Phùng Mật

Chương 17: Chương 17: Báo ân (tt)




edit: Lựu Đạn

Lệ Nhuận Du cúi mắt nhìn ngực hơi phình ra của thiếu niên, có trời mới biết hắn quấn ngực cho nàng có bao nhiêu cực khổ, đem đôi bầu ngực lớn mỗi nãy chơi đùa trong tay ép thành đồng bằng, chuyện như thế này trải qua một lần là đủ rồi.

“Buổi tối phải cho tướng công chơi ngực của nàng có biết không?” Bàn tay to chụp lấy bờ mông vểnh của thiếu niên, nam nhân nhỏ giọng uy hiếp.

Trước mặt bao người lại nói lời dâm đãng như vậy, mặt đẹp của Mật Nhi đỏ bừng, nhưng vẫn là nhẹ gật đầu trước cái nhìn chăm chú của gã nam nhân nào đó.

Nhưng Lệ Nhuận Du lại không chờ được sau khi về nhà, hắn nhìn chằm chằm vào ngực cùng xương quai xanh của thiếu nữ trước mặt, đã tưởng tượng được cảnh nàng nằm bò với cơ thể trần truồng mặc cho hắn ra vào, lại nhận được hơi thở có chút gấp của nàng, môi đỏ nhẹ dẫu lên, rõ ràng là muốn nam nhân, hắn liền lập tức kéo nàng lên xe ngựa, thậm chí không kịp cởi sạch quần áo nàng đã thẳng tay kéo dây quần đi vào trong sờ soạng hoa môi ướt đẫm của mỹ nhân.

Nghe được tiếng rên yểu điệu của nàng, giống như có một con sâu đang bò trong lòng, thật là muốn mạng người mà, Lệ Nhuận Du cắm ba ngón tay vào cái miệng ngọt ngào cùng đôi môi đỏ thắm, để cho nàng liếp láp giống như đang liếm láp côn thịt, cự vật nam nhân sớm đã sưng phồng thô to, cứng rắn chọc chọc vào hoa tâm của nàng.

“Tướng công mau cho vào trong đi.” Mật Nhi tựa như rắn cọ xát cơ thể tinh tráng của hắn, đôi ngực sữa lại ép chặt hắn ngỡ không thở nổi, một bàn tay hắn cắm trong miệng nàng, còn một tay chậm rãi cởi quần áo nàng ra, đem hai ngón tay kéo nhũ tiêm ra ngoài xoa nắn mạnh bạo.

Mật Nhi sợ hãi kêu rên, biểu tình vừa như đau đớn vừa như yêu thích, biết ngực nàng còn đau, Lệ Nhuận Du liền chậm rãi làm, lại nghe được nàng hừ khẽ rên rỉ “Tướng công, nhẹ quá, chàng xoa mạnh lên.”

Nhìn thấy dáng vẻ dâm đãng của nàng, tuy là nam nhân ngày thường ôn nhu nhã nhặn cũng khôngnhịn được đỏ hai mắt, đánh thật mạnh vài hai bầu ngực của nàng, nhỏ giọng cười mắng “Dâm phụ!”

Mật Nhi ở trong ngực hắn ưm a bất mãn “Tướng công xấu ~”

Bây giờ tiểu mỹ nhân càng ngày càng biết làm nũng, hắn cầm lòng không được liền cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ của nàng “Vậy có thích tướng công làm như vậy với nàng hay không?”

“Thích ~~~” Mật Nhi cọ cọ cái trán trơn bóng của năm nhân, đôi mắt to lộ ra vẻ thỏa mãn.

Hoan ái qua đi, cao triều tán loạn, Lệ Nhuận Du đem côn thích để trong cở thể mỹ nhân, xoa xoa bầu ngực đẫy đà của nàng. Mật Nhi muốn hắn kể chuyện trước đay, Lệ Nhuận Du chỉ cười cười “Thường ngày đi nhã lầu vui chơi, hoặc cùng bằng hữu uống rượu ngắm hoa, êm đềm như vây, ngày qua ngày cũng coi như sung sướng.”

Mật Nhi cọ cọ gương mặt hắn “Cái gì mới là thật sự sung sướng.”

Lệ Nhuận Du nắm cằm nhỏ của mỹ nhân trong ngực, ổn định hơi thở mới dịu dìu vuốt ve khóe môi nàng “Giống như bây giờ.”

Có người trong ngực, liền có nhà.

Về nhà có thể ngủ giường lò ôm thê tử mềm mại, nhưng ra bên ngoài, lại có mỹ tửu cùng người cũng không câu được lòng hắn.

Nghĩ vậy một chút trong lòng liền ấm áp, hắn hung hăn mà xoa đôi bầu ngực của kiều thê, lại nghe nàng mơ màng nói mớ “Nếu thiếp biến thành yêu quái, chàng sẽ còn đối xử như vậy với ta không?”

“yêu quái?” Lệ Nhuận Du cười cười, đưa tay quệt chớp mũi của nàng, thấy hai mắt nàng chứa đầy nước, nghĩ đến vừa rồi nàng bị hắn đam đến sung sướng, nên mới có vẻ đáng thương yếu ớt như vậy, càng làm hắn thêm thương tiếc cho nàng “Nàng là tiểu nha đầu của ta, cho dù là yêu quái, cũng là một yêuquái xinh đẹp câu hồn đoạt phách nam nhân.”

“Nếu một ngày ra già đi.” Nàng là hồ yêu có ngàn năm tuổi thọ, dung nhan bất lão, mà hắn cũng chỉ là người phàm, trải qua luân hồi, sinh lão bệnh tử, không thể bên nàng mãi mãi là đều chắc chắn.

“Làm sao vậy, nha đầu ngoan.” Nhìn đôi mắt Mật Nhi đầy nước, Lệ Nhuận Du thương tiếc mà liếm đôi mắt nàng, dịu dàng dỗ dành “nói đùa sao lại coi như thật, tướng công nào nỡ để lại nàng một mình ở thế gian.”

“về sau chàng vẫn là người đi trước.” Nghĩ đến điều này, lòng nàng lại đau.

“Đồ ngốc.” Lệ Nhuận Du biết nàng khó chịu, xoa xoa tóc nàng “Ta sẽ cố gắng sống thêm nhiều năm, chờ nàng già rồi, ta lại cùng nàng.”

Nghe được đáp án vừa lòng, mỹ nhân dùng mũi chân cọ cọ chân hắn, lại duỗi thân mình đưa cái lưỡi mêm mại ướt át như hồ ly, liếm lắp gương mặt hắn, nũng nịu nói “Tướng công, chàng thật tốt.”

Lệ Nhuận Du ôm nàng trong ngực, nhìn nàng bỗng dưng nhớ đến điều gì, khóe môi cong lên ý cười “Nhìn nàng thật làm ta nhớ đến tiểu hồ ly mà trước đây từng nuôi, cũng nho nhỏ, mềm mại, nâng trong lòng bàn tay sợ thở không nổi, đem trong nhà nuôi vài tháng mới làm cho nó béo tốt mập mạp, động một cái thịt trên người nó còn run run.”

Nàng cũng không có phì đến như vậy, nên không phục nói “Thiếp với tiểu hồ ly, tướng công thích nào nhất?”

“Nàng là nha đầu của ta, là bảo bối của ta.”

Lệ Nhuận Du cọ nhẹ lên gương mặt nàng, nàng biết rõ còn cố hỏi “Sau đó thì sao, tiểu hồ ly đã đi nơi nào?”

Đôi mắt hắn có chút trầm xuống.

Biết mình hỏi bậy, Mật Nhi câu lấy cổ hắn, nói khẽ “đừng đau lòng, thiếp không hỏi nữa.”

“không nói chuyện này nữa, tướng công nghĩ muốn thương nàng lần nữa.”

Lệ Nhuận Du ôm nàng lật lại, banh rộng mông nàng, đem côn thịt sưng to từng chút chen vào, Mật Nhi rên rỉ ê a vài tiếng, sao lại còn nhớ được đã hỏi gì, đều hóa thành bãi nước xuân nằm dưới thân hắn.

Xe ngựa chịu sức nặng bắt đầu run lắc, chú ngựa lớn khịt khịt cái mũi, dường như ngửi được mùi hương từ trong xe bay ra ngoài, ngọt ngọt, không nhịn được hắt xì mấy cái.

Màn đêm buông dần, may đem trăng giấu trên ngọn cây, một hồi hoan ái qua đi, Lệ Nhuận Du cẩn thận mà kiên nhẫn mặc lại xiêm y hoàn hảo cho nàng, lại dùng quần ướt lau sạch miệng nhỏ bên dưới cho nàng, hồi lâu mới xong, đem mỹ nhân ôm vào ngực xuống xe.

buổi tối trên cầu đông như trẩy hội, người đến xem đều là nam nữ trẻ tuổi, ở hai bên bờ thả hoa đăng, mang điều ước trôi về nơi xa.

Lệ Nhuận Du mang đến hoa ngọn đen hoa sen, để Mật Nhi viết ước nguyện năm mới xong, sau đó định thả, lại thấy Mật Nhi còn cắn bút suy nghĩ.

Lệ Nhuận Du gõ đầu nàng “Còn chưa nghĩ xong?”

Thấy hắn định nhìn, Mật Nhi nhanh che đôi mắt hắn lại “không cho chàng xem.”

lệ Nhuận Du để nàng tùy ý lấy tay che mắt, ngoài miệng cười cười nói “Được, ta không xem, nàng nhanh lên một chút.”

Cuối cùng nàng cũng vừa lòng mà thả đèn đi, lại hỏi hắn “Tướng công, chàng viết nguyện vọng gì?”

“Nàng đoán đi.”

Mật Nhi nhíu mày đoán không ra, năn nỉ hắn.

“nói ra không linh.” Lệ Nhuận Du nhịn không được nhẹ điểm môi nàng “Đừng nghĩ nữa, ta mang nàng đi ăn vài thứ.”

Mật Nhi lại nhớ đến chuyện khó khăn nào đó, ánh đèn ấm áp chiếu trên mặt nàng đẹp tựa mây tím, Lệ Nhuận lại khó kìm lòng, đưa tay ôm nàng đến trước mặt, bốn bề yên ắng, bắt lấy môi hồng hôn sâu triền miên, hồi lâu Mật Nhi mới nhẹ nhàng đẩy hắn ra, lại thở hổn hển, dung nhan xinh đẹp đỏ ửng, thậtsự động lòng người.

Hai người dựa ở bờ sông, ánh đèn rực rỡ, chỉ nơi này là ít người, lại có mấy trăm đóa hoa đăng dập dờn trong nước, tựa dãi ngân hà, gió đêm thổi lạc từng luồng ánh sáng, đem hoa đăng mang đi xa hơn.

Chàng vì cỏ tùng, thiếp vì hoa thố ti.

Tối nay có ngân hà làm bạn, bọn họ không phải là Ngưu Lang, Chức Nữ quyến luyến chia tay, mà chỉ là một đôi phu thê bình thường nhất thế gian.

Bầu trời mấy vạn vì sao làm chứng cho hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.