Phụng Chỉ Làm Nũng

Chương 11: Chương 11




Minh Thận chỉ đùa một chút, Hoắc Băng tất nhiên cũng không thật sự đi thỉnh chỉ.

Hắn ở nhà cũng coi như rảnh rỗi, không có lý do ở lại trong cung lâu như vậy, đợi đến khi Minh Thận hết sốt, hắn lập tức muốn khởi hành đi Giang Nam.

Minh Thận rất không nỡ xa hắn. Ngược lại còn bị hắn giáo huấn một trận: “Ca ca đệ còn muốn về Giang Nam thu thuế, ba năm sau ta và đệ gặp lại trong kinh, ngoài ra đừng gặp người nào liền cảm thấy người ta rất lợi hại rồi lại tâng bốc một trận, cái tên Bốc Du mà đệ nói đấy, đệ có biết vì sao người trong Hàn Lâm Viện không muốn đến giám sát, chỉ có một mình hắn tới nơi này chịu lạnh cùng thí sinh không?”

Minh Thận hỏi: “Chẳng lẽ không phải để thể nghiệm và quan sát thí sinh, làm tròn bổn phận sao?”

Hoắc Băng đánh đầu y một cái: “Tất nhiên không phải. Hắn chỉ là nhân cơ hội này tạo mối quan hệ cùng mấy người đi thi thôi. Thử nghĩ xem, đệ xa xứ đến đây dự thi, bỗng nhiên gặp được một người hỏi han ân cần với đệ như vậy, quan khảo thí đại nhân tuổi trẻ tài cao, có phải đệ rất cảm động hay không? Đây đều là giao thiệp, năm nay không thi đậu, năm sau có lẽ liền có thể thăng quan, người có thể lăn lộn bên cạnh bệ hạ ở cái tuổi này đều là nhân tài, đệ cũng đừng ngu ngốc nữa, A Thận.”

Minh Thận sờ đầu mình.

Hoắc Băng lại nói: “Ngoài ra, bệ hạ không đến tìm đệ thì đệ không thể đi gặp hắn sao? Núi không động nước tự chảy, trước mặt quân chủ giả bộ ân cần cũng vô cùng quan trọng, sao đệ lại ngốc như vậy? Đệ cảm thấy Mân ca ca lạnh nhạt đệ, chẳng lẽ một hoàng đế như hắn, còn phải mỗi ngày đến cùng đệ chơi mèo cho nhím ăn?”

Minh Thận bị hắn nói đến xấu hổ: “Được được, huynh nhanh trở về đi, đệ biết rồi.”

Núi không động nước tự chảy, y suy nghĩ, trong lúc đang suy nghĩ lúc nào thì đi đánh lén Ngọc Mân, Ngọc Mân lại nhịn không được tới trước, phái người đưa một tờ giấy lại đây.

Lời ít ý nhiều: “Trẫm không đến tìm ngươi, ngươi liền không đến tìm trẫm sao?”

Nét chữ qua loa, không còn giống nét chữ nghiêm chỉnh hắn dạy y viết lúc trước, từ khi Ngọc Mân làm hoàng đế liền thay đổi rất nhiều, giống như nhẫn nhịn đã lâu rốt cuộc được thấy lại ánh mặt trời ngay cả nét chữ cũng trở nên rồng bay phượng múa, làm y không nhận ra được.

Minh Thận cầm tờ giấy, nở nụ cười ngây ngô.

*

Đêm đông tuyết rơi, Minh Thận bọc bản thân thành một cục tròn, hí hửng đi tìm Mân ca ca của y. Lúc tờ giấy đến nơi của y, tượng long hổ trước Trường Ninh điện như mới vừa được quét sạch tuyết, lúc y nhảy xuống cỗ kiệu chạy nhanh vào thì vết lõm trên con rồng kia vừa vặn bị tuyết lấp đầy.

Trường Ninh điện rất ấm áp, hương thơm của long não được đốt cháy khiến tinh thần trở nên tỉnh táo hơn, Ngọc Mân đang nghị sự cùng mấy vị quan lại, Minh Thận liền ngoan ngoãn chờ ở ngoài điện, dùng chân giẫm lên tuyết rồi lại thả ra, lặp lại nhiều lần như vậy, còn nặn được mười quả cầu tuyết lớn nhỏ không giống nhau. Chờ Trình Nhất Đa thông tri lên, bên phía Ngọc Mân cũng kết thúc, Minh Thận sửa sang vạt áo, chờ đợi ở ngoài điện.

Người ở bên trong đi ra, dẫn đầu là một ông lão tóc trắng sắc mặt âm trầm, nhìn chiếc đai tê giác trên eo lão, Minh Thận liền biết người này chính là Trương Niệm Cảnh mà gần đây Ngọc Mân đấu đến tối mày tối mặt. Bốc Du theo sát phía sau đi ra, cách xa Trương Niệm Cảnh một chút, hiển nhiên không cùng một phe.

Minh Thận nhìn bọn họ, đứng bên cạnh cây cột không hé răng. Trương Niệm Cảnh không phát hiện ra y, Bốc Du lại dừng bước, hỏi y: “Đến tìm bệ hạ sao?”

Minh Thận gật đầu.

Bốc Du cũng không nói gì, gật đầu nhìn y ra hiệu rồi rời đi.

Minh Thận mang theo khí lạnh đầy người đi vào trong điện liền nhìn thấy Ngọc mân dựa vào bên cạnh bàn, xoa huyệt thái dương tựa như đang mệt mỏi.

Nhìn thấy y đến, Ngọc Mân vẫy y ngồi xuống: “Lại đây A Thận.”

Minh Thận liền đi đến ngồi. Ngọc Mân nhìn y một chút, đưa tay về phía y, lòng bàn tay hướng lên trên mở ra Minh Thận theo bản năng mà đưa bàn tay lạnh lẽo của mình cho hắn, đợi đến lúc phản ứng lại đã chậm Ngọc Mân nắm tay y sưởi ấm, lạnh nhạt hỏi: “Mười mấy năm trước cũng từng làm vậy, bây giờ còn xấu hổ hay sao?”

Minh Thận nghĩ cũng phải, vì vậy chủ động nắm tay dán vào ngực Ngọc Mân, vẫn muốn giải thích một câu: “Ngươi bây giờ là Hoàng thượng rồi.” Thân thể y yếu ớt, tay chân thường xuyên lạnh lẽo, tay Ngọc Mân thì lại luôn luôn ấm áp, ngày đông lạnh lẽo ôm nhau ngủ chung giống như có cái lò sưởi nằm bên cạnh. Mùa đông y xem Ngọc Mân thành bình nước nóng mùa hè Ngọc Mân bắt y làm gối mát trả lễ lại, vô cùng công bằng.”

Hai tay Ngọc Mân đều cầm tay y, không nhìn ra tâm tình gì, chỉ nhẹ nhàng nói: “Ngươi cũng là Hoàng hậu của ta, A Thận.”

Minh Thận có chút ngượng ngùng, hỏi hắn: “Mân ca ca, ngươi tìm ta có việc gì sao? Ta thấy đưa tờ giấy cho ta, có phải là cần ta phân sổ thăm hỏi ra giúp ngươi không?”

Ngọc Mân nhếch cằm nhìn đống tấu chương đọng lại trên bàn: “Trẫm đã phân xong, đều giữ lại cho ngươi viết.”

Minh Thận vèo một tiếng rút tay trở về, nhanh chóng bắt đầu giúp hắn “Phân ưu“. Y một bên lần lượt viết từng chữ “An tâm” lên, một bên đề nghị: “Thật ra, Mân ca ca, loại chuyện hao tâm tốn sức không có giá trị nào như này ta còn có thể làm rất nhiều, ví dụ như bây giờ là sổ thăm hỏi sau đó cũng có thể là sổ con báo cáo cống phẩm trong cung, tuy rằng những việc này đều không có giá trị gì.... Nhưng mà có người giúp ngươi xử lý mấy thứ lãng phí thời gian đó, có phải ngươi có thể càng chuyên tâm làm việc hơn không, Mân ca ca?”

Ngọc Mân nhìn dáng vẻ trịnh trọng của y, ánh mắt cũng trở nên mềm mại: “Đúng.”

“Vậy ngươi còn giận ta à?” Minh Thận nhỏ giọng hỏi.

Ngọc Mân không hiểu y đang nói cái gì, Minh Thận liền rụt rè nhắc nhở: “Là, lần trước, ta, gọi sai xưng hô với Mân ca ca, bệ hạ ngài, ta không nên chọc giận ngài, là lỗi của thần, thần.... Không nên đi quá giới hạn.”

Ngọc Mân không nói gì.

Minh Thận vội vàng nói: “Ta không thông minh giống như Bốc Du đại nhân, khả năng kết quả khảo thí cũng không bằng hắn, nhưng mà ta cũng muốn phân ưu thay Mân ca ca. Lần trước học, học.... Là ta không có năng lực.”

Ngọc Mân cắt ngang y: “Ngươi lại nói đến Bốc Du làm gì? Lúc khảo thí hắn gây sự với ngươi sao?”

Minh Thận nói: “Cái này thì không có, Bốc đại nhân còn cho ta một cái bánh bao ngọt.” Y nói sinh động như thật, còn muốn nhắc lại ví dụ của nửa tháng trước: “Giống như ca ca ruột, tiểu thiếp sinh đứa nhỏ thì có thêm một người đến cướp ca ca, đứa nhỏ của chính thất cũng sẽ không vui....” Nói được một nửa lại ngậm miệng.

Ngọc Mân nắm cằm y hôn lên.

Trong lúc môi răng cọ xát, giọng nói khàn khàn, có chút mơ hồ không rõ vang lên: “A Thận, vẫn không nhớ được? Nói lại lần nữa, trẫm là gì của ngươi?”

Minh Thận lúc này không dám nói tiếp nữa.

Ngọc Mân dời môi, cúi đầu ôm y, lại cắn một cái trên tai y, cắn đến mức cả người Minh Thận run lên: “Ngươi gọi phu quân, không sai.”

Mặt Minh Thận đã đỏ lên, sau khi nghe được câu này, y kéo tay áo Ngọc Mân cúi đầu hỏi: “Vậy lần trước, vì sao ngươi mắng ta một trận, sau đó thì bỏ đi? Ta không có gọi sai, chẳng lẽ đáp án không phải cái này sao?”

Ngọc Mân ngẩn người một chút, không nghĩ tới Minh Thận còn nhớ chuyện nhỏ này.

Ngày đó hắn lâm trận bỏ chạy, không phải vì gì khác mà chỉ là đơn thuần bị tên nhóc này chọc ra hỏa khí, chỉ sợ Minh Thận lại gọi thêm một câu “Phu quân” mềm nhũn nữa, hắn sẽ nhịn không được trực tiếp giải quyết y tại chỗ. Chữ “Hồ đồ” kia cũng chỉ để che giấu tình cảnh khó tả này mà thôi.

Nhưng đầu óc của Minh Thận vẫn còn suy nghĩ về câu trả lời chính xác nên gọi thế nào: Không thể gọi Mân ca ca, cũng không thể gọi bệ hạ cùng Hoàng thượng, vậy nên gọi thế nào đây?

Bên tai Ngọc Mân cũng có hơi đỏ lên, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: “Ngày ấy là trẫm sai, trẫm chỉ muốn để ngươi gọi tên tự của trẫm, ngày đó ta ban tên tự cho ngươi đúng không? Trả lễ lại đi, A Thận.”

Minh Thận liếc mắt nhìn hắn: “Nhưng mà ta cũng không biết tên tự của ngài.”

Ngọc Mân: “.....”

Từ trước đến giờ tên tự đều do hàng thúc bá lấy cho tiểu bối, lúc Ngọc Mân ra đời thì cũng đang là mùa thu, Nhượng hoàng đế liền đặt một chữ “Mân” cho hắn đại biểu cho trời cao mùa thu, sau đó tên tự của hắn được lấy là vào năm hắn cập quan, mẫu thân Dương thị của hắn trước khi rời kinh thành đi nơi khác đã lấy cho hắn, cũng lấy ý nghĩa tiết trời mát mẻ cuối thu, gọi hắn là “Hiên Phong“.

Ngọc Mân lấy bút chu sa ra, viết hai chữ này lên tay Minh Thận. Ngón tay Minh Thận thon dài tinh xảo, bàn tay trắng noãn càng nổi bật thêm nhờ mực đỏ, dưới ánh đèn đuốc chiếu rọi có chút trong suốt tựa như vừa bóp là có thể ra nước.

Ngọc Mân xin lỗi y: “Ngày đó là trẫm bị hồ đồ rồi, trẫm xin lỗi ngươi có được không? A Thận, trẫm không giận ngươi.... Nhưng mà, ngươi ngu ngốc như vậy thật sự làm trẫm hiếm thấy từ trước đến nay, ngươi thử suy nghĩ xem tại sao mấy ngày qua trẫm không đến tìm ngươi?”

Minh Thận nhỏ giọng nói: “Bởi vì thần không tài giỏi bằng Bốc đại nhân.”

Ngọc Mân bóp tay y: “Tại sao còn nhắc đến hắn? Ngươi thích hắn sao?“. đam mỹ hài

Minh Thận mở to mắt, vội vàng phủ nhận: “Không, không phải như thế.”

“Vậy đừng nhắc đến hắn.” Ngọc Mân nhìn y, ánh mắt lóe lên một chút trêu ghẹo khó phát hiện, “A Thận, đến lúc ngươi học được cách nhìn nhận bản thân thì cũng không thể lúc nào trẫm cũng đẩy ngươi đi được. Trẫm không đi, ngươi sẽ không học, ngươi liền quên mất chức trách khi làm Hoàng hậu?”

Minh Thận lập tức nói: “A Thận không dám.”

Ngọc Mân nhắm mắt lại, hướng y ra hiệu: “Vậy ngươi biết nên làm thế nào không? Quen tay hay việc, A Thận, bốn chữ này ngươi nên biết.”

Nói rồi, hắn nghiêm túc đưa mặt lại gần.

Minh Thận: “???”

Y thấy hai mắt Minh Thận nhắm lại, nuốt một ngụm nước bọt.

Ngọc Mân rất dễ nhìn, lông mày hơi xếch vào trong tóc mai, xương mày cao, đôi mắt luôn nhìn không thấu nhưng khi hắn nhắm mặt lại dường như liền trở thành đại ca ca y trêu chọc khi còn bé, tuy rằng hắn chưa bao giờ cười nhưng mà Minh Thận lại cảm thấy chơi cùng hắn rất vui, chỉ nguyện ý ở cùng với Mân ca ca của y. Y sờ mũi hắn, sống mũi, đây là lúc còn bé, lần trước lại hưởng qua tư vị môi lưỡi hắn, nóng bỏng lại vô cùng mềm mại, đây là sau khi bọn họ thành hôn.

Y lấy hết dũng khí, nhanh chóng hôn một cái lên môi Ngọc Mân, sau đó giống như lửa cháy đến đuôi mà lại lui về, mặt đã đỏ bừng nhưng dáng dấp vẫn còn trịnh trọng quỳ bên cạnh hắn, nghiêm túc hỏi: “Mân ca ca, này, như này có được không?”

Trong phòng chỉ có tiếng tí tách của đồng hồ nước vang vọng, Ngọc Mân mở mắt ra nở nụ cười nhỏ đến mức không thể nhận ra, vươn ngón tay đặt bên môi Minh Thận, thấp giọng nói: “Quá nhanh.”

Minh Thận chuẩn bị tâm lý xong, lại hỏi hắn: “Vậy, phải mất bao lâu?”

Ngọc Mân chỉ vào đồng hồ nước hoa sen bằng đồng bên cạnh: “Ít nhất phải chảy ba giọt, A Thận, ngươi qua loa như vậy làm sao có thể để thần linh thấy rõ thành ý của ngươi đây?”

Minh Thận lắp bắp nói: “Ta, ta biết rồi.”

*

Đêm đó Minh Thận ngủ ở Trường Ninh điện, lần này không còn ngăn cách giống lần trước Ngọc Mân mơ hồ nhắc nhở Minh Thận một chút, thành công ôm y ngủ.

Ngoài ra, đế vương trẻ tuổi cuối cùng cũng hiểu rõ: Tên nhóc này chắc là ghen tị với Bốc Du, cho nên cứ ba ngày lại nhắc đến tên người ta hai lần.

“Có ngốc không chứ? Ngươi và hắn không giống nhau, ngươi cũng không giống tất cả mọi người.” Ngọc Mân lấy ngón tay nhẹ nhàng phác họa khuôn mặt của người trước mắt, nhớ tới mấy thứ nghe thấy ngoài điện ngày ấy dường như cũng có mấy phần giận hờn, nghiêm túc thì thầm, “Tâm can.... của ta.... A Thận, cục cưng A Thận.”

Hô hấp Minh Thận đều đều, chui vào trong ngực hắn, khuôn mặt hồn nhiên ngủ say.

*

Sau khi thức dậy, Minh Thận mắt to trừng mắt nhỏ với hắn, rồi đột nhiên vỗ đầu một cái, gọi hắn: “Mân ca ca! Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Ngọc Mân nói: “Ngươi nói đi.”

Minh Thận hỏi hắn: “Ta muốn cầu một ân điển cho ca ca. Ca của ta, Hoắc Băng, Mân ca ca cũng biết đấy, chính là trưởng tử Hoắc gia, lúc trước huynh ấy cưỡi ngựa bắn cung rất giỏi đã từng đến hoàng cung đi học cùng các vị điện hạ. Nhưng mà đó đã là chuyện của nhiều năm trước.”

Giọng nói Ngọc Mân lười biếng, không có chút phập phồng nào: “Trẫm biết, hắn muốn thi đậu công danh đúng không? Đúng lúc lần này trẫm phế bỏ Khoa Đồng Tử có mấy quan viên không kịp đi thi Hội năm nay nên trẫm quyết định sang năm lại tổ chức thêm một lần thi Hội nữa, người thi đậu có thể tiếp tục đi thi. Ngươi trở về nói với Hoắc Băng để hắn chuẩn bị cẩn thận. Người bị thương tổn sau này vốn không nên bị đưa vào loại người sinh ra đã bẩm sinh như vậy.... Không bằng nói, mặc dù vốn sinh ra đã kém cỏi nhưng cũng nên có cơ hội theo đuổi công danh.”

Mắt Minh Thận sáng lên: “Cảm tạ Mân ca ca! Ca của ta nhất định sẽ rất vui vẻ!”

Vẻ mặt Minh Thận bắt đầu thay đổi, hắn ôm Minh Thận vào ngực, thấp giọng hỏi: “Vậy ta và Hoắc Băng, ngươi đối tốt với ai hơn?”

Đôi mắt Minh Thận không chớp: “Đối tốt với Mân ca ca hơn.”

“Ta và hắn, ai thương ngươi hơn?”

Nghe đến đó Minh Thận liền biết mình bị bán đứng, trong cung chắc chắn có người báo cáo chuyện nhỏ của y mỗi ngày, nhưng y vẫn mặt dày nói tiếp: “Mân ca ca.”

Ngọc Mân hừ lạnh, quay mặt qua chỗ khác: “Tên nhóc lừa đảo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.