Phụng Hoàng Thần

Chương 3: Chương 3: Thiết Kỳ Sĩ gặp bậc cha chú




Thanh niên theo lão tăng xuống núi, chàng sực nhớ tới điều gì lại hỏi :

- Trưởng lão! Tại sao gã lại nhắc đến đồng tử họ Thiết?

Lão tăng gật đầu đáp :

- Thiếu thí chủ! Sau này thí chủ tìm gặp đồng tử kia, không chừng gã có mối quan hệ gì với thí chủ.

Hai người vừa xuống tới chân núi, không ngờ gặp một đồng tử hối hả đi tới. Dường như gã này còn nhỏ tuổi lắm, nhưng thân hình gã cao lớn hơn người thường, nên khó mà đoán dược tuổi gã, gã vừa ngó thấy lão tăng liền la gọi :

- Hòa thượng! Có gặp sư huynh của tại hạ không?

Thanh âm như chuông đồng, gã cản đường phỏng vấn không để cho người ta đi.

Lão tăng niệm Phật hiệu rồi hỏi lại :

- Thí chủ! Lệnh sư huynh là ai?

Cự đồng cảm thấy mình có điều đường đột liền gãi đầu gãi tai ấp úng đáp :

- Hòa thượng!... Y là.. người đội nón rộng vành...

Lão tăng cười khà khà ngắt lời :

- Thí chủ! Lão tăng có gặp vị đó, y đi mé bên kia xuống núi rồi.

Cự đồng bây giờ mới nghiên mình nhượng lộ nói :

- Đa tạ đại hòa thượng.

Dứt lời gã xoay mình trở gót đi ngay.

Tư Mã Quan nhìn lão tăng vẻ mặt trịnh trọng nói :

- Trưởng lão! Chú nhỏ này tướng mạo rất đặc biệt.

Lão tăng gật đầu đáp :

- Bữ nay gặp liền hai bậc kỳ sĩ trong thiên hạ.

Cự đồng đi chưa được ba chục trượng thì đột nhiên thấy tám chín đại hán từ mé bên vọt ra. Chúng hung hăng cản đường. Một tên quát :

- Bát Bảo đồng tử! Ngươi còn nhận được đại gia không?

Cự đồng nhìn đại hán đột nhiên cười rộ hỏi :

- Nhận được rồi. Có phải lão Cơ không?

Đại hán gầm gừ :

- Ngươi hủy sơn trại của ta, giết đại ca ta, bây giờ phải thường mạng.

Cự đồng lắc đầu đáp :

- Xin lỗi nhé! Tại hạ không muốn đánh nhau lúc này vì còn phải đi kiếm sư huynh.

Dứt lời gã vung cánh tay to lớn chạy về phía trước.

Chín đại hán trung niên cả giận lớn tiếng quát tháo. Bốn tay đao, năm tay kiếm trổ toàn lực vây lại.

Cự đồng chẳng sợ hãi gì, xoay người xông vào quân địch. Cánh tay gã vươn ra co lại nhanh như chớp.

Coi bề ngoài cự đồng có vẻ ngờ nghệch, không ngờ lúc chạm trán địch, thân pháp nhanh như gió. Chỉ trong nháy mắt bên quân địch đã bật những tiếng kêu oai oái. Chẳng những chúng phải nới vòng vây mà còn khiếp sợ trốn không kịp.

Bỗng thấy cự đồng trong tay nắm chín món binh khí, đồng thời những tiếng rắc rắc vang lên khủng khiếp. Chín món binh khí đã bị bẻ gãy khúc giữa.

Tên thủ lãnh thấy đồng bọn đều lộ vẻ khiếp sợ liền cắm đầu chạy đi. Hắn vừa chạy vừa hô :

- Đừng đánh nữa! Các ngươi còn lấy gì để động thủ?

Cự đồng ngửa mặt lên trời cười ha hả, nhưng không dừng lại, cất bước tiến về phía trước.

Gã chạy đã khá xa vẫn không thấy bóng sư huynh đâu thì vừa tới một thị trấn.

Cự đồng vào thị trấn, nhìn ngang nhìn ngửa. Sau cùng gã đến trước cửa một tửu lầu, lớn tiếng hỏi tiểu nhị :

- Tiểu ca! Có thấy ông khách nào đội nón rộng vành vào đây không?

Tiểu nhị vừa thấy mặt gã đã nuốt một hơi khí lạnh, vội khom lưng nói :

- Thưa khách quan... Tiểu nhân... không thấy.

Cự đồng gầm lên :

- Nói láo! Ngươi cũng đứng ở đây sao lại không thấy?

Tiểu nhị thấy tình thế bất ổn, chân run lẩy bẩy, vừa lùi vừa ấp úng đáp :

- Thưa khách quan... Quả thực... tiểu nhân không thấy.

Cự đồng nhỏm dậy vươn tay ra chụp tiểu nhị...

Giữa lúc ấy, một thiếu niên quê mùa từ trong điếm đi ra mà chính là thiếu niên đến Loạn Táng Cương lúc trước. Chàng cất tiếng hô :

- Sư đệ! Không nên vọng động.

Cự đồng vừa thấy y bao nhiêu lửa giận tiêu tan hết, gã reo lên :

- Sư huynh! Sao sư huynh không chờ tiểu đệ?

Thiếu niên quê mùa vẫn cất tiếng trầm trầm đáp :

- Ai bảo sư đệ đi đại tiện lâu thế?

Cự đồng cười hì hì nói :

- Cái đó làm gì sư huynh không hiểu rõ? Tiểu đệ ăn nhiều quá.

Thiếu niên quê mùa vây tay nói :

- Đi!

Cự đồng ngập ngừng :

- Sư huynh ăn cơm rồi, còn tiểu đệ...

Thiếu niên quê mùa gắt lên :

- Ta cũng chưa ăn, sư đệ lại đói rồi ư?

Cự đồng hỏi :

- Vậy sư huynh vào đây làm gì?

Thiếu niên quê mùa đáp :

- Ta kiếm một cô gái.

Cự đồng ngạc nhiên hỏi :

- Kiếm con gái ư?

Thiếu niên vừa rảo bước ra đường vừa gật đầu đáp :

- Phải rồi! Một thiếu nữ mặc quần hồng, áo hồng, ngoài khoác choàng màu lục.

Cự đồng vừa đi theo vừa hỏi :

- Phải chăng thị là con gái cừu nhân?

Thiếu niên lắc đầu đáp :

- Bây giờ còn chưa rõ, nên ta phải tra xét. Đáng tiếc là không thấy thị đâu nữa.

Cự đồng lại hỏi :

- Sư huynh! Sao sư huynh lại thay y phục và đổi sắc mặt?

Thiếu niên xẵng giọng :

- Đừng rườm lời nữa, nếu ngươi còn lắm miệng thì về đi. Ta đã bảo ở nhà, lại cứ nằng nặc đòi đi.

Cự đồng cười hì hì đáp :

- Sư phụ bảo tiểu đệ đi giúp sư huynh trả thù.

Thiếu niên lại quát lên :

- Ngươi không nghe lời, ta không cần ngươi giúp đỡ nữa.

Cự đồng đáp :

- Thôi thôi! Từ giờ tiểu đệ giả làm ngươì câm.

Hai gã đi qua hơn hai chục cửa tiệm, bỗng thấy một quán lớn ở tay mặt. Thiếu niên khẽ nói :

- Trên tửu lầu thực khách rất huyên náo, chắc là đông người? Chúng ta thử lên coi.

Cự đồng lại hỏi :

- Coi thôi ư? Tiểu đệ đói rồi.

Thiếu niên hứ một tiếng rồi tiến lên trước.

Tửu điếm thấy khách vào liền niềm nở ra đón tiếp, nhưng tiểu nhị vừa ngó thấy cự đồng nhăn mặt lại.

Thiếu niên hỏi :

- Tiểu ca! Trên lầu còn bàn nào trống không?

Tiểu nhị vội đáp :

- Còn còn! Quí khách có mấy vị?

Thiếu niên đáp :

- Hai người, lựa mấy món thượng hảo nhưng không lấy rượu.

Tiểu nhị vừa dẫn khách lên lầu vừa đáp :

- Dạ dạ!

Trên lầu khách đã đông đặc mười mấy bàn, tiểu nhị dẫn hai gã vào một bàn còn trống.

Hai gã ngồi xuống, tiểu nhị rót hai chung trà để đó rồi mới xuống lầu.

Thiếu niên đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi ngồi yên. Dường như chàng đã nhìn bao quát những thực khách không còn sót một ai.

Lúc tiểu nhị đưa cơm vào, cự đồng khẽ hỏi :

- Sư huynh! Con nhỏ đó có ở đây không?

Nguyên trên tửu lầu không phải chỉ có một thiếu nữ quần hồng áo hồng, ngoài khoác choàng màu lục.

Thiếu niên quê mùa lắc đầu tựa hồ chưa ngó thấy. Gã nhìn cự đồng xẵng giọng :

- Sư đệ! Đã bảo đừng lắm miệng. Ngươi cứ việc ăn đi, trên lầu này rất nhiều khách võ lâm.

Cự đồng không dám nói nữa lập tức cầm bát ăn lấy ăn để. Nết ăn của gã khó coi quá. Một mình gã ăn hết bay cả liễn cơm. Đồ xào nấu gã cũng ăn nhiều, còn thiếu niên vẫn chưa đụng đũa.

Nguyên thiếu niên quê mùa phát giác ra một lão già khả nghi ngồi trong góc phía Tây. Lão ngồi một mình trầm lặng không nói gì, coi tình hình có điều khác lạ.

Cự đồng chẳng cần đếm xỉa đến sư huynh có ăn hay không, dường như gã đã quen ở tình trạng này nên chẳng hỏi han gì. Trái lại gã nhìn thiếu niên nói :

- Sư huynh ơi! Tiểu đệ ăn mới lưng lửng.

Thiếu niên bỗng đứng dậy nói :

- Ta không có thời giờ ngươi nữa.

Nguyên chàng đã thấy lão già đứng dậy xuống lầu.

Cự đồng không dám đòi ăn nữa, đành nhăn mặt theo chàng.

Thiếu niên trả tiền rồi hối hả ra khỏi điếm. Chàng lạng người qua một bước đã ra tới đường phố rồi rồi theo dõi lão già cách một quảng xa xa.

Lão già ra khỏi thị trấn bỗng nghe mé bên có tiếng người cười nói :

- Ha ha! Không ngờ lão mất tích sáu bảy năm trời, bữa nay lại xuất hiện ở đây.

Lão già dừng lại quát hỏi :

- Ai?

Cặp mắt lão nhìn chầm chập về mé hữu là một khu rừng cây. Chắc thanh âm kia từ trong rừng vọng ra. Thiếu niên lập tức kéo cự đồng ẩn mình.

Giữa lúc ấy một lão già bé loắt choắt và thấp lủn thủn từ trong rừng đi ra. Lão này lối ngoài năm mưoi tuổi, tướng mạo rất hoạt kê, cười ha hả hỏi :

- Lão hữu! Lão không nhận ra được thanh âm của tiểu đệ ư?

Lão già kia là người họ Phạm kinh ngạc la lên :

- Vi Nhân Mang! Lão đấy ư?

Lão già bé nhỏ cười ha hả đáp :

- Nếu Trương mỗ không thu về kịp thì lão đã nếm một mũi thương rồi. Này bốn năm năm nay lão đi đến phương trời nào?

Lão họ Phạm thủng thẳng nói :

- Ta hận mình năm trước không nên ra khỏi Bắc phương, bây giờ quay về....

Lão họ Trương chẹn họng :

- Im đi!

Lão vội tiến gần lại nói :

- Lão hữu! Nói khẽ chứ! Lần này lão về có người theo dõi rồi.

Lão họ Phạm vội hỏi :

- Ai? Phạm mỗ đang lúc chưa tìm được đầu mối.

Lão Trương nói :

- Lão về từ bao giờ?

Lão họ Phạm đáp :

- Từ năm tháng trước. Trong năm tháng này Phạm mỗ đã điều tra khắp nơi cả hai mặt Nam Bắc mà chẳng được tin tức gì mới bực mình.

Trương lão nói :

- Trương mỗ cũng hết sức về việc của lệnh huynh cùng Thiết trang chúa mà chưa được tin gì rõ rệt, chỉ biết không phải là một hai toán mà thôi.

Lão họ Phạm đáp :

- Lão bảo có người theo dõi ta thì có cơ ra manh mối rồi đó.

Trương lão trịnh trọng nói :

- Lão với ta có thể bắt được người đó. Đồng thời Trương mỗ đoán hắn chưa phải là nhân vật trọng yếu trong vụ Thiết gia trang và Phụng Hoàng đài. Vậy vụ này hãy thủng thẳng xem sao đã?

Lão họ Phạm cười lại đáp :

- Bây giờ ta đã có trợ thủ, Trương theo dõi hắn, ta đi tìm Tư Mã Quan.

Trương Lão hỏi :

- Lão Phạm! Sự tình rất quan hệ. Ngoài Trương mỗ, chẳng lẽ lão không còn ai nhờ cậy được?

Lão họ Phạm đáp :

- Trương lão có Tư Mã Quan không? Y là người đã được Thiết đại ca cứu thoát.

Trương Lão ồ một tiếng hỏi :

- Phải chăng lão Phạm nói chàng thanh niên Tử Dương kiếm khách?

Lão họ Phạm gật đầu đáp :

- Phạm mỗ trở về gặp y, mấy năm gần đây y dốc chí báo thù cho ân nhân và được Hoành Duyên hòa thượng, một bậc trưởng lão phái Thiếu Lâm thu nạp để truyền thụ võ công.

Trương lão nói :

- Thế thì hay lắm! Ba người chúng ta hoặc giả có thể thu thập hắn.

Lão họ Phạm nói :

- Nếu thu thập thì chẳng ich gì. Phải bắt sống hắn mới được.

Trương lão đáp :

- Cái đó để coi tình hình rồi sẽ liệu. Lão lên Tung Sơn đi. Trương mỗ theo dõi hắn. Lão kiếm được Tử Dương kiếm khách cần chú ý đến ám ký của Trương mỗ. Đồng thời lão đi về phía Nam trước không thì chẳng thể thoát được sự theo dõi của gã tiểu tử.

Lão họ Phạm hỏi :

- Hắn là ai?

Trương lão đáp :

- Lão quên kẻ đại thù nghịch của chúng ta là Ô Độc Chưởng Ngưu Phi rồi ư? Ngày trước hắn bị hai ta đả thương rồi không thấy đâu nữa, sau Trương mỗ nghe tin là hắn kiếm được một địa vị khá cao ở nơi dị nhân nào đó.

Lão họ Phạm trịnh trọng nói :

- Nếu là hắn thì phần mình phải thận trọng hơn.

Thiếu niên quê mùa thấy hai lão phân khai rồi lập tức vọt đi như tên bắn. Thân pháp của chàng nhanh đến độ lão già chưa kịp nghĩ tới, chàng đã đứng sững trước mặt.

Hai lão già vừa hoa mắt lên liền ngó thấy một thiếu niên quê mùa đứng đó thì không khỏi giật mình kinh hãi. Hai lão vội né tránh đồng thanh quát hỏi :

- Ngươi là ai?

Hai lão tưởng chàng đã nghe được chuyện bí mật, vừa quát vừa rút kiếm ra.

Chàng thiếu niên thi lễ đáp :

- Hai vị lão trượng vừa nói gì vãn bối đã nghe được hết rồi, muốn lên tiếng hô hoán, nhưng vẫn đề phòng bên trong có điều trá ngụy mà phải xuất hiện đột ngột khiến hai lão giật mình. Chỗ thất lễ này xin hai lão lượng thứ cho.

Chàng nói rồi xá dài đến tận đất tự giới thiệu :

- Tiểu điệt là Thiết Kỳ Sĩ. Chuyện hai vị lão trương vừa thương lượng để báo thù đó là vì gia phụ và Phạm bá bá.

Lão họ Phạm kinh hãi la lên :

- Thiết đại ca có con ư?

Trương lão lớn tiếng quát :

- Lão Phạm! Không thể tin thằng nhỏ này được. Hãy thu thập gã đi!

Thiếu niên quê mùa hốt hoảng nói :

- Hai vị lão trượng hãy khoan! Nếu muốn chứng thực cũng dễ thôi. Chỉ cần nhị lão đưa vãn bối đi kiếm họ Ngưu để vãn bối bắt hắn giao cho nhị vị lão chất vấn khẩu cung.

Lão họ Phạm cười lạt đáp :

- Con thỏ lại muốn giở trò trước mặt cáo già ư? Ha ha! Khi nào lão phu lại mắc lợm ngươi? Bọn lão phu không muốn chết đâu. Động thủ đi thôi!

Thiếu niên quê mùa thấy lão tiến lên lập tức lùi lại một bước phân trần :

- Vàn bối quả là con Thiết Lạp Ông. Bây giờ làm thế này cũng được. Nhị lão chỉ cần nói chỗ ở của lão họ Ngưu để tiểu điệt đi bắt hắn đem đến được không? Vãn bối đã hạ sơn đã nửa năm, đang khổ vì không biết tin tức gì của địch nhân.

Trương lão cười ha hả nói :

- Gã này đóng kịch khéo quá! Động thủ đi! Để gã đi báo tin là hỏng bét.

Hai lão nhảy vọt tới phóng kiếm như gió táp mưa sa.

Thiếu niên quê mùa chợt động tâm cơ tự nhủ :

- Hãy bắt hai lão rồi sẽ liệu.

Chàng nghĩ vậy liền lớn tiếng :

- Vãn bối cam bề đắc tội.

Không hiểu chàng có động tác gì mà đã đoạt được hai thanh kiếm vào tay. Chàng còn sợ hai lão chạy trốn, liền điểm huyệt hai tay cao thủ nổi tiếng lâu năm.

Giữa lúc ấy đột nhiên có tiếng oang oang :

- Tiểu đệ đã tới đây!

Chàng thiếu niên quê mùa sợ gã sư đệ hành động lỗ mãng vội quát :

- Sư đệ hãy đứng lại.

Gã chính là cự đồng đã đến bên hai lão già.

Nhị lão đứng trơ trơ như tượng gỗ, nhưng miệng còn nói được. Lão họ Phạm cười lạt lên tiếng :

- Tiểu tử! Hạ thủ đi đừng hòng hỏi cung bọn ta.

Chàng thiếu niên vội bước đến trước mặt thi lễ nói :

- Nhị vị tiền bối! Nếu vãn bối là địch nhân thì nhị lão chỉ tự sát là xong.

Dứt lời chàng giải khai huyệt đạo cho nhị lão, rồi lại thi hành đại lễ hỏi :

- Phạm thúc! Trương thúc! Chẳng lẽ nhị vị thúc thúc chưa tin ư?

Nhị lão không nói gì nữa. Có lẽ hai lão đã ngờ ngợ, hoặc đã tin phần nào. Trương lão ngơ ngác một lúc rồi hỏi :

- Tiểu tử! Võ công của ngươi kêu bằng gì?

Rồi lão lại cảnh cáo lão họ Phạm :

- Lão Phạm! Cần tỉnh táo mới được.

Lão họ Phạm cười đáp :

- Lão Trương! Lão cứ hỏi đi cũng chẳng sao. Chúng ta muốn trốn cũng không trốn được.

Chàng thiếu niên thấy người lão không khích động nữa, mới thở phào một cái nói :

- Nhị vị tiền bối! Bữa nay vãn bối đi tảo mộ tiên phụ cùng Phạm sư bá, đã gặp Tư Mã Quan đại ca cùng Hoành Duyên đại sư, Trưởng lão chùa Thiếu Lâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.