Phùng Thanh

Chương 3: Chương 3: Bởi Vì Đó Là Người Mình Thích




Đợi khi Đại Hồ và Viên Táo tán gẫu xong, một hàng người liền rời khỏi trường.

Khi đám thiếu niên thiếu nữ lông bông này đi trên phố, hầu như lúc nào cũng thu hút ánh mắt từ khắp nơi. Đặc biệt là ở khu phụ cận trường phổ thông A. Vài phụ huynh nhìn thấy, để lộ ra vẻ mặt chán ghét, nắm lấy tay con mình nói vài câu, nhất định đừng có qua lại với đám lêu lổng này.

Những thanh niên này đều biết bản thân mình có hình tượng gì, chỉ là tâm lý nổi loạn khiến cho họ không có gì phải kiêng dè, còn cảm thấy thế này mới khác người.

Đại Hồ nhuộm cái đầu vàng rực, dương nanh múa vuốt với hai cô bé đi ngược chiều, hí hí cười gian.

Hai cô bé sợ đến nắm lấy tay nhau, dừng lại không dám đi tiếp.

Tưởng Phù Lị một phắt kéo lấy cậu ta, “Ông làm cái quái gì thế?”

Đại Hồ cười ngượng ngùng, thu lại móng vuốt sói.

Vẻ mặt của một nam sinh bên cạnh cực kỳ mất hứng, “Chị Lị, đừng có nghiêm túc như thế chứ.”

“Đi đường đàng hoàng.” Triệu Phùng Thanh lườm một cái.

Cậu ta nhún vai, không ồn ào nữa.

Quán bar mà họ thường đến nằm ở trung tâm thành phố. Cho dù là ngày trong tuần hay cuối tuần, việc kinh doanh đều rất sôi động. Có một cậu bạn tên là Nhiêu Tử, là cháu của ông chủ. Bởi vì mối quan hệ này, khi họ đến đây đều luôn có chỗ.

Anh chàng pha chế ở quầy bar thèm nhỏ dãi Triệu Phùng Thanh. Mỗi lần thấy cô đến, anh ta liền cố ý chơi trò tung hứng dụng cụ pha chế để lấy le.

Lúc mới gặp, Triệu Phùng Thanh có thoáng nhìn anh ta một lần, sau đó thì không để ý đến nữa.

Hôm nay anh chàng rời khỏi quầy bar, niềm nỡ tiến lên trước, “Thanh Nhi.”

Triệu Phùng Thanh ngước mắt lên, thà rằng nhìn mái đầu đầy keo xịt tóc, cũng không muốn chuyển mắt đến gương mặt bóng loáng mỡ.

Mấy cậu trai khác nhìn thấy tình hình này đều không lên tiếng, Tưởng Phù Lị thì kéo tay của Triệu Phùng Thanh, cười nói, “Nhìn thế này, vẫn là cái tên lớp 12.2 kia tốt hơn.”

Nhắc đến người đó, đôi mắt của Triệu Phùng Thanh sáng lên, “Mắt nhìn người của tao mà.” Trong lời nói toàn nỗi kiêu hãnh.

Anh chàng pha chế buồn rầu trong lòng.

Nhiêu Tử thấy thế, sau khi Triệu Phùng Thanh và Tưởng Phù Lị đã rời khỏi, nhỏ giọng nói với anh chàng, “Thanh Nhi đơn phương. Cái tên Giang gì đó, mắt chó bị mù.”

Anh chàng pha chế nháy mắt lại bừng lên hy vọng.

Tối nay đến đây, phòng bao đã đầy hết, quản lý để dành cho họ bàn quây ở đại sảnh. Anh chàng pha chế thỉnh thoảng lại nhìn về phía bàn của bọn họ.

Sau khi Triệu Phùng Thanh phát hiện, đổi sang vị trí quay lưng về phía quầy bar.

Đại Hồ hét lên lấy mấy chai rượu tây.

Triệu Phùng Thanh dựa vào sofa, ném cặp xách, “Tối nay tôi không uống rượu tây nữa, uống mấy lon bia là được.”

“Cha cha cha.” Nam sinh còn lại giễu, “Thanh Nhi giả bộ làm thục nữ.”

“Hôm nay nghe đến hai chữ rượu tây, mí mắt phải cứ giật đùng đùng, có lẽ là ông trời đang cảnh báo tôi.” Lời này cô nói là nói đùa, nhưng sau ba tuần rượu, thế mà nói bừa thành thật.

Tửu lượng của Triệu Phùng Thanh cũng tạm ổn, sau bốn năm lon bia, mặt đỏ lên một chút. Cô ợ một cái, nằm trong một góc của sofa, mù mờ nhìn đám người lã lướt phía trước.

Đầu óc của cô hiện ra trạng thái trống không.

Sắp sửa nghỉ đồng rồi à… Không được gặp Giang Tấn nữa… Nghĩ như thế, kỳ nghỉ đông liền trở nên nhàm chán.

Đại Hồ nốc rượu đến là tợn, lượng từ không phải ly, mà là tính bằng chai. Cậu ta cứ uống rồi uống, chẳng bao lâu sau đã ngã xuống.

Nhiêu Tử cũng xỉn, nhưng miễn cưỡng còn có thể mở mắt.

Những nam nữ sinh khác, chơi oản tù tì uống rượu, tiếng cười khoa trương điên cuồng cùng với tiếng kêu la cứ liên tiếp nhau.

Tuổi tác bình quân của bàn này chẳng qua chỉ 17, 18, vẫn là những khuôn mặt còn nét trẻ con, nhưng lại đan xen những dấu vết sớm trưởng thành.

Tưởng Phù Lị và Nhiêu Tử uống mấy ly, lớn tiếng cười nói, “Đồ xấu xa! Tính chuốc say chị Lị của cưng à.” Bởi vì cô nàng lưu ban, cộng thêm chuyển trường, tuổi thực của cô lớn hơn bọn họ hai tuổi, cho nên cũng tự xưng mình là chị.

Triệu Phùng Thanh nghe thấy tiếng huyên náo của cô nàng, phục hồi tinh thần. Cô cầm lấy lon bia áp lên mặt mình, vỏ lon lạnh buốt tiếp xúc với gò má ấm nóng của cô, nhất thời tỉnh rượu. Cô hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đại Hồ say đến ngồi bẹp trên sofa, điện thoại đặt bên cạnh cậu ta đang lóe sáng.

Màn hình tắt xong, chẳng mấy giây sau lại sáng lên.

Cô duỗi chân đá đá Nhiêu Tử gần đó nhất, “Điện thoại của Đại Hồ có người gọi.”

Nhiêu Tử nửa tình nửa say, muốn chống người dậy nhưng không nhúc nhích được. Cậu ta nói mà mồm miệng dính vào nhau, “Đại… Đại…. Hồ… Điện…”

Đèn màn hình điện thoại tắt ngúm.

Chưa đến hai giây, lại nhá sáng lên.

Tưởng Phù Lị chú ý thấy, trực tiếp đứng lên đi đến bên Đại Hồ. Tên trên màn hình diện thoại khiến cô cười lên, cô mở ốp điện thoại, hờn dỗi nói, “Sao nào?”

Không biết bên kia đầu dây nói gì, sắc mặt cô hoảng hốt, lớn tiếng nói, “Bây giờ ông đang ở đâu?”

Sau khi cúp điện thoại, cô ra sức lắc Đại Hồ, “Dậy đi!”

Đại Hồ đã xỉn quắc cần câu.

Thế là cô vội vàng kêu lên với mọi người, “Đừng ồn nữa!”

Âm nhạc trong sàn và tiếng nói chuyện vô cùng ầm ĩ, câu này của cô chỉ có hai ba người nghe được.

Cô nâng cao âm lượng, lớn tiếng hô lên, “Đừng ồn nữa!”

Lúc này, mấy nam nữ sinh vẫn đang chơi đùa nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.

“Viên Táo gặp chuyện.” Tưởng Phù Lị hít vào một hơi thật sâu, nghiêm túc chậm rãi nói, “Ai chưa say đều theo tôi đi một chuyến.”

Người chưa say chẳng còn mấy người. Cả chính cô cũng đã uống khá nhiều, nhưng cô đang cố gắng duy trì lý trí. Cô cắn cắn răng, trở về vị trí, bắt đầu thu dọn cặp xách.

Triệu Phùng Thanh ngồi ngay dậy, “Sao thế?” Cô lờ mờ có dự cảm không lành.

“Viên Táo xảy ra chuyện rồi.” Mặt Tưởng Phù Lị không biểu tình.

Trong chớp mắt, Triệu Phùng Thanh đột nhiên liên tưởng đến ngăn bàn của Viên Táo có giấu thứ gì đó.

Một đoạn ống nước.

Đám người bọn họ tuy rằng trông thì như lưu manh, nhưng so với bọn côn đồ thật sự thì vẫn khác biệt. Cô đã nghe từ lâu rằng Viên Táo kết thân với một thanh niên lêu lổng ở khu vực nào đó, nhưng cô tuyệt đối không ngờ rằng, cậu ta lại đi đánh lộn.

Cô đặt lon bia trên tay xuống, “Chuyện gì vậy?”

“M* nó, cái thằng ngu v*n.” Tưởng Phù Lị mở miệng liền mắng chửi, “Kết giao với Thắng Ca nào đó, vì một con bồ mà đi đánh nhau với một băng khác.”

Triệu Phùng Thanh lập tức cầm cặp xách lên, “Bây giờ nó thế nào rồi?” Tuy là hỏi như thế, nhưng nhìn vẻ mặt của Tưởng Phù Lị cũng có thể biết, tình hình của Viên Táo không hay.

“Cảnh sát đuổi đến, nhóm của Thắng Ca chạy rồi, Viên Táo thì đang trốn.”

“Đã nói từ trước rồi, đừng có dính vào mấy chuyện phạm pháp.” Triệu Phùng Thanh hơi chế giễu một câu.

Tưởng Phù Lị vốn còn muốn chửi thêm mấy câu, cuối cùng nuốt xuống, “Đạo lý to lớn gì đó khoan hẵng nói đã, Viên Táo bị thương rồi, nó gọi điện thoại đến cầu cứu, chúng ta qua đó nhanh đi.”

Vẻ châm chọc của Triệu Phùng Thanh ban nãy nhất thời không còn dấu vết, cô nghiêm mặt hỏi, “Nó ở đâu?”

“Công viên Nhân Dân.”

—-

Đại Hồ đã xỉn quắc cần câu, Nhiêu Tử đi đứng cũng nghiêng ngả. Chỉ còn lại bốn người còn giữ được tỉnh táo. Tưởng Phù Lị cũng say, nhưng vẫn cố chống đỡ mà ra ngoài.

Bốn người chặn một chiếc taxi, chạy thẳng đến công viên Nhân Dân.

Sau khi xuống xe, Tưởng Phù Lị dùng điện thoại gọi cho Viên Táo, muốn hỏi vị trí chính xác.

Cậu ta mãi không bắt máy.

Cô rất lo lắng, “Liệu nó có bị…”

“Đừng nói vậy.” Triệu Phùng Thanh chặn lời của Tưởng Phù Lị lại, che kín áo bông, “Chia ra tìm.”

Thế là bốn người tản ra.

Công viên Nhân Dân vào ban tối, ánh đèn lờ nhờ. Đường núi bao quanh vòng tới vòng lui, còn bị khóm cây che kín, muốn tìm người khá khó khăn. Huống hồ, cuộc điện thoại cầu cứu kia của Viên Táo còn chưa kịp tiết lộ phương hướng cụ thể của cậu ta.

Triệu Phùng Thanh theo một con đường núi đi về phía trước.

Mấy băng ghế dừng chân dọc đường đi có mấy đôi tình nhân đang tâm sự với nhau.

Cô đi được nửa đường, đột nhiên quay đầu lại.

Có lẽ Viên Táo sẽ không chạy về phía đông người. Bị thương rất thu hút sự chú ý.

Ở chỗ ngả ba đường, Triệu Phùng Thanh rẽ hướng khác, đi về phía sau núi.

Ngọn núi phía sau công viên, mỗi khi đêm xuống liền vắng ngắt, so với ánh đèn trắng nhờ ban nãy, phía sau núi tối tăm vô cùng, nếu như muốn ẩn trốn, nơi này là nơi có điều kiện tốt nhất.

Đi càng sâu vào con đường nhỏ, bốn bề dần dần vắng vẻ.

Triệu Phùng Thanh mang đôi boot cổ ngắn gót trung bình, gót giày gõ cộp cộp trên đường đá, phát ra tiếng động như thủy tinh va chạm nhau. Giữa đường cô dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau, đoạn đường đi qua đã bị bóng đêm che phủ.

Đột nhiên, cô gọi một tiếng, “Viên Táo”. Giọng nói hơi trầm lướt qua trong gió lạnh đêm đông.

Xung quanh im ắng, ngoại trừ tiếng gió đông thổi lá cây xào xạc đáp lại cô thì chẳng còn tiếng động nào khác.

Cô lấy điện thoại ra gọi vào số của Viên Táo.

Máy bận.

Cùng lúc đó, phía rừng sâu ở đằng trước truyền đến tiếng chuông “đinh đinh đinh”.

Triệu Phùng Thanh cảm thấy may mắn, tiếng chuông mà Tưởng Phù Lị thiết đặt cho Viên Táo có sức xuyên thấu đến vậy.

Cô bước nhanh về phía tiếng động.

Lúc nhìn thấy bóng người phủ phục trong bụi cây, cô lập tức thông báo cho mấy người Tưởng Phù Lị đến đây.

Viên Táo đã trong trạng thái nửa hôn mê.

Triệu Phùng Thanh nương nhờ ánh sáng từ điện thoại xem xét một hồi.

Nơi bụng của cậu ta có một mảng lớn dính máu, trên mặt đất cũng có mấy chỗ bị nhuộm đỏ.

Cô không biết phải xử lý thế nào, chỉ có thể trông chừng.

Lúc Tưởng Phù Lị chạy đến nơi, sắc mặt trắng bệch, nhìn thấy đống máu trên mặt đất, bàn tay cô nắm lại thật chặt. Bình thường cô và Viên Táo luôn cố ý tránh nghi ngờ, chính là vì không muốn để lộ ra quan hệ của hai người. Nhưng mà bây giờ, cô chẳng thể nghĩ đến những thứ khác nữa.

Nam sinh Giáp run rẩy đưa tay thăm dò hơi thở của Viên Táo, “Giờ phải làm sao đây?”

Vẫn may, hơi thở tuy rằng yếu, nhưng vẫn còn.

“Đưa đi bệnh viện.” Triệu Phùng Thanh ấn số 120 trên điện thoại.

“Không.” Tưởng Phù Lị hốt hoảng ngăn tay cô lại, “Sẽ bị cảnh sát bắt được.”

“Bắt được thì cũng tốt hơn là chết ở chỗ này.”

Tưởng Phù Lị nghe xong trở nên tức giận, “Nếu như bị bắt thì nó coi như xong.”

Triệu Phùng Thanh hơi giận, “Vậy mày tính thế nào?”

“Gần đây có một phòng khám tư nhân, ba tao quen ông bác sĩ đó. Chúng ta đến đó cầu cứu.” Tưởng Phù Lị nhìn chằm chặp Viên Táo, mắt ầng ậc nước.

Khoảnh khắc đó, Triệu Phùng Thanh không nói gì nữa.

Ngày trước cô không hiểu tại sao chuyện gì Tưởng Phù Lị cũng lo lắng cho Viên Táo. Mà giờ, cô thử giả thiết mình là Tưởng Phù Lị, còn Viên Táo là Giang Tấn, thì cô liền hiểu tất cả.

Bởi vì đó là người mình thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.