Y Lợi Á vác củi gỗ tìm được trên sa mạc vội vàng trở lại doanh trại. Dọc theo đường đi hắn nghe nói Viêm cùng Bặc Lỗ Hãn xảy ra xung đột với nhau, dưới chân không nhịn được như có gió thổi, chạy về thật nhanh.
Bặc Lỗ Hãn cũng không phải là dễ trêu chọc, nhất là hắn còn đối với Viêm có dụng ý khác.
Quân thượng giao cho hắn chăm sóc Viêm, cũng không thể để xảy ra bất kỳ sự cố nào được.
Y Lợi Á mới xông về tới doanh trại rách tả tơi, nơi ở của bọn họ, thì nhìn thấy Viêm đang cởi trần, nửa quỳ trên mặt đất, còn có một người nam tử mặc đồ đen, đang duỗi tay đặt trên đầu vai hắn. Hai người nhìn nhau, nam tử mặc đồ đen dường như đang nói nhỏ cái gì đó.
Trong lòng Y Lợi Á lộp bộp cả kinh, hất bó củi được bó gọn gàng trên lưng xuống “loảng xoảng bộp” một tiếng lớn. Viêm nghe tiếng động quay đầu lại, nhìn thấy Y Lợi Á đang thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi.
“Ngươi về rồi sao?” Viêm vừa nói vừa kéo quần áo lại đàng hoàng.
“Đây là ai?” Nam nhân hỏi Viêm.
“Y Lợi Á, người giúp đỡ của ta, phụ trách cuộc sống hàng ngày.” Viêm cười cười: “Ngươi không có người giúp đỡ sao?”
“Ta còn chưa có.” Nam nhân nheo mắt lại, vẻ mặt buồn bực hỏi: “Vậy bây giờ phải tìm ở đâu?”
“Chuyện này... Ta cũng không biết.” Đề tài này có chút không nói tiếp nổi nữa, Viêm gãi gãi đầu: “Ngươi đi ra ngoài, hỏi người khác một chút thử xem.”
“Được.” Nam nhân gật đầu, kéo mũ choàng xuống, lộ ra một gương mặt bình thường không có gì đặc biệt.
Trên trán của hắn đeo một thứ rất kỳ lạ, buộc ở phía trên lông mày. Đó là một sợi dây xích được tạo thành từ những chiếc vảy màu bạc cỡ ngón tay cái, trên vảy bạc được điêu khắc một hình đầu quỷ dữ tợn.
Đầu quỷ có bao nhiêu dọa người, thì khuôn mặt nam nhân có bấy nhiêu vô tội. Mặt mũi của hắn xem ra có vẻ như không hề có ác ý.
“Ngươi làm sao mà lại ném hết củi lửa đi vậy.” Viêm giúp Y Lợi Á thu gom củi gỗ trên mặt đất, đêm nay hoàn toàn phải dựa nào chúng nó để sưởi ấm.
“Có thể là do dây thừng bị đứt.” Y Lợi Á cười không nổi, vẫn nhìn chằm chằm nam tử mặc đồ đen.
Nam tử mặc đồ đen cười với hắn, rồi đi ra ngoài tìm giúp đỡ.
“Viêm, sao ngươi lại ở cùng một chỗ với hắn vậy?” Y Lợi Á vội vàng giữ chặt cánh tay của Viêm, vẻ mặt khẩn trương hỏi.
“Hắn?” Viêm nhìn Y Lợi Á, như bừng tỉnh đại ngộ nói: “Ngươi nói Hách Liên Ô La à, hắn là thú đấu sĩ mới nhập doanh ngày hôm nay.”
“Hắn không có khả năng là thú đấu sĩ.” Y Lợi Á cẩn thận nói: “Hắn là nha linh thuật sĩ.”
“Quạ cái gì?” Viêm nghe mà không hiểu.
“Là quạ đen chi linh, không phải là quạ đen bình thường.” Y Lợi Á nhỏ giọng nói: “Theo truyền thuyết của Tây Lương, sau khi con người chết đi, linh hồn sẽ bị quạ đen ngậm lấy đưa tới Minh Hà. Quạ đen dùng miệng ngậm linh hồn chính là quạ đen chi linh, thật là tà môn.”
“Ngươi nói chuyện sao lại huyền bí như vậy? Đây chẳng phải là giống đạo sĩ ở Đại Yến sao?” Viêm chưa bao giờ tin những chuyện này, yêu ma quỷ quái đều là do con người quấy phá.
“Viêm, ngươi đừng không tin, người ở đây đều sẽ không giao tiếp với nha linh thuật sĩ, bọn họ tinh thông phương thuật, sẽ bắt đi linh hồn của con người.” Vẻ mặt Y Lợi Á khẩn trương nói.
“Ngươi yên tâm đi, hắn không phải là hồ ly tinh, không bắt được linh hồn của ta.” Viêm vỗ vỗ đầu vai Y Lợi Á: “Vừa rồi ta đã từng thử hắn, một chút nội lực hắn cũng không có, chắc hẳn ở Doanh trại Đấu Thú không tới mấy ngày là phải đi rồi.”
“Nếu là như vậy thật thì tốt rồi.” Giữa mày Y Lợi Á thoáng giãn ra.
“Ngươi đau đầu về người này, còn không bằng nghĩ xem đêm nay ăn cái gì thì hơn.” Viêm xoa cái bụng đang kêu ùng ục: “Ta đã đói bụng hai ngày rồi.”
Ở Doanh trại Đấu Thú không phải mỗi ngày đều được ăn cơm, gặp được giá cả thị trường tốt, tính phòng ngồi đầy người, mới có thể mở ra bữa tiệc lớn, thịt cá thơm lừng.
Nếu ngày nào nhà ăn không mở, thú đấu sĩ chỉ có thể tự lấy tiền của mình đi ra phố mà mua thức ăn. Hai bàn tay của Viêm trống trơn, không có tiền để mua thức ăn. Chỉ có vào ngày đầu tiên nhập doanh Viêm mới được ăn no một chút.
Tiếp theo, mỗi bữa đều là khoai lang, rau khô, ngay cả một hạt gạo cũng không nhìn thấy, thêm hai ngày nữa, thì ngay cả vỏ khoai lang cũng đều không có mà gặm.
“Đêm nay có đồ ăn!” Nhắc tới đồ ăn, đôi mắt Y Lợi Á cũng tỏa ra ánh sáng: “Hôm nay nhà ăn mở.”
“Thật sao?” Viêm bật dậy: “Vậy còn không đi mau.”
“Ngươi đi trước đi, ta thu dọn củi lửa lại đã.” Y Lợi Á nói: “Nếu không để người khác trộm mất, ngày hôm nay ta sẽ bận bịu vô ích.”
“Để ta giúp ngươi.”
“Không cần, Viêm, ta đều nghe thấy bụng ngươi đang gào thét, mau đi ăn đi.” Y Lợi Á cười cười.
“Ta sẽ chiếm vị trí cho ngươi.” Nhà ăn miễn phí, tăng nhiều cháo ít, có vị trí mới có ăn.
“Được.” Y Lợi Á nhìn Viêm chạy như bay ra ngoài, không khỏi nở nụ cười. Đây rõ ràng là Thân vương của Đại Yến, cũng thật quá có thể co được giãn được.
“Ta vẫn phải đi điều tra chi tiết về nha linh thuật sĩ kia mới được.” Y Lợi Á nghĩ thầm. Người hiếm lạ, cổ quái ở Doanh trại Đấu Thú nhiều như lông trâu, nhưng chỉ có người này là khiến Y Lợi Á cảm thấy trong lòng không yên.
Ngộ nhỡ hắn có tâm tư gây rối gì đó với Viêm, Y Lợi Á cũng có thể nói rõ với Ô Tư Mạn.
Khi Y Lợi Á đang đi tìm đường tra xét chi tiết về nha linh thuật sĩ, Viêm lại đang ngồi ở trên chiếc bàn ăn bằng gỗ bóng loáng giống như đang tỏa sáng trong nhà ăn, cùng nha linh thuật sĩ mắt to trừng mắt nhỏ.
Khi Viêm đi vào nhà ăn, —— chính là căn lều trại to lớn bảy màu kia, hơn hai trăm chỗ đều đã ngồi đầy người. Có người vừa mới ăn xong, nhấc mông chuẩn bị đi, Viêm vội vàng chạy tới chiếm vị trí.
Chỗ này chính là tiệc cơ động, ăn xong thì đi, sẽ có người thu dọn chén đũa, sau đó lại đưa đồ ăn mới lên.
Trùng hợp chính là nha linh thuật sĩ Hách Liên Ô La cũng nhìn trúng vị trí này, khi Viêm vừa bước một chân vào ghế dài, Hách Liên Ô La cũng bước vào một chân, hai người đối mặt nhau.
Nếu là quán rượu trên đường cái ở vương phủ, Viêm chắc chắn sẽ duỗi tay khiêm nhường nói: “Vị huynh đài này, xin mời.”
Nhưng đây là Doanh trại Đấu Thú, nhanh tay thì còn chậm tay thì không. Nếu Viêm bỏ lỡ bữa cơm này, cũng thật sự là sẽ đói đến linh hồn xuất khiếu.
“Thuật sĩ mà cũng cần phải ăn cơm sao?” Viêm hỏi Hách Liên Ô La.
“Thuật sĩ cũng là người, đương nhiên cũng cần phải ăn cơm.” Hách Liên Ô La cười tủm tỉm nói: “Ta ăn không nhiều lắm, nhường ta ăn trước đi.”
“Nhưng ta có hai người.” Viêm nói: “Nhường ta ăn trước đi.”
“Hai người?” Hách Liên Ô La nhìn trái nhìn phải: “Không nhìn thấy nha.”
“Ta chiếm chỗ giúp Y Lợi Á.” Viêm nói, dự định đặt mông ngồi xuống. Hách Liên Ô La lại giữ chặt cánh tay hắn: “Các ngươi hai người ăn chậm hơn, đương nhiên là để ta ăn trước.”
“Đừng tranh giành, mỗi người ngồi một nửa, giành nữa thì thịt cũng không có.” Vị đầu bếp cả người đầy dầu mỡ nâng một mâm thịt dê đứng trước bàn, bịch một tiếng, mâm thịt dê rơi xuống trên bàn, nước canh văng khắp nơi.
Ngửi thấy mùi thịt, Viêm bất giác nuốt nước miếng một cái, nói với Hách Liên Ô La: “Vậy mỗi người ngồi một nửa đi.”
“Được.” Trong ánh mắt của Hách Liên Ô La cũng chỉ có thịt dê hầm nóng hôi hổi.
Một mâm lớn trộn lẫn cả thịt dê, sườn dê, bọ cạp dê. Thì ra là toàn bộ được bỏ chung vào trong nồi mà hầm.
Khi nhà ăn không mở cửa, ngay cả một lá cải cũng không có mà gặm. Còn khi nhà ăn mở ra, thịt kia giống như không cần tiền vậy, Viêm cảm thấy buồn bực, không thể chia đều một chút sao? Nếu ngày nào cũng có cơm thì tốt rồi.
Sau khi ngồi nửa bên mông xuống trên ghế dài, Viêm duỗi tay về phía mâm thịt dê mà bốc. Còn Hách Liên Ô La ở bên cạnh lại móc một đôi đũa bạc từ trong lòng ngực ra, thong thả ung dung mà gắp lấy một khối thịt dê mỡ nạc phù hợp, đưa vào trong miệng chậm rãi nhai.
Đối lập với hắn, Viêm há to miệng ăn thịt dê béo, trong tay còn đang xé sườn dê. So với người Tây Lương như hắn, Viêm lại càng giống người Tây Lương hơn.
Viêm thấy tướng ăn ưu nhã của hắn cùng với xung quanh không phù hợp, không biết có nên nhắc nhở hắn một câu hay không, ăn chậm như vậy sẽ bị người ta cướp sạch.
Một bàn có mười hai người, mâm thịt dê mặc dù ở trước mặt Viêm, nhưng những người khác cũng có thể duỗi tay bốc tới.
Viêm đang nghĩ tới đây, tháo hán đối ngồi diện đã cầm lấy chân dê béo nhất trên mâm lên bắt đầu gặm. Viêm không khỏi nhìn về phía Hách Liên Ô La, lại phát hiện tuy rằng hắn ăn rất ưu nhã, nhưng tốc độ nuốt lại không chậm chút nào. Ngược lại Viêm đang mãi lo chần chừ, ăn còn không nhiều bằng hắn.
Viêm lại chuyên tâm ăn sườn dê ở trong tay, khuỷu tay của Hách Liên Ô La đột nhiên đụng vào sườn phải của Viêm, cũng phải thôi, hai người nam nhân chen chúc một cái ghế dài đương nhiên sẽ hơi chật hẹp.
Viêm bất giác dịch sang phía bên cạnh, tiếp tục vùi đầu gặm sườn dê. Hách Liên Ô La không chú ý lại chen khủy tay tới, Viêm nhịn không được nói: “Ngươi đừng chen qua chỗ ta nữa được không?”
“Được.” Hách Liên Ô La cười chân thành. Khi Viêm đang muốn ăn tiếp, Hách Liên Ô La đột nhiên đứng dậy đi lấy khoai lang ở một cái bàn khác, chiếc ghế bỗng chốc bị nhếch lên, Viêm bị ngã ngồi phịch mông xuống đất.
Sườn dê trên tay còn nện ở trên mặt, làm mặt hắn dính đầy dầu mỡ.
“Ha ha ha!” Cả bàn người đều cười rộ lên. Viêm tự mình bò dậy, khuôn mặt tức giận đến mức đỏ bừng lên.
“Ngươi làm sao vậy?” Hách Liên Ô La giúp đỡ đặt ghế ngay ngắn lại, vẻ mặt khó hiểu hỏi Viêm.
“Ngươi...” Viêm lau nước thịt trên mặt đi, ngón tay thậm chí đã chọc đến trên mũi Hách Liên Ô La, nhưng lại mắng không ra lời.
Ngày thường được giáo dục quá tốt, lời nói thô tục không học được mấy câu. Viêm moi hết cõi lòng cuối cùng mới nói ra được một câu: “Ngươi là đồ cà chớn.”
Hách Liên Ô La bị mắng nhưng lại hoàn toàn không tức giận, còn gắp một khối thịt dê cho Viêm rồi nói: “Trên tay ngươi bẩn rồi, ăn cái này đi.”
Viêm nhận lấy thịt dê, lại ngồi trở lại trên ghế. Trước tiên Hách Liên Ô La cũng ngồi xuống, sau đó lại chia cho Viêm nửa củ khoai nướng.
“Ăn thịt quá nhiều dầu mỡ sẽ bị tiêu chảy” Hách Liên Ô La nói: “Đặc biệt là Dị Hương nhân như ngươi, chắc chắn chịu không nổi đồ ăn quá nhiều dầu mỡ.”
“Ngươi quản cũng thật rộng.” Viêm nhíu mày nói, nhưng vẫn ăn khoai lang nướng, tiêu bớt dầu mỡ.
Người ở trên bàn ăn no đã lần lượt rời đi, Viêm cũng ăn no, nhìn thấy Hách Liên Ô La ở bên cạnh vẫn tiếp tục ăn, ăn xong thịt dê thì lại ăn thịt bò, không hề nghỉ xả hơi.
Hai mươi chén miến thịt heo hầm nóng hôi hổi được bưng lên bàn, Viêm không biết như thế nào lại nghĩ không muốn chịu thua Hách Liên Ô La. Có lẽ là do bộ dạng “khí định thần nhàn” của hắn làm cho người ta cực kỳ không vừa ý.
Rõ ràng chỉ là một thuật sĩ giang hồ, sao có thể sắp xếp như vậy được.
Viêm bưng một chén miến qua, Hách Liên Ô La ăn bao nhiêu, hắn bèn ăn bấy nhiêu.
Dần dần, sắc mặt Viêm bắt đầu trở nên khó coi. Hách Liên Ô La vẫn thong dong như cũ ung dung mà ăn, chén không trong tay hắn chất lên càng ngày càng cao.
Viêm không khỏi sờ sờ cổ của mình, dường như cảm thấy đồ ăn đã lấp kín ở cổ họng.
Hách Liên Ô La duỗi tay bưng chén miến thịt heo hầm cuối cùng, tròng mắt Viêm đều trợn trừng lên.
Bỗng nhiên, Hách Liên Ô La cầm chén thả xuống, sờ sờ bụng nói: “Ăn no rồi.”
Viêm thở mạnh ra một hơi, nhưng cảm giác thoải mái chỉ nhoáng lên một cái rồi biến mất, bởi vì dạ dày của hắn cũng đã căng cứng.
Hách Liên Ô La ăn xong rồi, nhưng vẫn chưa vội vã đi ngay, mà còn pha cho mình một bình trà thảo dược, mùi vị khiến người khác phải sặc.
Hắn còn rất tốt bụng hỏi Viêm có muốn uống một ly hay không?
Viêm vừa ngửi thấy mùi này thì có cảm giác buồn nôn, trong lòng kêu lên: “Không xong rồi!”
Hắn lập tức che miệng xông thẳng ra bên ngoài nhà ăn, một tay chống trên thân cây, bắt đầu nôn mửa.
Hách Liên Ô La cũng đi theo ra ngoài, còn có lòng tốt vỗ vỗ đằng sau tấm lưng đang run rẩy dữ dội của Viêm, giúp hắn thuận khí.
“Ngươi...” Sắc mặt Viêm tái nhợt như tờ giấy, âm thanh khàn khàn: “Tránh xa ta ra một chút.”
Y Lợi Á nói không sai, người này thật sự rất tà môn. Thật vất vả mới ăn được một bụng cơm, cuối cùng lại nôn ra hết.
“Ngươi ăn vừa nhanh, lại vừa ăn nhiều như vậy, hèn chi nhịn không được.” Hách Liên Ô La móc một viên thuốc màu xám từ trong cái túi nhỏ giắt ở bên hông ra, đưa cho Viêm rồi nói: “Nhai rồi nuốt, ngươi sẽ thấy thoải mái hơn rất nhiều.”
“Ngươi ăn trước đi.”
“Ta đâu có bị no căng.” Hách Liên Ô La nói.
“Ngươi ăn rồi ta sẽ ăn.” Viêm trừng mắt với hắn nói.
“Ồ ~ ngươi sợ ta hạ độc à.” Hách Liên Ô La nở nụ cười: “Ngươi yên tâm, cái này không phải là thuốc độc.”
“Ta không yên tâm nên mới kêu ngươi ăn.”
“Viêm, thuốc này là ta cho ngươi, nếu là thuốc độc, cho dù ta ăn, trên người cũng sẽ có thuốc giải mà.” Hách Liên Ô La nói.
Viêm sửng sốt, còn không phải sao? Hắn có thể tự mình giải độc nha, loại phương pháp thử độc này đúng là không dùng được.
“Quên đi, đưa thuốc cho ta.” Viêm cầm lấy thuốc trong lòng bàn tay Hách Liên Ô La, ngửa đầu nuốt xuống.