Phụng Chỉ Làm Nũng

Chương 14: Chương 14




“Trình gia gia, ngài từng nghe qua người tên Vương Bạt này chưa?”

Trong Kiến Ẩn điện, Minh Thận dưới sự hướng dẫn của thần quan xốc gáy con mèo nhỏ lên, chân tay lóng ngóng mà mặc y phục vào cho nó, con mèo nhỏ hôm nay rất ngoan, chỉ dùng đầu lưỡi liếm lông xù trên móng vuốt của mình.

Trình Nhất Đa đưa y trở về, nghe tới vấn đề này thì nhăn mày.

“A Thận, có phải bệ hạ nói với ngươi cái gì không?” Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Minh Thận, Trình Nhất Đa ra hiệu mọi người lui ra.

Minh Thận lắc đầu: “Bởi vì Mân ca ca không nói gì nên ta mới muốn hỏi ngài.”

Trình Nhất Đa cau mày nhìn y, dường như do dự một lát sau mới thở dài, nói cho y biết: “A Thận, ngươi có nhớ lúc ngươi bảy tám tuổi, có một hôm bị bệ hạ giấu dưới gầm giường hai ngày một đêm không cho phép ngươi đi ra không? Lúc ấy có người nghe nói dung mạo ngươi xinh đẹp, định bán ngươi cho một vị quan lớn, mà kẻ cầm đầu chính là tên Vương Bạt này, gã làm ma cô* cho một vị đại nhân khác.”

(*Ma cô: Kẻ dắt gái bán dâm.)

Minh Thận mở to hai mắt, á khẩu không trả lời được.

Mèo bịch một tiếng nhảy ra từ trong tay y.

“Ta.... Ta sao?”

“Là ngươi.”

Y im lặng, nhỏ giọng nói: “Thảo nào lúc đó.... Lúc đó Mân ca ca không chịu nói cho ta.”

Y cho là mình có một tuổi thơ không buồn không lo, tuy rằng kham khổ nhưng mà vẫn coi như hạnh phúc, ít nhất còn có Ngọc Mân nương tựa lẫn nhau. Từ nhỏ y đã biết dáng dấp mình nho nhã xinh đẹp, cũng bởi vậy mà bị người khác chế giễu rất nhiều, nhưng mà y vẫn luôn không để ý, bởi vì y biết đây không phải là sự thật. Thì ra hạnh phúc đáng thương như vậy, cũng là do Ngọc Mân cẩn thận từng li từng tí giấu diếm y mà duy trì được.

Ngọc Mân còn gạt y bao nhiêu chuyện nữa đây?

Trình Nhất Đa nói: “Chuyện đã qua đều qua rồi, A Thận, ngươi không cần sợ, ngươi cũng đừng nhắc lại chuyện này với bệ hạ. Bệ ha mới vừa đăng cơ, lúc Thái thượng hoàng còn trong triều đã không còn cách nào khống chế quần thần, long tranh hổ đấu, rất nhiều chuyện đều là rút dây động rừng. Xưa nay đều có Y Hoắc chi sự....” Nói tới chỗ này, lão giống như bỗng nhiên hiểu ra cái gì, che miệng lại.

(*Trong lịch sử Trung Hoa, Y Doãn cùng với Hoắc Quang thời nhà Hán được xưng tụng là hai đại thần nhiếp chính phế lập vua nhưng được ca ngợi, gọi là [Y Hoắc]. Sự việc của hai người thường được gọi chung bằng cụm「Y Hoắc chi sự; 伊霍之事」.)

Minh Thận nhạy bén nhận ra được gì đó: “Hoắc thị cùng Doãn thị? Trình gia gia, vị quan lớn năm đó à ai? Cái người muốn mua ta....”

Hoắc Quang cùng Y Doãn đều phế lập hoàng đế, quyền thần độc tài quyền hành, tọa trấn giang sơn, biến người ngồi trên hoàng tọa thành con rối, cái này chính là quyền thần chi sự.

Cấu kết cùng Vương Bạt, lại dính đến chuyện riêng như vậy, hiển nhiên Vương Bạt là vây cánh quan trọng của người này. Y nhớ rõ sau khi gặp phải Vương Bạt, Ngọc Mân đã lén lút nói với y —— “Hoàng huynh nói, gã và lão già họ Trương kia là một phe.”

Tể tướng đương triều, Trương Niệm Cảnh.

Nghĩ xa hơn nữa, lúc Thái thượng hoàng còn tại vị người này lại dám bắt tiểu nam hài ở trong cung, cho dù lúc đó bọn họ bị người khác bắt nạt nhưng dưới hoàng thành này dù có gây rối thì cũng chỉ là ở bên ngoài Tử Cấm thành, lại có mấy người dám vươn tay vào trong cung chứ?

Minh Thận nhìn vẻ mặt Trình Nhất Đa, vội vàng nói: “Trình gia gia, ngài không cần lo cho ta, có phải là Mân ca ca không cho ngài nói với ta không? Ta sẽ giữ bí mật, coi như cái gì cũng không biết. Ca của ta đã nói với ta, bây giờ trong ngoài triều đình chính là thời điểm như giẫm trên băng mỏng, ta sẽ không gây rối thêm cho Mân ca ca.”

Y rất nhanh đã hiểu rõ, hôm nay y cùng với Ngọc Mân bị hiểu lầm thành Phò mã nội định chỉ là chuyện nhỏ, việc nam hậu bị bại lộ mới là chuyện lớn, lỡ như bị Trương Niệm Cảnh cùng với vây cánh nắm được để thượng tấu, như vậy Ngọc Mân sẽ gặp phải rất nhiều chuyện phiền toái, không chừng rất nhiều chuẩn bị đã làm từ lúc đăng cơ tới nay đều sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

Y ngoan ngoãn bảo đảm: “Ta sẽ không bao giờ tùy tiện chạy ra ngoài, ta đi nói cho Mân ca ca.”

Trình Nhất Đa dựng ngón tay trước miệng: “Ngày khác ngài hẵng đi, bệ hạ đã không chợp mắt hai ngày đêm rồi, tối nay lại tức giận ước chừng là nhớ tới chuyện cũ nên có chút đau lòng.”

Minh Thận nghe thấy thì có hơi khó chịu: “Được.”

Trình Nhất Đa nấu canh gừng cho y, giám sát y uống vào, tận mắt nhìn thấy y lên giường ngủ yên mới tắt đèn rời đi, dặn dò cung nhân canh chừng y không được để y ngất xỉu trong lúc ngủ.

Nhưng Minh Thận trái lo phải nghĩ, không thể ngủ được. Lúc cung nhân đổi cây nến thứ hai cho y, y liền bọc chăn ngồi dậy làm cung nữ sợ hết hồn: “Có chuyện gì vậy, Minh đại nhân?”

Minh Thận nói: “Truyền kiệu, ta đi một chuyến đến chỗ bệ hạ, không cần quấy rầy những người khác.”

Cung nữ vội vàng chuẩn bị cho y Minh Thận đứng dậy mặc quần áo, run rẩy rửa mặt, từ lúc ra cửa đến khi xuống kiệu vẫn chưa ấm lên, lạnh đến mức khuôn mặt trắng bệch.

Trình Nhất Đa đang nhắm mắt dựa ở ngoài Trường Ninh điện ngủ gà ngủ gật, Minh Thận vừa đến lão liền tỉnh rồi: “A Thận, tại sao vẫn tới đây?”

Minh Thận nhỏ giọng nói: “Ta sợ Mân ca ca ngủ không ngon, mỗi lần hắn tức giận xong thì ngủ rất nông, ta muốn đến nhìn hắn một chút.”

Trình Nhất Đa thở dài cười rồi kêu người bưng một bình nước nóng mới cho y: “Vậy ngươi vào đi.”

Minh Thận ôm bình nước nóng ấm áo trong ngực, mới vừa bước vào điện liền nghe thấy giọng nói già nua lại có chút mơ hồ của Trình Nhất Đa ở sau lưng: “Hiện tại bệ hạ vẫn còn tốt, ngài đã quen rồi, nhưng mà lúc đưa ngươi đi vào hai năm trước khi đó mới thật sự là không ngủ được, chịu đựng cả đêm cũng không biết làm sao mà chịu đựng được.”

*

Minh Thận bỏ bình nước nóng qua một bên, rón rén đến gần giường của Ngọc Mân. Lửa than được thêm đầy đủ, nhiệt độ rất ấm áp, Minh Thận rất thích cảm giác ấm áp này nhưng mà y biết Ngọc Mân không thích ngột ngạt nên liền mở cửa sổ thông khí.

Bận bịu một hồi sau y mới dừng lại, đi đến bên giường Ngọc Mân.

Lúc trước y đều nhảy lên giường, hơn nữa nhất định phải làm cho Ngọc Mân tỉnh dậy sau đó kéo y vào trong ngực cùng ngủ, hôm nay y lại suy nghĩ cẩn thận một chút rốt cuộc có nên “Bò lên long sàng” hay không —— chuyện này nghe không giống như việc nghiêm chỉnh lắm, trong lúc do dự chỉ thấy Ngọc Mân đang nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra, sau khi nhìn thấy y thì trực tiếp bắt y lại ôm chặt vào lòng trùm chăn lên.

Dáng vẻ kia thật sự giống như ôm một con mèo con chó, Minh Thận không dám lên tiếng, y bị Ngọc Mân đè lên nên có hơi không thở được. Ngọc Mân chôn trên cổ y, một cái tay ôm eo y, nửa người đều treo trên người Minh Thận làm y không nhúc nhích được, đồng thời cảm thấy có hơi nóng —— hô hấp của Ngọc Mân thật sự rất nóng.

Minh Thận tưởng rằng hắn đang phát sốt sờ thử lại phát hiện không có. Y uốn tới ẹo lui muốn động đậy, lỗ tai lại bất ngờ nóng lên rồi lạnh xuống —— Ngọc Mân nhẹ nhàng cắn một cái trên lỗ tai trắng nõn nhỏ nhắn của y, dường như có chút bất mãn thấp giọng nói: “A Thận.”

Giọng điệu mang một chút trách cứ, giống như y lại không ngoan nên mới tức giận với y. Lại giống như lúc trước y làm mất con gà ngọc mà hắn đã khắc cho, Ngọc Mân tức giận đến mức ba ngày không nói chuyện với y buổi tối đi ngủ đều đưa lưng về phía y, Minh Thận dụ dỗ tự mình tủi thân mà khóc nên Ngọc Mân lại để ý đến y, ngược lại còn phải dỗ y, tóm lại hai người vẫn là ôm nhau đi ngủ.

Minh Thận không dám động y giương mắt nhìn lên, Ngọc Mân vẫn đang ngủ, có lẽ chỉ là nói mớ.

Lỗ tai bị Ngọc Mân cắn lập tức đỏ lên, giống như vẫn còn khí nóng tích góp được từ cái đụng bất ngờ của người sau lưng.

Ngày này Ngọc Mân ngủ rất an ổn, ngay cả lúc thức dậy cũng trễ hơn ngày thường một ít.

Lúc hắn tỉnh lại chỉ thấy Minh Thận áo mũ chỉnh tề đứng trước giường, bưng nước nóng cùng triều phục đã sấy khô cho hắn, hầu hạ hắn đứng dậy thay y phục.

Ngọc Mân: “Tại sao ngươi lại chạy tới đây?”

Minh Thận ngượng ngùng gãi đầu: “Mân ca ca, tối hôm qua ta ghé thăm ngươi một chút thấy ngươi không tỉnh liền tự quyết định nghỉ ngơi ở đây. Trình gia gia nói lát nữa ngươi phải vào triều, mau mau mặc y phục vào đi.”

Ngọc Mân ngồi bên giường, để Minh Thận mặc y phục cho hắn, chỉnh sửa lại vạt áo tay áo. Khóe mắt hắn nhìn thoáng qua một quyển sổ con dư ra chưa được phê qua trên bàn trà, giấy Thanh Đằng rất đơn sơ cũng không có phong bì bên ngoài, vì vậy nhếch cằm hỏi: “Ai đưa tới vậy? Nửa đêm mà người nào có chuyện gì quan trọng sao?”

Minh Thận nhỏ giọng nói: “Là ta, ta viết.”

Ngọc Mân: “?”

Minh Thận nói: “Ta cảm thấy dù sao ta cũng coi như một quan viên, cho nên cũng muốn dâng một quyển sổ con lên cho Mân ca ca.”

Ngọc Mân nhéo má y, thấp giọng hỏi: “Sổ con thăm hỏi?”

Minh Thận lắc đầu, tay Ngọc Mân cũng lắc theo y: “Không phải, là chuyện đứng đắn, Mân ca ca, ngươi nhất định nhớ phải xem.”

Y nhanh chóng buộc chặt thắt lưng cho hắn, sau đó đứng lên nói: “Ta, ta về trước cho con nhím ăn, lát nữa Tiểu điện hạ vẫn đang chờ ta dắt nàng đi chơi.”

Dáng vẻ kia có chút hồi hộp, giống như là lần đầu tiên học sinh nộp bài tập cho Phu tử thấp thỏm mong đợi kết quả, Ngọc Mân mắt thấy y chạy đi thật nhanh sau đó đi đến án thư cầm lấy quyển tấu chương kia của Minh Thận,

Đúng thật là tấu chương đứng đắn, hợp quy cách. Sau khi nhìn một lát, hắn cảm thấy thú vị liền thấp giọng đọc ra: “.... Song tuy có Hoắc Quang, Y Doãn chi sự, bệ hạ khả năng cũng có thể không ngự điện mà phê duyệt tấu chương, ngày không đình quỹ. Mặc dù uyên mặc thâm cư nhưng thao túng chặt chẽ, uy chuôi không dời, không đáng sợ đến vậy.”

(*Đoạn này có chỗ mình giữ nguyên do không hiểu.)

Minh Thận vẫn biết chuyện năm đó, có lẽ là do Trình Nhất Đa nói cho y biết.

“Không đáng sợ.... Khẩu khí này của ngươi thật là lớn, A Thận. Đến bây giờ trẫm cũng không dám tự tin nói như vậy, ngươi lại thay trẫm thổi da trâu không bị đòn*.” Ngọc Mân đọc kỹ thêm vài lần quyển tấu chương thoạt nhìn như nịnh nọt này, sau đó cất vào trong tay áo cẩn thận mang theo bên mình.

(*Thổi da trâu không bị đòn: Thổi da trâu là ba hoa, khoác lác, một tấc đến giời... ý rằng không ai “vọt” kẻ nói khoác bao giờ.)

Hắn cười cười: “Yêu tinh nịnh nọt.”

Sau khi hắn rửa mặt, bước ra cửa điện liền chuẩn bị đi vào triều. Mới vừa đi không tới mấy bước đã nhìn thấy một cục tròn chạy đến trong tuyết —— yêu tinh nịt nọt quay lại rồi, đoạn đường này hiển nhiên là chạy về đây nên gương mặt Minh Thận đỏ bừng, trong mắt có ánh nước, sáng lấp lánh như vậy mà nhìn hắn.

Ngọc Mân đưa tay kéo y lại gần, cúi đầu hỏi: “Tại sao lại quay lại?”

Minh Thận ấp úng nói: “Hôm nay ta quên mất chức trách của Hoàng hậu, ta cần phải cung tiễn ngài vào triều.”

Dứt lời y nhón chân lên bám vào cổ áo Ngọc Mân làm hắn cúi đầu xuống, hơi khom người dán vào môi y. Ngọc Mân không ngờ rằng sẽ có một màn này, hồi hộp đến mức theo bản năng mà muốn lùi về sau, Minh Thận lại bám vào hắn không buông tay —— ngón tay thon dài trắng nõn kia căng thẳng nắm lấy tay áo hắn, nhẹ nhàng gõ nhịp.

Một, hai, ba.

Đồng hồ hoa sen nhỏ ba giọt nước xuống, Minh Thận nhanh chóng buông hắn ra giống như hoàn thành một nhiệm vụ lớn trong lòng, ấp úng nói: “Thần đi trước.”

Nói xong thật sự chạy đi, đạp ra một vết chân trong tuyết. Ngọc Mân nhìn tuyết bay sau lưng y suýt nữa muốn đuổi theo, mới đi được vài bước về hướng đó thì lại bị lão thái giám gọi trở về: “Ai, ôi, bệ hạ! Chính điện bên này, ngài hoàn hồn lại đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.