"Mỹ Nhân Tiêu" nằm ở đoạn cuối của phố Lạc Bồn, khác hẳn với những lều vải hoặc những cửa hàng có bức tường phôi pha màu vàng đất trước mắt. Mặt tiền của nó vừa to vừa rộng, giống như là chiếm cứ một nửa bề mặt con phố.
Cửa tiệm có lều lớn che nắng tránh mưa, mặt ngoài của lều được làm bằng vải thô dệt tơ vàng, hoa văn dệt cực kỳ hoa lệ, có hoa cỏ, có núi tuyết, còn có nữ tử phong tư trác tuyệt tóc dài phết đất. Viêm không nhịn được ngẩng đầu nhìn mấy lần.
"Đây cũng không phải vải dệt thủ công bình thường." Hách Liên Ô La đi ở bên cạnh Viêm, mỉm cười nói: "Đây là vải chịu lửa."
"Cái gì lửa?"
"Lửa đốt nó, giống như làm sạch cho nó, trừ thiêu hủy vết bẩn trên bề mặt, ngoài ra hết thảy không bị gì cả, do đó gọi là vải chịu lửa." Hách Liên Ô La nói.
"Chuyện này là thật sao?" Lần đầu tiên Viêm nghe nói có loại vải vóc bị lửa thiêu mà không hỏng, tức khắc tò mò không thôi, càng ngẩng đầu nhìn xung quanh, mà không chú ý tới bậc cửa bằng đá dưới chân.
"Cẩn thận." Hách Liên Ô La duỗi tay ra đỡ, Viêm gần như ngã vào trong khuỷu tay của hắn.
Y Lợi Á quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy một màn này, trong lòng không khỏi buồn bực: "Cái tên Hách Liên Ô La này tại sao lại tốt với Viêm như vậy, chắc không phải là cái đồ thấy sắc nảy lòng tham chứ?"
Hắn phải giúp Quân thượng đề phòng những thứ ong bướm này nọ. Nói cũng kỳ, lúc trước khi chưa hiểu rõ về Viêm, hắn còn cho rằng Viêm có chỗ nào đó đặc biệt câu hồn, giống như nước tiểu của hồ ly hoang dã —— vô cùng lẳng lơ.
Cho nên, dù là Quân thượng từng kinh qua vô số người, hay là Bặc Lỗ Hãn mắt mọc trên đỉnh đầu cũng đều nhìn trúng Viêm.
Nhưng trải qua thời gian bấy lâu sống chung, Y Lợi Á phát giác Viêm không hề có bản lĩnh "trêu hoa ghẹo nguyệt", hắn chỉ là một thanh niên bình thường, thích vui cười, thích buồn bực, tính tình ngay thẳng, gặp chuyện còn có chút vội vàng xao động.
Đương nhiên, tướng mạo Viêm là không còn gì để nói. Tóc đen, con mắt sáng ngời, ngũ quan đoan chính, tràn ngập phong cách tuấn dật của hiệp sĩ Trung Nguyên.Chỉ là ở nơi đầy ắp con lai như Tây Lương, thì cũng không được xem như nhân vật thiên tiên gì.
Thế nhưng Viêm... Y Lợi Á có chút nghĩ không thông. Viêm vẫn có cách hấp dẫn ánh mắt của người khác, đặc biệt là khi hắn tươi cười thoải mái, đuôi lông mày hay khe hở giữa môi và răng đều phát ra ánh sáng rực rỡ. Tựa như ánh nắng ngày tuyết tan, sáng ngời và ấm áp.
Khiến người ta không tự chủ được mà nhìn hắn, tự đáy lòng cảm thấy cao hứng theo nụ cười của hắn.
Y Lợi Á cho rằng mình bất tri bất giác đã trúng "độc" của Viêm, càng ngày càng coi Viêm làm trung tâm mà hành sự. Tất nhiên, hắn nghĩ mình làm như vậy đều là vì Quân thượng.
Hắn ái mộ Quân thượng, đối với Quân thượng còn có tư tâm, mà "chiếu cố thật tốt cho Viêm" là việc mà Quân thượng phân phó cho hắn làm. Cho dù tư tưởng của hắn có không chuyên tâm đi nữa, thì cũng không thể làm Quân thượng thất vọng.
Nhìn thấy Hách Liên Ô La đột nhiên xuất hiện lại ung dung mà đạt được tín nhiệm của Viêm, trong lòng Y Lợi Á có trăm ngàn điều lo lắng.
Hách Liên Ô La quá kỳ quái, thân là nha linh thuật sĩ, không ở trong Tháp Tư Tế thực thi trách nhiệm, lại chạy tới Doanh trại Đấu Thú làm thuần thú sư, căn bản là một hồi bừa bãi (làm càn).
Chẳng qua là nha linh thuật sĩ sợ khinh nhờn linh thể của bản thân, nên cả đời sẽ không thành hôn, đừng nói nam sắc ngay cả nữ sắc cũng không gần, cho nên Y Lợi Á lại cảm thấy Hách Liên Ô La đối tốt với Viêm có lẽ là không có dụng ý khác.
Viêm ngẩng đầu liếc mắt nhìn Y Lợi Á còn đang chìm trong phỏng đoán một cái nói: "Làm sao vậy?"
Y Lợi Á sao có thể nói, ta đang nhìn xem Hách Liên Ô La có sắc tâm đối với ngươi hay không? Vậy nên đành phải nhếch miệng cười: "Viêm, ngươi đã chuẩn bị tốt chưa? Đi tiếp xuống phía dưới có thể sẽ rất lợi hại."
Viêm còn đang suy nghĩ thứ gì lợi hại, chân vừa mới bước được hai bước vào cửa chính của Mỹ Nhân Tiêu, trong lòng đã sáng tỏ.
Những lều trại hoa lệ bên ngoài vẫn không tính là cái gì, phòng ốc nơi này mới được gọi là kỳ lạ, tựa như một động thiên khác.
Trước mắt là một màn sương lượn lờ tỏa ra từ hành lang dài rộng lớn được xây thành từ những khối băng lớn, vuông vắn. Cất bước đi lên, sương khói mênh mông nhẹ nhàng phiêu diêu ở dưới chân, phảng phất như bước lên tiên cảnh trên Nguyệt Cung.
Ở dưới mái hiên treo đầy những ngọn đèn lộng lẫy, phía trên chụp đèn có khắc họa bức tranh mỹ nhân giống như đúc, bấc đèn còn có thể tự động xoay tròn.
Đây là đèn lồng xoay, ở Đại Yến cũng có, nhưng thiết kế của Tây Lương lại càng thêm tinh xảo, tất cả hình vẽ của đèn lồng xoay đều chiếu lên trên tường băng ở hành lang, có mỹ nhân trang điểm trước gương, có hình ảnh mỹ nhân tươi cười nhu hòa.
Có thể nói tươi đẹp mà không tầm thường.
Để tạo ra một đường hành lang bằng băng lớn như vậy phải hao tốn bao nhiêu tài lực mới có thể duy trì được chứ? Viêm thầm than trong lòng không thôi, lại không khỏi nhớ lại, có một năm vào lễ Vạn Thọ, hắn cùng Phụ hoàng, cha, còn có các huynh đệ cùng đi tới vườn khắc băng chơi, đêm đó thật sự là chơi đến vui sướng tràn trề.
Nhớ tới thời gian sung sướng khi còn nhỏ làm tâm tình Viêm rất tốt, bước chân cũng không nhịn được mà đi nhanh hơn.
"Người nào đó mới nói không muốn tới, bây giờ lại là người đi đầu tiên." Y Lợi Á ở phía sau chê cười nói.
"Viêm." Hách Liên Ô La đi nhanh hai bước, theo bên cạnh Viêm, mỉm cười hỏi: "Ngươi nhìn thấy cái gì mà vui vẻ như vậy?"
"Hành lang dài khắc băng này làm ta nhớ tới người nhà ở Đại Yến xa xôi cùng với những chuyện thú vị khi còn nhỏ. Ta chưa từng nghĩ tới ở chỗ này lại có thể tìm được một tia ngọt ngào giống như trong quá khứ, thật sự là cao hứng đến mức có chút quên mất hình tượng." Viêm chỉ vào hành lang dài muôn màu muôn vẻ do những chiếc đèn lộng lẫy chiếu rọi xuống nói.
"Viêm", Hách Liên Ô La cười: "Đây cũng không phải làm từ băng."
"Không phải?" Viêm sửng sốt: "Làn khói nhẹ nhẹ mát lạnh này... mà không phải là băng sao?"
"Khói là từ băng biến thành, nhưng hành làng dài này là được làm từ đường phèn." Hách Liên Ô La duỗi tay bẻ xuống một đóa hoa nhỏ tựa như được tạo thành từ băng tinh trên hành lang băng, rồi đưa tới trước mặt Viêm nói: "Nào, há miệng."
Động tác của Hách Liên Ô La thật sự là liền mạch lưu loát. Từ nhỏ đến lớn, Viêm được Hoàng huynh đút cho đồ ăn vặt ngon không ít, cho nên hắn không nghĩ ngợi gì mà hé miệng. Hách Liên Ô La khẽ đặt đường phèn vào trong môi Viêm, ngón trỏ lại giống như không cẩn thận mà đụng tới, nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi màu son, mềm mại của Viêm.
Viêm liếm đường phèn, môi lưỡi tràn ngập hương vị ngọt ngào, hắn giật mình nhìn Hách Liên Ô La nói: "Đúng thật là đường phèn nha!"
"Khắc băng quá mắc tiền, cho dù Mỹ Nhân Tiêu mỗi ngày hốt bạc cũng cung cấp không nổi, nhưng mà sương mù nhè nhẹ lượn lờ ở đây quả thật là đến từ khối băng, dùng để giữ cho đường phèn không bị tan ra." Hách Liên Ô La nháy mắt với Viêm rồi nói.
Đôi mắt Y Lợi Á gắt gao nhìn chằm chằm Hách Liên Ô La, hắn gần như có thể khẳng định Hách Liên Ô La vừa lợi dụng Viêm!
"Ôi, ba vị đại gia này là từ con đường nào tới đây?" Một vị nữ tử xuất hiện trên hành lang dài, mặc váy lụa dài màu nâu của Tây Lương, đầu đội một đóa hoa dong riềng hai màu nửa vàng, nửa đỏ nói.
Viêm biết loài hoa dong riềng này, nó sinh trưởng bên trong vùng đất cát ở đại mạc. Cây hoa cao khoảng nửa người, có thể thấy được ở Tây Lương này bất kỳ loài hoa hoặc loài thú nào cũng đều là chủng loại cao lớn, không biết có liên quan đến hoàn cảnh luân phiên giữa nóng bức và rét lạnh hay không?
Màu sắc của hoa dong riềng nếu không phải là đỏ thẫm tươi đẹp thì cũng là vàng nhạt sáng ngời. Viêm cũng là lần đầu tiên nhìn thấy đóa hoa nửa đỏ nửa vàng như vậy, giống như có người nhuộm mà ra, không khỏi cảm thấy hiếm lạ.
"Đây là hoa dong riềng uyên ương, cùng một cây nhưng lại ra khác màu, là một chủng loại quý giá." Hách Liên Ô la hiển nhiên có kiến thức rộng rãi, cái gì cũng biết, hơn nữa hắn có thể nhìn ra sự hiếu kỳ tràn đầy trong mắt Viêm.
Hình ảnh: Hoa dong riềng uyên ương
"Vị đại ca này... Ngài không phải là từ Tháp Tư Tế tới chứ?" Tuổi tác nữ tử ước chừng trên dưới ba mươi, gương mặt được trang điểm cực kỳ đậm, làn da trắng như phấn, đôi môi bướm đỏ hồng, đặc biệt trên mặt nàng còn dùng phấn màu vàng kim vẽ lên từng sợi lông vũ, thoạt nhìn giống như một con chim hoàng yến biến thành yêu tinh, lộ ra một vẻ đẹp yêu diễm.
Đôi môi bướm là đôi môi đẹp như cánh bướm, dùng để chỉ những người phụ nữ đẹp. Một kiểu trang điểm phổ biến. (Hình ảnh)
Mà giọng điệu của nàng khi hỏi Hách Liên Ô La tựa như lo lắng hắn tới nơi này để hàng yêu phục ma vậy. Trong lòng Viêm không khỏi nín cười.
"Cô nương có đôi mắt thật tinh tường, nhưng ta đã không còn ở Tháp Tư Tế nữa." Hách Liên Ô La mỉm cười nói: "Hôm nay cố ý đi theo hai vị tiểu huynh đệ của ta tới đây xem biểu diễn khúc nghệ, mong được cô nương dẫn đường."
Khúc nghệ: nghệ thuật nói hát mang màu sắc địa phương lưu hành trong dân gian
"Cái gì mà ánh mắt tinh tường, ngươi mặc một thân áo đen, chỉ có người mù mới nhìn không ra ngươi từ chỗ nào đến." Y Lợi Á lập tức phản bác, còn tiến lên trước một bước đến bên cạnh Viêm, đẩy Hách Liên Ô La ra bên ngoài.
Viêm nghĩ, tên Hách Liên Ô La này mặc một thân áo đen quả thật rất gây chú ý. Mới vừa rồi khi bọn họ ở trên phố ăn vặt, hắn đã chú ý tới có người đang nhìn trộm.
"Ôi đại ca, xem ngươi nói kìa, ta đâu còn là cô nương gì nữa, sớm đã gả làm phụ nhân, ngài có thể gọi ta là Tiêu phu nhân." Ngoài miệng nữ tử nói như vậy, nhưng mặt cười lại đầy quyến rũ.
Viêm nghe thấy nàng hóa ra đã có hôn phu, quả thật còn giật mình hơn so với khi nhìn thấy đóa hoa dong riềng uyên ương. Người dân Tây Lương quả nhiên dũng mãnh, đã thành hôn rồi vẫn còn làm tú bà.
Tuy rằng Viêm không đi dạo kỹ viện, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không biết gì cả.
Tiêu phu nhân này vứt mị nhãn về phía Hách Liên Ô La xong, lại tiếp tục đánh giá Viêm cùng Y Lợi Á từ trên xuống dưới, nàng còn tấm tắc khen ngợi: "Chao ôi, hai vị tiểu huynh đệ này, người sau so với người trước lại càng tuấn tú, cô nương nhà ta sợ là đều so không lại nha."
Lúc Tiêu phu nhân nói lời này, tròng mắt quay tròn đóng đinh ở trên người Viêm, đại khái là nhận ra hắn mới là khách quý trong ba người này.
"Nghe lời này của ngươi ngược lại giống như đang hạ thấp chúng ta." Tâm tình Y Lợi Á không tốt, lời nói mang theo châm chọc.
"Xem ngài nói kìa, ta nào dám chứ. Đi thôi, các thiếu gia, mời đi bên này." Tiêu phu nhân xoắn thân hình như rắn nước đi ở đằng trước. Bởi vì có sương mù, cho nên dưới chân có tình hình gì cũng không nhìn rõ lắm.
Sau khi rẽ hai lần trên hành lang dài làm bằng đường phèn thì gặp một đình viện hết sức cao rộng, có ánh nắng chiếu nghiêng tới. Đình viện được chống đỡ từ hơn mười cột đá thô to bằng hai cánh tay người ôm. Nơi đây, cây xanh cao lớn xanh um cùng trăm hoa thiên kiều bá mị, còn có tiếng nước chảy róc rách, hoa dong riềng nửa đỏ nửa vàng đều có thể nhìn thấy ở khắp nơi.
Lúc Viêm cùng Y Lợi Á nhìn toàn khu vườn cây xanh, hoa đỏ đồng thời còn phát hiện có hai con khổng tước ở giữa bụi hoa thảnh thơi dạo bước, Y Lợi Á cười ha ha nói: "Viêm, mau nhìn, Khổng Tước Hoa kìa."
Chắc là do tiếng cười của Y Lợi Á quá ầm ĩ, khổng tước vậy mà lại trừng mắt nhìn về phía bọn họ.
"A... Thật đúng là giống mà." Nhìn tròng mắt đang tức giận kia, Viêm cũng có chút buồn cười.
"Tiêu phu nhân." Hách Liên Ô La dừng lại đứng ở một bên, khẽ gọi vị Tiêu phu nhân kia qua.
"Có gì phân phó?" Tiêu phu nhân tất nhiên là một người khôn ngoan, lập tức đi sát qua nhỏ giọng hỏi.
"Không cần gọi người đầu bảng hầu hạ, hễ là mặt mũi dễ nhìn, biết ăn nói, lên được mặt bàn, bất kể nam nữ, hết thảy ta đều không cần."
"A." Tiêu phu nhân đầu tiên là sửng sốt, về sau lại giật mình mà trừng mắt với Hách Liên Ô La nói: "Ngài không phải là tới để đùa bỡn ta chứ? Mỹ Nhân Tiêu của ta nào có người như vậy."
Lần này đến phiên Hách Liên Ô La ngây ngẩn cả người.
"Nơi này cho dù là tạp dịch bưng trà rót nước, lau bàn lau ghế, bộ dáng cũng là chu toàn ngay ngắn, bất cứ lúc nào cũng đều có thể hầu hạ khách nhân." Khi Tiêu phu nhân nói lời này còn rất đắc ý.
"Cho ngươi." Hách Liên Ô La móc ra một tờ ngân phiếu kếch xù: "Hôm nay ta đặt bao hết."
"Cái gì?" Tròng mắt Tiêu phu nhân đều trừng đến sắp rớt ra ngoài. Hôm nay là có chuyện gì vậy, buổi sáng Bặc Lỗ Hãn của Doanh trại Đấu Thú cầm một tờ vương tiền tới thu hút sự chú ý, bây giờ lại thêm một tờ nữa, đây là có người cố ý gây sức ép với Mỹ Nhân Tiêu sao.
"Tiền này không phải là vương tiền chứ?" Tiêu phu nhân hỏi. Ngân phiếu mà Quân chủ ban cho tất nhiên là rất tốt, nhưng sử dụng lại thật phiền phức. Có một số địa phương đều không thể sử dụng, ví dụ như nơi này, bởi vì sẽ cảm thấy mạo phạm Quân chủ.
Muốn sử dụng ngân phiếu này còn phải trình quan phủ, trải qua nhiều mặt xác minh, Quân thượng ban thưởng khi nào, vì sao lại ban thưởng, ký tên, rồi ấn dấu tay mới có thể đổi lấy ngân phiếu ngang giá.
Cho nên, trừ phi là được vương ban thưởng, nếu không người bình thường quả thật là không nhận được "vương tiền".
Thực vậy, có thể có nhận được vương tiền là một cơ hội hiếm có, Tiêu phu nhân trà trộn ở đây lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên thật sự nhìn thấy vương tiền, cũng coi như mở mang tầm mắt một lần.
"Bên trên không có ngự ấn, ngươi cứ yên tấm cầm mà dùng đi." Hách Liên Ô La đưa ngân phiếu cho Tiêu phu nhân.
"Nhưng mà..." Tiêu phu nhân vừa nhân lấy tiền vừa không ngừng kêu khổ: "Nơi này của ta thật sự không có bộ dạng xấu xí... Hơn nữa, ngài đã tới đây, cần gì phải chuyên chọn cô nương khó coi, đời này ta cũng chưa từng gặp qua cách chơi này."
"Ta có hắn ở bên là đủ rồi." Hách Liên Ô La nhướng mày lên, chỉ về phía Dị Hương nhân đang cong lưng trêu đùa khổng tước.
"Chao ôi! Khách quan, ngài phải nói sớm chứ! Thật sự là dọa ta, ta còn tưởng là ngài tới phá đám nữa." Vẻ mặt Tiêu phu nhân đầy tươi cười, có lẽ tiếng cười này quá lớn, làm cho Viêm cùng Y Lợi Á đều quay lại nhìn.
"Sao vậy, đầy khách rồi sao?" Viêm hỏi.
"Làm gì có chuyện đó, hôm nay các ngươi chính là ba vị là khách lớn nhất của Mỹ Nhân Tiêu. Nào, mời đi bên này." Tiêu phu nhân nhiệt tình dào dạt mà dẫn bọn họ đi qua đình viện, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Bóng dáng bọn họ vừa mới biến mất ở đình viện, đã có hai người mặc áo bào tro lén lút xuất hiện phía sau cây cột ở hành lang.
"Là vua Tây Lương." Trong đó có một người tuổi còn trẻ, dung mạo cũng rất anh tuấn, chỉ là tràn đầy lệ khí.
"Lần trước ở sân đấu thú, có Tế Nạp Nhã Lị ở đó không tiện xuống tay. Lần này, không thể lại bõ lỡ." Một người khác tuổi lớn hơn rất nhiều, trên mắt phải còn có một vết sẹo vắt ngang, khiến cho gương mặt vốn dĩ đã chẳng ra gì lại càng thêm xấu xí, cực giống sa phỉ trên sa mạc trà trộn vào.
"Ừ." Thanh niên gật đầu, hai người đồng thời biến mất không thấy.