Phụng Chỉ Hòa Thân

Chương 8: Chương 8: Nhà giam bí mật




“Nói một cách đơn giản thì đó chính là kẻ địch của Quân thượng.” Y Lợi Á nói: “Những hoàng tử, công chúa tranh đoạt quyền thế bị thất bại.”

Một giọt mồ hôi lạnh từ trên thái dương của Viêm chảy xuống. Viêm bỗng nhớ tới Ô Tư Mạn đã từng nói, hắn có rất nhiều huynh đệ tỷ muội tranh đoạt vương vị với hắn. Sử dụng các thủ đoạn cực kỳ độc ác, hoàn toàn không bận tâm đến tình cảm ruột thịt.

Phụ vương của bọn họ cũng từng ở trong cuộc đấu tranh kiểu như vậy, dẫm lên thi thể của anh chị em ruột thịt để thượng vị.

“Viêm, cũng may ngươi không sinh ra ở trong vương cung của Tây Lương.” Y Lợi Á đột nhiên cảm thán nói: “Nếu không ta cũng sẽ không gặp được ngươi.”

Viêm cười cười không nói chuyện, trong lòng lại ngũ vị tạp trần.

Thân là Hoàng tử, không phải Viêm chưa từng cảm nhận được sự mê hoặc của hoàng quyền, chẳng qua là hắn lại càng yêu thích huynh trưởng hơn.

Hắn thà tình nguyện tự vẫn, cũng sẽ không thương tổn đến huynh trưởng dù chỉ là một chút.

Cho nên Viêm nhịn không được nghĩ, trong lòng Ô Tư Mạn nghĩ gì khi hắn chém giết, giam cầm huynh đệ tỷ muội của hắn?

Là vui vẻ? Sảng khoái? Hay là đau lòng cùng tiếc nuối?

Trái tim sinh ra là đã được làm bằng thịt. Viêm cảm thấy cho dù Ô Tư Mạn có máu lạnh vô tình, thì cũng sẽ không thờ ơ đối với máu mủ chí thân.

Viêm suy nghĩ đến Ô Tư Mạn, bất tri bất giác dựa vào tường mà ngủ quên.

Hắn lại mơ thấy Hoàng huynh, chỉ là cảnh trong mơ lúc này còn có cả cặp đệ đệ sinh đôi luôn gây sự, mọi người đang chơi trượt băng trên mặt hồ đóng băng rắn chắc, còn chơi ném tuyết, chơi đến vô cùng vui vẻ.

Không biết là ai ở phía sau đẩy Viêm một cái, Viêm trượt chân, cả người đều nằm sấp trên mặt băng, không đứng dậy nổi.

Đột nhiên, có một cái tay trắng bệch từ dưới đáy hồ đen thui duỗi lên, “bang” một tiếng dán sát vào phía dưới mặt băng, suýt nữa chấn vỡ lớp băng.

Viêm vô cùng khiếp sợ, bất giác nhìn chằm chằm “cái tay” kia. Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng đè chặt trên lớp băng, ấn ra một dấu tay vô cùng rõ ràng. Viêm không hiểu được hoảng hốt, khi hắn ngẩng đầu muốn gọi người, cái tay kia lại buông lớp băng ra, chìm xuống dưới.

Viêm rốt cuộc thấy rõ chủ nhân của cánh tay kia là ai, mái tóc màu bạc của hắn phiêu dật trong nước, trong mắt của hắn chính là ảnh ngược của mình, hắn đang từ từ biến mất xuống dưới đáy hồ đen nhánh...

“Ô Tư Mạn!” Viêm bừng tỉnh, trời vẫn còn chưa sáng, không khí lạnh đến mức làm cả người hắn run lên cầm cập.

“Một giấc mộng đẹp lại bị hắn quấy nhiễu.” Viêm nhíu mày, xoay người nhắm mắt, nhưng cuối cùng cũng không buồn ngủ.

Con đường đi thông địa lao tối tăm gần như là thẳng đứng.

Nếu dưới chân không ổn định, sẽ bị rơi thẳng xuống.

Ô Tư Mạn mặc một thân áo trắng, một tay cầm đèn, đi ở thềm đá dốc đứng của địa lao ẩm ướt mà lại như giẫm trên đất bằng.

Chỉ một con đường, một phòng giam, mà đã có một trăm thị vệ được võ trang toàn bộ giữ cửa.

Ô Tư Mạn cuối cùng cũng đi tới trước phòng giam, phía trong phòng giam chật hẹp được xây bằng đá cẩm thạch, nhiều năm bị nước ngầm thẩm thấu, đã tràn đầy mùi rong rêu.

Nhà giam này không có cửa, bọt nước dày đặc được treo ở trên khung cửa lạnh lẽo. Khi bị gió thổi qua, sẽ rơi xuống như mưa, tạo ra vô số hố nhỏ trên ngạch cửa.

Địa lao này có cùng số tuổi với Tây Lương, trăm ngàn năm qua đã giam giữ vô số người không thể gặp ánh sáng.

Ô Tư Mạn không đi vào bên trong nhà giam, mà chỉ đứng ở cửa. Một đôi mắt xanh biếc như hồ nước nhìn vào bên trong. Trong một góc tối tăm nhất ở nơi đây, ẩn giấu một thân ảnh màu đen, còn đen hơn so với đêm tối.

Thân hình của hắn cao lớn giống như Ô Tư Mạn, có đặc trung của người Tây Lương.

“Đừng trốn tránh, ngươi biết là ta đã tới.” Ô Tư Mạn nói, ngữ khí không nóng không lạnh.

“Ta không có trốn tránh. Chỉ là không nghĩ tới ngươi sẽ đến đây mà thôi.” Hắc ảnh trả lời.

“Bổn vương đi ngang qua đây, thuận tiện đến xem ngươi.”

“Đi ngang qua?” Hắc ảnh cười nói khẽ: “Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”

“Hừ.”

“Ô Tư Mạn, đừng tùy hứng làm bậy như vậy, cũng đừng luôn nghĩ người trên đời này quá xấu xa.” Hắc ảnh khuyên can nói.

“Đừng nghĩ họ quá xấu xa à?” Ô Tư Mạn bỗng nhiên cười: “Nếu mẫu thân không có dục vọng tham lam đối với vương quyền, thì ta cũng sẽ không được sinh ra. Với ta mà nói, nhân chi sơ tính bổn ác.”

“Cho nên ngươi đã dụ dỗ hắn tới Tây Lương sao?” Hắc ảnh đột nhiên đổi đề tài, thở dài nói: “Các ngươi cũng không phải là cùng một loại người.”

Mắt Ô Tư Mạn hơi hơi nheo lại, có vẻ cực kỳ không vui.

“Ô Tư Mạn, ngươi biết rõ ràng hắn không thích hợp với ngươi, vì sao còn ra tay với hắn?” Hắc ảnh chuyển động, ở địa lao giống như một đoàn ma trơi trong phần mộ.

“Vì sao à.” Ô Tư Mạn lãnh ngạo nói: “Ta sinh ra vốn chính là nghịch thiên, tất cả mọi chuyện trên đời này đối với ta mà nói —— không có gì là không có khả năng, cũng không có ai là không thích hợp.”

“Ô Tư Mạn!” Hắc ảnh dường như muốn bổ nhào tới hét lên: “Ta khuyên ngươi nên thả hắn đi đi! Ngươi phải nghĩ cho kỹ, rốt cuộc hiện tại ngươi đang làm cái gì?”

Nghe được lời này, Ô Tư Mạn dường như tức giận nên xoay người bỏ đi, nhưng bàn chân vừa mới bước lên bậc thang đã dừng lại nói: “Vương huynh, chuyện ta muốn làm, không phải ngươi vẫn luôn rất rõ ràng sao, “thắng làm vua, thua làm giặc”, chỉ thế mà thôi.”

Nói xong, Ô Tư Mạn cầm chiếc đèn đã cháy còn một nửa đi lên phía trên.

“... Chỉ thế mà thôi à? Thật vậy sao, Ô Tư Mạn?”

Địa lao im phăng phắc không một tiếng động, sau khi ánh sáng của ngọn đèn dầu biến mất, toàn bộ địa lao lại quay về với bóng đêm, tựa như rơi vào vực sâu vạn trượng...

Cung Nguyệt Lang, hoa viên trên không.

Dưới sự chống đỡ của những cây cột ngoài hành lang, vô số lều bố màu vàng nhạt được kéo ra, ngăn cách sự xâm nhập của ánh nắng mặt trời gay gắt.

Màn lụa bằng vàng ở giữa hành lang phiêu giật theo gió, hiện ra tác phong nhàn nhã.

Từng cái trường kỷ màu trắng được thiết lập ngồi xuống đất giữa không gian trăm hoa đua sắc, suối phun trên mặt hồ cùng với quạt lông.

Vua Tây Lương, vương công quý tộc cùng các thương nhân giàu có của các bộ lạc, dựa theo phẩm cấp cùng địa vị phân chia ngồi trên từng chiếc ghế. Cùng nhau thưởng thức rượu ngon ướp lạnh, nhìn các thiếu niên biểu diễn tạp kỹ múa kiếm trong sân.

“Ha hả, thật thú vị...” Mọi người đều nhẹ giọng nói chuyện, kính rượu lẫn nhau, chỉ duy nhất một mình Ô Tư Mạn lại nghiêng người tựa vào trên chiếc gối mềm có thêu hoa của Phù Tang, hai mắt nhắm lại tựa như nghỉ ngơi.

“Quân thượng.” Có người tới, quỳ gối ở trước mặt Ô Tư Mạn khẽ gọi.

“Nhã Nhĩ Tháp, ngươi không nhìn thấy bệ hạ ngủ rồi sao?” Một mỹ phi dáng người tuyệt đẹp ngồi quỳ bên cạnh Ô Tư Mạn, nàng lấy voan mỏng bọc thân, thân thể đẹp đẽ như ẩn như hiện.

Nhã Nhĩ Tháp là thái giám tổng quản của vương cung, chuyên hầu hạ cuộc sống hàng ngày của chủ quân cùng các phi tử. Đối mặt với mỹ phi Hi Na để trần nửa thân, hắn nhìn không chớp mắt nói: “Nhưng đây là chuyện mà Quân thượng phân phó...”

“Ồn ào cái gì?” Ô Tư Mạn thong thả mở mắt ra, không ấm không nóng mà nhìn Nhã Nhĩ Tháp nói.

“Hồi bẩm Quân thượng, sứ đoàn của Đại Yến không tới năm ngày nữa là sẽ đến bên ngoài thành Đan Dương.” Nhã Nhĩ Tháp nhanh chóng cúi đầu nói.

“Vậy sao?” Ô Tư Mạn chậm rãi ngồi dậy: “Nhanh như vậy à.”

Nhã Nhĩ Tháp vừa nghe đã hiểu rõ: “Thuộc hạ cáo lui.”

Nhã Nhĩ Tháp đi xuống, sắp xếp ngáng chân sứ đoàn của Đại Yến, làm cho bọn họ dừng lại ở bên ngoài lâu một chút.

“Quân thượng, rượu của ngài.” Hi Na thấy Ô Tư Mạn nở nụ cười, vội vàng dâng rượu lên.

“Hôm nay ta đã uống quá nhiều rồi.” Ô Tư Mạn nhẹ đẩy Hi Na ra, đứng dậy.

Mọi người vừa thấy quân chủ đứng dậy, tư thế nghiêm chỉnh ngay lập tức, cúi đầu, uốn gối quỳ xuống.

“Các ngươi cứ tùy ý đi, ta đến thư phòng.” Ô Tư Mạn không có chút nào lưu luyến mà rời đi trường kỷ, trong mắt Hi Na nghẹn một dòng nước mắt ủy khuất.

Những gì Quân thượng nắm trong tay chưa chắc là chuyện mà mọi người đều biết, nhưng trong khoảng thời gian gần đây, Quân thượng đối với người khác càng thêm lạnh lẽo.

Hơn nữa cho dù nàng sử dụng bất cứ thủ đoạn nào, Quân thượng cũng không lâm hạnh nàng nữa.

Nghĩ đến Quân thượng mà chính mình yêu mến lại dần dần xa cách, trong lòng Hi Na nguội lạnh đến cực điểm, nàng không biết mình nên làm như thế nào, mới có thể làm Quân thượng liếc mắt nhìn mình lần nữa.

“Hi Na.” Ngay lúc Hi Na đang khó chịu đến mức muốn rơi nước mắt, Ô Tư Mạn đột nhiên quay đầu lại nói: “Cảm ơn rượu của ngươi, ủ không tồi.”

“Quân thượng...” Trái tim khô héo của Hi Na nháy mắt đã sống lại, nàng quỳ rạp phủ phục xuống đất, kích động đến mức cả người run rẩy: “Thần thiếp tạ ơn Quân thượng khích lệ.”

Ô Tư Mạn mỉm cười rời khởi yến hội, tóc bạc xinh đẹp tùy ý buông xuống, quần áo thanh lịch, dáng người siêu phàm thoát tục, khiến cả sảnh đường khách quý đều nhìn đến ngây ngẩn, bữa tiệc im ắng mất một lúc lâu.

Bên ngoài Ngự hoa viên là một hành lang dài trống rỗng, rộng rãi và vắng vẻ. Sương Nha khổng lồ đang ngáy ngủ, nó cuộn tròn lại giống như một núi tuyết.”

“Tỉnh dậy.” Ô Tư Mạn nói với Sương Nha.

Khách tham dự yến hội đều sợ hãi Sương Nha, cho nên Ô Tư Mạn để Sương Nha đợi ở chỗ này.

Thấy chủ nhân trở về, trước tiên Sương Nha ngáp một cái thật lớn, còn vươn móng vuốt sắc bén ra cào cào, duỗi người về phía trước.

Một tiếng “ken két!” vang lên, chân trước của Sương Nha hạ xuống nền sứ trắng, mặt đất lập tức bị vẽ ra ba đường. Sương Nha trợn tròn mắt, vội vàng ngừng lại nâng trảo lên, cũng cọ cọ lên mặt Ô Tư Mạn mà lấy lòng.

Ô Tư Mạn cười, khẽ sờ sờ đầu của nó.

Đột nhiên, một làn gió nóng như trong lòng lò đánh úp vào khuôn mặt Ô Tư Mạn, làm mái tóc của hắn phiêu dật theo gió, ánh sáng màu bạc càng thêm lấp lánh.

Ô Tư Mạn nhìn về phía bên ngoài hành lang, ánh nắng mặt trời ác liệt hiện ra như muốn cắn nuốt hết thảy, ngoại trừ sáng tới mức chói mắt thì không thể nhìn rõ cái gì cả.

Vào lúc giữa trưa, toàn bộ người trong thành Đan Dương, cho dù là ăn mày cũng đều sẽ trốn ở dưới bóng râm, để tránh né ánh nắng độc ác thiêu đốt.

... Ngoại trừ người trong tháp tử tù.

“Ngày thứ mười rồi, sức chịu đựng của hắn đã vượt qua sự tưởng tượng của ta.” Ô Tư Mạn nói ra một câu không đầu không đuôi, Sương Nha nghe không hiểu, nghiêng đầu qua.

“Sương Nha, ngươi biết không? Hắn rất đáng yêu lại ưa sạch sẽ ra ngoài đánh giặc còn muốn ngâm suối nước nóng, tự mình tẩy rửa sạch sẽ.” Ô Tư Mạn cười với Sương Nha nói tiếp: “Ta còn tưởng rằng khoảnh khắc hắn nhìn thấy tháp tử tù, sẽ quay đầu trở về ngay lập tức, kháng nghị với ta thà chết cũng không ở chỗ kia, nhưng không ngờ hắn lại không oán trách một câu.”

Sương Nha chớp mắt, nghe rất nghiêm túc.

“Nhưng mà, chẳng phải như vậy mới thú vị sao?” Ô Tư Mạn híp mắt cười với Sương Nha: “Hắn càng phản kháng ta như vậy, ta càng muốn nhìn thấy bộ dáng hắn quỳ xuống đất xin tha, chỉ là cho đến lúc này... A.”

Sương Nha vẫn nghiêng đầu như cũ, ánh mắt, răng nanh kia rõ ràng là dáng vẻ hung hãn, thế nhưng lại hiện ra một phần đáng yêu.

“Đi thôi.” Ô Tư Mạn đi ở đằng trước, có chút bất đắc dĩ nói: “Công văn còn chất như núi kìa.”

Lời này Sương Nha nghe hiểu, nó lắc lắc cái đuôi, đi theo phía sau Ô Tư Mạn đến Ngự thư phòng.

Viêm ở trong tháp tử tù, quả thực là sống một ngày như bằng một năm.

Mỗi khi qua một ngày, hắn đều sẽ vẽ lên trên tường một đường thẳng thật sâu, hiện giờ đã là đường thứ mười lăm.

Hắn đều cảm thấy thật khó tin.

Mười lăm ngày, cũng đã là nửa tháng, sứ đoàn vẫn còn chưa tới ư!

Viêm vẫn luôn cho rằng những “đường” này là đại biểu cho hy vọng, không tới năm, sáu ngày là hắn có thể khôi phục thân phận đặc sứ của Đại Yến, đi tìm Ô Tư Mạn tính sổ.

Nhưng hiện tại xem ra, những “đường” này không thể nghi ngờ là một loại trào phúng, chế giễu hắn “ngây thơ” và “dũng cảm“.

Viêm nheo mắt lại, phẫn nộ chụp một chưởng lên đầu tường, ngón tay tràn đầy nước bùn bấu thật sâu vào trong lớp đất, ngay sau đó hắn đã gạt bỏ toàn bộ những vệt khắc tính ngày mà trước đó thật vất vả đều đặn khắc lên trước mặt.

“Viêm, ngươi làm sao vậy?” Y Lợi Á vốn tưởng Viêm lại đang tính ngày, không ngờ hắn lại đào tường đất.

“Ta thật là coi thường hắn rồi.” Đầu ngón tay của Viêm bị cọ sát trầy cả da, máu cũng chảy ra nhưng hắn dường như không cảm nhận được đau đớn, nắm tay nắm chặt thành quyền, thở dài nói: “Xem ra sứ đoàn sẽ không tới.”

“Cái gì sẽ không tới? Y Lợi Á bị Viêm làm cho có chút khẩn trương.

“Ta muốn đi ra ngoài.” Viêm xoay người, ánh mắt kiên định mà nhìn Y Lợi Á.

“Hả?” Y Lợi Á đứng dậy hỏi: “Đi đâu?”

“Bên ngoài, lão tử không chờ ở đây nữa!” Viêm không kiềm nén được lửa giận trong lòng: “Hiện tại ta muốn đi ra ngoài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.