Trong lúc trằn trọc, Viêm lại mơ thấy Hoàng huynh. Lúc này Ái Khanh đang nắm tay hắn, cùng nhau tới Ngự hoa viên chơi đánh đu.
Cách đó không xa, có một nam tử trẻ tuổi vẫn luôn canh giữ ở phía sau bọn họ. Viêm tưởng là Cảnh Đình Thụy, dù sao bản thân Cảnh Đình Thụy cũng là thị vệ của Thái tử. Hắn luôn đi theo Hoàng huynh một tấc cũng không rời.
Nhưng khi Viêm suýt chút nữa từ bàn đu dây rơi xuống đất, nam tử kia lại đột nhiên ôm lấy hắn, vậy mà lại là Ô Tư Mạn!
Chỉ thấy Ô Tư Mạn nở nụ cười nhẹ dịu dàng nói: “Ái phi, ngươi nên cẩn thận một chút.”
Viêm cúi đầu một cái, mới vừa rồi mình vẫn là trẻ con, nháy mắt đã biến thành người lớn không nói, cái bụng tròn trịa này là sao, chuyện gì đã xảy ra? Gồ lên giống như một trái núi, đai lưng cũng không thắt được nữa.
“Ái phi, ngươi nói bảo bảo của chúng ta là Vương tử hay là Công chúa?” Ô Tư Mạn cười đến mê người, một tay khẽ vuốt cái bụng Viêm.
“Ai?” Toàn thân Viêm trải qua một cơn rùng mình, bỗng nhiên mở mắt ra. Thấy một vùng tối tăm rải đầy tro bụi, hắn lại chăm chú nhìn kỹ hơn, thì ra là trướng màn xám xịt của lều trại.
Viêm lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng vẫn còn khiếp sợ chống trên đất đứng dậy. Bỗng nhiên hắn phát hiện bên mép giường có một chỗ lõm xuống, giống như có người đã từng nằm ở đó.
“Y Lợi Á?” Viêm đi ra phía ngoài lều trại gọi to.
Y Lợi Á vừa xoa cổ vừa tiến vào. Thoạt nhìn còn mệt mỏi hơn so với Viêm.
“Viêm, ngươi tỉnh rồi à.”
“Cổ của ngươi bị làm sao vậy?” Viêm nhìn thấy vẻ mặt uể oải của Y Lợi Á.
“Không biết tại sao tối hôm qua ta lại ngủ ở trên mặt đất.” Y Lợi Á đang lắc lắc cái đầu qua trái qua phải nói: “Có khả năng là bị trẹo cổ.”
“Nghiêm trọng không?” Viêm nghe xong bèn ngồi dậy: “Lại đây để ta xem thử.”
“Không sao cả, chỉ là bị sái cổ mà thôi.” Y Lợi Á cười cười: “Hôm nay có cơm sáng ăn.”
“Cơm sáng ở đâu ra, chẳng phải chúng ra đã ăn hết khoai lang rồi sao?” Không nhắc đến cơm sáng còn đỡ, vừa nhắc tới Viêm đã cảm thấy đói bụng đến hoảng sợ.
Chắc là do phần hoảng sợ này cho nên mới có khả năng khiến hắn mơ thấy ác mộng quỷ dị như vậy.
Viêm cố gắng quên đi tình cảnh đáng sợ đến cực điểm ở trong mộng. Điều đáng mừng duy nhất chính là, đó chỉ là một giấc mộng. Cả đời này của hắn cũng không có khả năng xảy ra tình huống giống như trong mộng.
“Không nghĩ tới Hách Liên Ô La kia còn có một chút tác dụng. Sáng sớm, sau khi hắn đi đến chỗ của đầu bếp lừa dối một hồi về phương pháp nha linh, đầu bếp bèn cho hắn một nồi lớn sữa dê núi, còn có một ít ngô khô.”
“Hả?” Viêm có chút ngây người: “Phương pháp gì?”
“Phương pháp nha linh, hắn lừa đầu bếp rằng nếu cho nha linh thuật sĩ đồ ăn ngon, như vậy sau này khi đầu bếp chết đi sẽ được quạ linh hậu táng.” Y Lợi Á không thể không xúc động nói: “Hắn thật là có khả năng làm người ta mù quáng, có trường hợp nào mà đều bếp kia chưa từng thấy chứ, chẳng qua là bị hắn hù dọa đến ngơ ngẩn.”
“Nghe ngươi nói như vậy, ta cũng phải đề phòng hắn một chút.” Viêm lấy giày vớ đặt ở đuôi giường mang vào.
“Đương nhiên là phải đề phòng, tri nhân tri diện bất tri tâm mà.” Y Lợi Á cười nói: “Câu này cũng là ngươi dạy cho ta.”
Viêm không khỏi mỉm cười: “Nhưng giữa bằng hữu với nhau thì không cần đề phòng, cảm ơn ngươi nhé.”
Viêm muốn nói tới việc sau khi hắn ngủ, Y Lợi Á đã giúp hắn cởi giày vớ, còn đắp chăn lên cho hắn.
“Viêm”, Y Lợi Á lại cho rằng Viêm cảm ơn vì hắn đã chuẩn bị cơm sáng, bèn cười đáp: “Chuyện này thì có gì mà đáng để ngươi nói lời cảm tạ.”
“Ta lại càng cảm thấy gặp được ngươi là vạn hạnh trong bất hạnh.” Viêm nói rồi cùng Y Lợi Á sánh vai đi ra bên ngoài.
“Ôi, nóng quá!” Đôi tay Hách Liên Ô La đang bưng nồi sữa dê bốc lên hơi nóng, dáng vẻ luống cuống như muốn quăng ra ngoài.
“Ngươi bị ngốc à! Không biết lấy vải bố để lót sao?” Y Lợi Á nhanh chóng chạy tới hỗ trợ.
Viêm cười cười, đi đến bên cạnh hồ chứa để múc nước.
Những người ở đây, trừ phi toàn thân bị bắn đầy máu, bằng không thì đều sẽ không rửa mặt, tắm gội, chải đầu, cho nên mùi hôi thối trên người cách ba dặm cũng vẫn có thể ngửi thấy.
Viêm chịu không nổi dáng vẻ lôi thôi như vậy, nhất là khi ở trong tháp tử tù không thể tắm rửa, thật sự là quá khó để tiếp thu. Có thể nói Viêm chưa bao giờ mỏi mắt mong chờ đối với việc “tắm rửa” như vậy.
Vì ở đây đã có nước có thể tắm rửa, cho nên sáng sớm và trước khi đi ngủ Viêm đều sẽ cọ rửa kỹ càng một lần. Đương nhiên chuyện này cũng khiến hắn bị người khác chê cười, nói hắn chú trọng một cách mù quáng, cho dù có gột rửa sạch hơn đi nữa cũng không loại bỏ được mùi vị xung quanh mình.
Khi Viêm ném thùng gỗ vào hồ chứa nước, đong đưa dây thừng. Nhìn thùng không ở trên mặt nước lăn lộn mấy cái rồi chìm xuống, rót đầy nước.
Viêm dùng một tay nhấc thùng nước tràn đầy ra ngoài. Bỗng nhiên hắn nghĩ, có phải bản thân mình cũng giống như cái thùng treo này hay không, bị Ô Tư Mạn dây dưa tùy ý đùa nghịch.
“Không, ta sẽ không để hắn tùy ý đùa bỡn.” Viêm nhíu nhíu mày, xua đuổi suy nghĩ nặng nề, tiêu cực này ra khỏi đầu.
Cớ gì đột nhiên lại nghĩ đến Ô Tư Mạn, có lẽ bởi vì trong lòng có loại cảm giác không tốt.
Ô Tư Mạn một lòng muốn nhìn thấy hắn “xấu mặt”, làm sao có thể mặc kệ hắn “tiêu dao tự tại” ở Doanh trại Đấu Thú mà không hề có hành động gì được? Chuyện này quá không thực tế.
“Viêm, ngươi rửa mau một chút.” Y Lợi Á chợt cả kinh kêu lên: “Gia hỏa này không phải là người, ăn nhanh tới mức như muốn nuốt cả nồi.”
Viêm ngẩng đầu lên thì thấy Hách Liên Ô La lúc này lại không sợ nóng nữa, mà đang bưng nồi sắt uống sữa dê từng ngụm từng ngụm.
“Khoan đã! Chừa cho ta một chút!” Viêm cấp tốc đứng người lên, thành thạo cọ rửa thân thể sạch sẽ, sau đó lại kéo một bộ quần áo từ trên giàn phơi xuống tròng lên, vừa đi vừa thắt dây lưng.
“Viêm, động tác của ngươi cũng có chút quá nhanh đó.” Y Lợi Á cười.
“Tối hôm qua ăn cơm ta đều nôn ra hết, bây giờ sắp chết đói rồi.” Viêm nhìn về phía sữa dê nóng hôi hổi ở trong nồi rồi nói: “Không phải còn hơn một nửa nồi sao, làm ta sợ tới mức...”
“Ta ăn no rồi, còn lại đều là của ngươi, còn có cả ngô nữa nè.” Hách Liên Ô La đưa bắp ngô đã nướng chín cho Viêm: “Bên trên có rải một chút muối, ăn rất ngon.”
“Muối ăn ở đâu ra vậy?” Viêm biết ở đây đều không có dầu, muối, tương, dấm, trà gì cả.
“Lúc lấy sữa dê tiện tay bốc một nắm muối.” Hách Liên Ô La cười một cách ngây thơ vô tội: “Nghe quản sự nói, hôm nay có biểu diễn đấu thú, công việc rất nhiều, không ăn no là không được.”
“Không biết đến khi nào mới có thể đến lượt ta vào sân.” Viêm vừa nói vừa gặm bắp ngô còn hơi nóng, hạt bắp vốn không có mùi vị gì, nhưng do được rải lên chút muối thô lại ăn rất ngon.
“Ngươi chê mạng mình dài như vậy à?” Hách Liên Ô La mếu máo lắc đầu: “Ở chỗ này mưu tính lừa gạt, dù sao có ăn cũng sẽ không chết đói.”
“Ta và ngươi không giống nhau, ngươi tới đây để lăn lộn kiếm sống, còn ta thì không thể ở lại đây được.” Viêm cười nói: “Ở nhà còn có huynh trưởng chờ ta trở về.”
“Nhìn dáng vẻ nôn nóng của ngươi, ta còn tưởng rằng là tức phụ của ngươi chứ.” Có người bên cạnh xen mồm nói một câu.
Không biết bắt đầu từ khi nào, đã có mấy thú đấu sĩ tới ăn ké uống ké. Họ đều là những thú đấu sĩ cấp thấp, vũ khí đeo trên người đều lung tung rối loạn, có côn gỗ, xiên sắt, ngoài ra còn có một cái khiên bằng da thú đã bị hỏng.
Hách Liên Ô La nướng cũng không ít bắp ngô, hắn cũng không phản đối hay so đo, mà chia cho bọn họ một ít.
Mọi người bất giác ngồi vậy quanh lại ăn uống với nhau, không khí náo nhiệt hẳn lên.
“Ngược lại nếu thật sự là tức phụ, ta lại không nôn nóng như vậy.” Một khi bụng không còn trống rỗng, tâm tình Viêm cũng trở nên tốt hơn, bèn nói đùa theo.
“Ồ, Dị Hương nhân, ngươi nói như vậy chẳng lẽ huynh đệ còn quan trọng hơn so với tức phụ?”
“Đó là đương nhiên.” Viêm gật đầu.
“Nghe những lời này của ngươi, thì biết ngay ngươi chưa cưới tức phụ, không, thậm chí ngươi cũng chưa từng ngủ với nữ nhân đúng không?” Hán tử vác cái khiên bị hỏng cười to nói: “Nếu không, làm sao lại cần huynh trưởng mà không cần tức phụ được.”
“Đúng vậy, chờ đi mấy tên nhãi con, đừng nói huynh đệ, ngay cả cha mẹ cũng đều sẽ từ bỏ, ha ha ha.” Mọi người cười vang lên, Viêm bị nói tới mức gương mặt cũng có chút đỏ lên.
“Sao ta có thể như vậy được chứ.” Viêm phủ nhận, duỗi tay cầm nồi sữa dê. Tay của Hách Liên Ô La không biết tại sao lại run lên, đụng vào làm đổ nồi sữa, sữa dê đổ xuống dập tắt bếp lửa, tỏa ra một mùi cháy khét.
“Trời ơi, sao ngươi lại không cẩn thận như vậy.” Y Lợi Á oán trách Hách Liên Ô La: “Khó khăn lắm mới có sữa nóng để uống.”
“Bỏ đi, ngươi có bị phỏng hay không?” Viêm lại quan tâm đến ngón tay của Hách Liên Ô La hơn, vừa rồi nhìn thấy tay hắn đụng phải đáy nồi đen thui đang nấu trên bếp.
“Không có.” Cảm xúc của Hách Liên Ô La có vẻ không được tốt lắm, nhưng vẫn nói nhỏ: “Vốn dĩ ta định đưa nồi sữa cho ngươi, không ngờ lại bị ngọn lửa đốt tới.”
“Đổ rồi thì thôi. Ngươi cũng không phải cố ý.” Viêm nhẹ nhàng nắm lấy tay phải của Hách Liên Ô La, đặt trên đầu gối của mình. Trên mặt Hách Liên Ô La lộ ra một chút tủi thân. Hắn mặc một bộ đồ đen tràn đầy hơi thở tà ác, thân hình cũng cao lớn, vạm vỡ, vậy mà lại lộ ra vẻ mặt của tiểu tức phụ thật sự là không hài hòa.
Những người khác đều bật cười, chỉ có Viêm không chê dáng vẻ quái dị của hắn, vẫn đối xử dịu dàng và hiền lành.
“Làn da ở đầu ngón tay có chút đỏ, nhưng không bị phồng rộp lên, có lẽ không có gì đáng ngại.” Viêm nhỏ giọng nói, rồi xoa đi xoa lại đầu ngón trỏ của Hách Liên Ô La để xác nhận là không có chuyện gì.
Đột nhiên Y Lợi Á dừng động tác cặp bắp lại, nhìn chằm chằm thẳng vào Viêm cùng Hách Liên Ô La.
“Thì ra là ngươi thích nam sắc nha, cho nên mới không cần tức phụ.” Có người nói ra tiếng lòng của Y Lợi Á.
“Đừng nói bậy.” Viêm buông ngón tay Hách Liên Ô La ra, nghiêm mặt nói.
“Các ngươi còn chờ cái gì ở đây vậy? Bên kia sắp bận rộn thành một đoàn rồi.” Tên tạp dịch vác chiếc cờ màu trên vai đi tới nói: “Mau qua đó giúp một chút.”
“Ừ.” Viêm đứng lên: “Ta phải đi hốt phân.”
“Ngươi là Viêm đúng không?” Không nghĩ tới, tạp dịch lại nhìn chằm chằm Viêm nói: “Từ Đại Yến tới à.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Lão đại bảo ngươi đi bán thịt.”
“Hả?” Trong đầu Viêm hiện ra hình ảnh quán thịt heo ở trên đường phố: “Bán thịt?”
“Đây công phải là công việc của A Tề Tư à, làm sao lại rơi vào trên đầu Viêm rồi?” Y Lợi Á chen vào nói.
“A Tề Tư...” Viêm nghe thấy cái tên này có chút quen tai, nhưng không nhớ nổi là ai. Y Lợi Á vểnh mông ra phía sau, hai tay lại dang rộng ra, tạo thành tư thế khổng tước xòe đuôi
“A, là Khổng Tước Hoa.” Trong lòng Viêm chợt sáng tỏ, sau đó lại hỏi Y Lợi Á: “Hắn không phải là giúp đỡ của Bặc Lỗ Hãn sao? Vẫn còn làm công việc khác à?”
Từ khi Viêm nhập doanh đến bây giờ, chỉ thấy Khổng Tước Hoa mang theo một bang tiểu đệ trang điểm lộng lẫy như nhau trốn việc đi khắp nơi, chưa bao giờ làm việc gì đứng đắn.
“Đó chính là một công việc béo bở nha.” Y Lợi Á nói: “Lấy thú tâm, thú bảo bán cho những gia hỏa giắt tiền bạc triệu trên eo, có thể kiếm được không ít tiền boa.”
“Thú tâm ta biết, nhưng còn thú bảo là cái gì vậy?” Viêm hỏi.
“Cái này mà ngươi cũng không biết à? Thú bảo chính là tinh hoàn, là hạt giống, là trứng đó.” Y Lợi Á vừa nói còn vừa đùa dai khoa chân múa tay về phía khố của Viêm: “Ngươi cũng có.”
Viêm nhìn con dao linh hoạt trên tay Y Lợi Á, không khỏi cảm thấy đau trứng.
Y Lợi Á cười khanh khách nói: “Sau khi thú đấu sĩ giết chết dã thú, sẽ moi tim cùng trứng ra, dùng hũ băng đậy kín. Ăn những thứ đồ chơi này có thể khỏe mạnh, tráng dương, nguồn tiêu thụ vẫn luôn rất tốt. Trước khi mở màn, A Tề Tư sẽ dẫn người tới khu vực chỗ ngồi dành cho khách quý để bán, nếu gặp người nào phóng khoáng một chút, có khả năng sẽ mua luôn cả người lẫn vật.”
Nghe Y Lợi Á nháy mắt ra hiệu kể rõ ràng một hồi, Viêm cũng xem như hiểu rõ. Khổng Tước Hoa muốn mượn cơ hội bán thú tâm, thú bảo, để chào hàng bản thân với các phu nhân giàu có.
Cũng đúng, Doanh trại Đấu Thú này sát phạt quá nặng, huyết khí dâng lên tận trời, đâu phải là nơi có thể sinh sống lâu dài được.
Mà Bặc Lỗ Hãn cũng không phải dạng lương thiện gì, chán ghét mà vứt bỏ Khổng Tước Hoa là chuyện nhỏ, lỡ một ngày nào đó không vui lại sai người giết hắn cũng không phải là không có khả năng.
Viêm bỗng cảm thấy, ở chỗ này mỗi người đều đang nỗ lực tìm kiếm một con đường để sống, trái lại chính mình vẫn u mê không hiểu cái gì cả.
Khi hắn là Thân vương ở Đại Yến, cho dù làm bất cứ chuyện gì cũng đều có người hỗ trợ sắp xếp tất cả mọi thứ, cho dù là kết giao không ít nhân sĩ giang hồ, cũng bởi vì thân phận của mình cao quý mà nhận hết ưu đãi.
Thân ở bên trong cẩm y ngọc thực, đương nhiên sẽ không cảm thấy đãi ngộ như vậy là có gì không ổn. Đi tới Tây Lương, sau khi trở thành người bình thường, hắn mới phát hiện ra trước kia mình thật sự rất ngây thơ.
Lấy trường hợp một mình xông vào Tây Lương mà nói, bước đầu tiên này đã làm sai.
Đi tới một quốc gia hoàn toàn xa lạ, hắn chưa từng gia nhập đã hỏi điều cấm, đối với lễ nghi cùng pháp luật nơi này, tất cả đều không biết.
Hắn dựa vào một khang lửa giận xông vào tẩm cung của Ô Tư Mạn, hèn chi Ô Tư Mạn lại nói hắn “ngốc“.
Đây không phải là đưa cổ đến dưới máy chém, tự mình tìm chết sao? Nếu không phải Ô Tư Mạn kiêng dè Hoàng huynh, chắc hẳn đã chém hắn thật rồi.
“Không, nếu hắn muốn giết ta, ta sẽ cùng hắn đồng quy vu tận.” Viêm suy nghĩ rất nhanh, chỉ riêng Ô Tư Mạn là hắn không muốn buông tha.
Cũng bởi vì đối phương là Ô Tư Mạn, cho nên hắn mới có thể bị kích động mà hành sự như vậy, giống như ăn phải một rương □□.
Tuy rằng trong lòng sáng giống như gương, biết rõ chính mình không nên làm việc quá xúc động, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến Ô Tư Mạn đầy bụng ý nghĩ xấu, Viêm sẽ không nhịn được mà siết chặt nắm tay.
“Viêm, ngươi có nghe ta nói không vậy?” Y Lợi Á xua xua tay về phía Viêm: “Ngươi đừng nên đi.”
“Tại sao lại không đi?” Viêm bừng tỉnh phát hiện tạp dịch đã rời khỏi. Nơi này chỉ còn lại Y Lợi Á, ngay cả Hách Liên Ô La cũng không biết đã chạy đi đâu rồi.
“Khổng Tước Hoa chắc chắn muốn nhân cơ hội này để hại ngươi, nói không chừng có lẽ là do Bặc Lỗ Hãn phân phó.” Y Lợi Á nghiêm túc phân tích: “Hôm qua, không phải các ngươi xảy ra xung đột ở sân luyện kiếm hay sao? Bặc Lỗ Hãn cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Nếu hắn muốn hại ta, chỗ nào cũng sẽ làm được, ta có trốn tránh cũng không có tác dụng.” Viêm lặng lẽ nói: “Y Lợi Á, ngươi yên tâm đi, ta đã có đề phòng.”
Y Lợi Á còn muốn nói thêm cái gì, nhưng lại cảm thấy cũng không khuyên được Viêm, chỉ đành nói: “Vậy ngươi cẩn thận một chút, không chỉ mình Khổng Tước Hoa, còn có những người đó nữa.”
“Những người đó?” Viêm muốn hỏi là ai, nhưng Y Lợi Á đã bị người thúc giục đi dọn dẹp tháp nhốt thú.
Trước tiên Viêm thu dọn sạch sẽ bữa sáng trên lò lửa, hắn không nỡ lãng phí sữa dê cùng bắp ngô còn dư lại, nên đã nhét hết vào trong bụng.
Ăn uống no đủ xong, Viêm đi tìm Khổng Tước Hoa báo danh.