây giờ nhìn thấy tử tù trẻ tuổi như vậy, tâm tình của hắn lại càng kém.
“Sớm biết như vậy, một đao kia nên đâm ở trên trán Ô Tư Mạn, chứ không phải là cái đầu giường kia.” Viêm nhắm mắt đả tọa, thử ngưng tụ nội lực, nhưng sau một khắc, toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi giống như được vớt ra từ trong nước.
Không có tác dụng.
Nội lực thâm hậu như bàn thạch ngày nào đã bị đánh nát thành bột mịn, theo gió bay đi, một chút cũng không nhặt lại được.
Viêm nhịn không được nghĩ, nếu người Tây Lương dùng loại mê hương này đối phó với binh lính Đại Yến thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.
“Quả nhiên là nên giết Ô Tư Mạn.” Dù cho Viêm nghĩ đến cái gì đi chăng nữa thì tóm lại cũng đưa đến kết luận này, hắn nắm tay lại, cuối cùng nhịn không được mà nện lên tường.
Cát đá đổ xuống ầm ầm, rơi đầy từ trên đầu xuống dưới người Viêm.
“Ha ha.” Y Lợi Á thấy vậy cười ha hả, chỉ vào Viêm nói: “Ta chưa thấy người nào ngu như ngươi, tự làm cho mặt mũi của mình dính đầy bụi đất.”
Viêm thật sự khâm phục hắn, trong loại hoàn cảnh này còn có thể cười sang sảng như thế.
Ban ngày, những tử tù trong nhà lao chỉ có thể nói lầm bầm một cách yếu ớt, không có ai lãng phí sức lực cùng nước miếng mà kêu to.
Tiếng cười khàn khàn của Y Lợi Á hết sức khó nghe, thậm chí còn đưa cả thị vệ tới, bọn họ đứng ở trên miệng nhà tù ngó xuống dưới nhìn xung quanh, nhờ vậy lại cho hai người ở phía dưới một chút bóng râm.
“Y Lợi Á.” Một tên thị vệ vô cùng cao lớn kêu tên của Y Lợi Á, lớn tiếng nói cái gì đó.
Viêm nghe mà không hiểu tên thị vệ đó nói cái gì, có thể là ngôn ngữ của một bộ lạc nào đó.
Y Lợi Á không trả lời cũng không để ý tới tên thị vệ. Thấy hắn thờ ơ, tên thị vệ đột nhiên vén váy lên, móc “tiểu gia hỏa” ra tiểu xuống hố giam.
Viêm kinh hãi, Y Lợi Á đứng dậy nhảy vọt sang một bên, nước tiểu tí tách bay lả tả rơi xuống phía dưới như mưa.
“Ha ha ha!” Thị vệ vừa tiểu vừa cười, vô cùng bừa bãi.
Viêm tức giận đến mức híp cả mắt, hắn nắm lấy một cục đá trên mặt đất, dự định sẽ cho người nọ một chút giáo huấn.
“Đừng.” Y Lợi Á nói khẽ: “Một lát nữa bọn họ sẽ rời đi.”
Làm xong chuyện, thị vệ dường như rất đắc ý mà huyên thuyên một hồi, sau đó mới cười cợt bỏ đi.
Vốn dĩ nơi đây đã giống như địa ngục bây giờ lại càng thêm tanh hôi không chịu nổi.
“Chúng ta là tử tù, bọn họ có thể tùy ý xử trí, nhưng chỉ cần chúng ta không gây chuyện, một mạch chống đỡ, nói không chừng là có thể được đặc xá.”
“Đặc xá?”
“Đúng vậy, Vương một khi cao hứng sẽ đặc xá một ít tử tù.” Y Lợi Á cười: “Đây là cơ hội duy nhất mà chúng ta có thể chờ đợi.”
“Lần trước vua Tây Lương đặc xá là khi nào?”
“Nửa năm trước.”
“......”
“Đừng nhìn ta như vậy, dù sao có hy vọng cũng vẫn tốt hơn là không có.” Y Lợi Á đứng dậy moi một ít đất trên tường xuống, đổ vào che đi nơi nước tiểu vừa giội xuống.
“Nhưng ta cảm thấy trong khoảng thời gian này vua Tây Lương sẽ không cao hứng nổi.” Viêm nói. Dù sao cũng là hắn cự tuyệt lời cầu hôn của Ô Tư Mạn.
“Tại sao vậy?”
Viêm không trả lời, mà đứng dậy che lấp nước thải cùng với Y Lợi Á.
“Đây là cái gì?” Ở trong một góc không thu hút ánh mắt, Viêm nhìn thấy một cái chén bằng gốm bị vỡ miệng, bên trong còn có một khối đồ vật dài dài đã bị mốc.
“Là bánh tạp mạch(1).” Y Lợi Á nói: “Cái đó có thể ăn.”
(1) Bánh tạp mạch: bánh làm bằng lúa mạch trộn lẫn nhiều thứ hỗn tạp. . truyện tiên hiệp hay
“Nó đã bị mốc meo! Làm sao có thể ăn được.”
“Đúng vậy, chúng ta chỉ có thể ăn những thứ đồ ăn đã bị ôi thiu, lên men, thối rữa, sau đó sẽ bị tiêu chảy rồi sinh bệnh mà chết.”
Y Lợi Á cảm thấy câu hỏi của Viêm thật ngây ngô, bèn nói: “Ngươi thật sự đã hai mươi bốn tuổi rồi sao? Nơi này là nhà giam tử tù, bọn họ muốn chúng ta phải chết, hơn nữa là phải chết một cách vô cùng đau khổ, để chúng ta ở trong đau đớn ăn năn về những việc làm sai lầm mà mình phạm phải, cầu khẩn cho kiếp sau cũng không phải chịu khổ nạn này nữa.”
“Đây không phải là hành hạ cho tới chết sao?” Viêm nhíu mày nhưng cũng không nói ra thành lời.
“Được rồi, chúng ta ngồi xuống nghỉ ngơi thôi.” Từ trước tới nay Y Lợi Á đều dễ quen thuộc, cũng có thể là hắn phát hiện ra Viêm rất dễ nói chuyện.
Viêm lại ngồi xuống lần nữa, kể ra hắn thật sự là đang đói bụng, nhưng nhìn thấy khối bánh có màu sắc sặc sỡ kia, dù thế nào cũng không thể nuốt xuống miệng được.
“Ngươi cần phải ăn chút gì đó, khối bánh tạp mạch này mặc dù đã bị mốc, nhưng cũng không kém như vậy, ít nhất không giống như thịt thối, ăn xong sẽ giống như muốn mạng.” Y Lợi Á kiên nhẫn khuyên Viêm: “Chúng ta sinh ra ở đây, cho nên khả năng chịu đựng ánh nắng mặt trời gay gắt ban ngày cùng với nền đất lạnh cóng ở dưới chân vào ban đêm tốt hơn so với ngươi, ngươi không ăn, chờ tới lúc tinh thần và thể lực tiêu hao hết rồi thì cũng chỉ còn có con đường chết mà thôi.”
Viêm không nói gì, Y Lợi Á đặt bánh tạp mạch ở trước mặt hắn.
Viêm biết, chỉ cần hắn mở miệng đồng ý lời cầu hôn của Ô Tư Mạn, hoặc chỉ cần cầu xin tha thứ, Ô Tư Mạn sẽ đưa hắn ra khỏi nơi này.
“Có lẽ cũng không hỏng đến như vậy.” Viêm cứng rắn cầm lấy cái bánh tạp mạch được trộn lẫn không ít ngũ cốc kia khẽ gặm một miếng.
“Ô!” Mới nhai một chút, sắc mặt Viêm đã tái đi, bên trong lại mềm nhũn, không... Hình như là trùng.
Viêm quỳ rạp trên mặt đất, nôn hết ra.
“Ôi, người đừng nôn, sẽ bị mất nước!” Y Lợi Á kêu lên, nhưng giờ phút này Viêm căn bản là không ngừng lại được, nôn ra sạch sẽ.
Y Lợi Á vỗ vỗ lưng hắn nói nhỏ: “Chẳng lẽ ngươi chưa từng phải chịu khổ sao? Ta biết rồi, ngươi là con nhà có tiền đúng không? Hay là công tử cao quý? Nhưng mà công tử sang quý đều có thể được đặc xá, tại sao ngươi lại phải xuống tới nơi này...”
Viêm hư thoát mà chống xuống đất, cũng không còn sức để trả lời hắn, hiện tại mới được bao lâu hắn đã bị lăn lộn đến mất đi nửa cái mạng rồi.
“Hô...” Viêm thở hổn hển, không cam lòng mà trừng mắt, bỗng nhiên, hắn nắm lấy hơn nửa cái bánh còn thừa, nhắm hai mắt cố gắng nuốt vào.
“... Ngươi không sao chứ?” Thấy Viêm sau khi ăn xong không có động tĩnh, Y Lợi Á hỏi.
Viêm thẳng tắp ngã xuống ngất đi.
“Trời ơi!” Y Lợi Á lung lay Viêm, tiếp đó nhìn thấy trên cánh tay và mặt Viêm nổi lên từng viên mụn cơm nhỏ màu đỏ.
“Tỉnh lại, tỉnh lại, mau ói ra!” Y Lợi Á không nghĩ tới Dị Hương nhân lại không chịu nổi loại bánh tạp mạch này, kiểu này là muốn đi đời nhà ma rồi!
Viêm tỉnh lại, không phải do bị Y Lợi Á lay động mà là do bị ngứa mà giật mình tỉnh lại.
“Đừng cào, cào rách ra càng phiền toái, nên ói ra thì tốt hơn.” Y Lợi Á khuyên nhủ.
Viêm gật đầu, đi đến bên góc tường, dùng tay vỗ lên trên bụng rồi ói ra.
Chờ tới lúc nôn xong, mặt trời cũng đã bắt đầu xuống núi, dưới đáy hố rõ ràng cũng mát mẻ hơn, Viêm ghé vào một chỗ còn tính sạch sẽ trên mặt đất, hít thở một cách yếu ớt.
“Ngủ đi, ngủ rồi sẽ đỡ hơn.” Y Lợi Á nói.
Viêm nhắm mắt lại, xung quanh lại vang lên những tiếng kêu rên của đám tử tù, khi ánh trăng trải đầy dưới hố, Viêm nghe thấy có người đi dọc theo cầu thang ở trên tường. “Kẽo kẹt, kẽo kẹt.” Âm thanh giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đứt gãy khiến lòng người phát run.
Chỉ có điều hắn không mở mắt ra được, mà lại càng lâm vào trong giấc ngủ sâu.