Phùng Thanh

Chương 19: Chương 19: Cô Theo Đuổi Hắn Như Cách Một Biển Thái Bình Dương




Triệu Phùng Thanh ngủ một giấc đến tận mười một giờ trưa hôm sau.

Chủ nhật thật tuyệt, tuyệt đến mức ngoài ăn ngủ và chơi ra thì cô không muốn làm gì cả.

Giữa trưa cô nấu chút mì, sau đó cô bắt đầu chơi game online.

Chơi được một lúc thì có ID vụt sáng.

ID này nghe nói là con gái.

Trong thế giới game online của đàn ông này, nữ game thủ có vị trí rất đặc biệt. Một khi đã xuất hiện, thì sẽ được các nam game thủ bảo vệ. Nữ game thủ trong cộng động game online này được coi như ‘sao vây quanh trăng’.[1]

[1] Gốc là 众星捧月 nghĩa là một đám sao bao bọc quanh ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng

Triệu Phùng Thanh rất sợ phiền phức, nên lúc đăng nhập vào game cô đã chọn một nam thú tên Shaman. Trong khi chơi game cô chưa bao giờ cất tiếng nói, hơn nữa lại luôn hành động một mình. Vì vậy mọi người đều cho rằng cô là đàn ông.

Triệu Phùng Thanh cùng đã từng gặp nữ game thủ trong một lần kết đội đánh phó bản.

Nữ game thủ ấy là một con tiểu tinh linh xinh đẹp, đứng bên cạnh nam thú của Triệu Phùng Thanh, lại càng lộ rõ vẻ yếu đuối của con gái.

Cô nàng còn từng lén inbox với Triệu Phùng Thanh.

Nhưng Triệu Phùng Thanh chẳng có hứng trả lời.

Gần đây lại có vài việc trùng hợp một cách đáng sợ. vị dụ như: ID được cả đám đàn ông vây quanh này lại có tên là Mỹ Thạch Như Ngọc .

Ví dụ như bây giờ, Mỹ Thạch Như Ngọc lại bắt đầu kể lể với cô chuyện cuộc sống hàng ngày của cô nàng.

Triệu Phùng Thanh khách khí nói rằng mình đang bận.

Mỹ Thạch Như Ngọc đáp lại: “Anh đẹp trai lạnh lùng quá.”

Triệu Phùng Thanh không quan tâm.

Sau khi đánh vài trận game, cả người cô thoải mái hẳn ra.

***

Chớp mắt một cái, hôm sau đã phải đi làm rồi.

Bình thường mọi ngày Triệu Phùng Thanh sẽ chịu trách nhiệm mở cửa tiệm, Liễu Nhu Nhu sẽ đến tiệm trước mười giờ sáng.

Hôm nay, Liễu Nhu Nhu bất ngờ đến rất sớm để mở cửa.

Khi Triệu Phùng Thanh vừa tới, ngoài cửa đã bày một hàng chậu hoa xếp rất thẳng hàng.

“Chào buổi sáng, chị Triệu.” Liễu Nhu Nhu nhẹ nhàng chào hỏi, chiếc váy liền màu vàng nhạt càng làm nổi bật dáng người uyển chuyển mềm mại của cô nàng.

“Chào buổi sáng, bà chủ.” Triệu Phùng Thanh vươn tay nhận chậu hoa từ tay Liễu Nhu Nhu, “Cứ để tôi làm là được rồi.”

Liễu Nhu Nhu thấy Triệu Phùng Thanh đang cầm túi đồ ăn sáng trên tay liền cười nói, “Không sao đâu, chỉ còn mấy chậu nữa thôi. Chị cứ ăn sáng trước đi.”

Mỗi khi lắng nghe chất giọng dịu dàng như tiếng nước nhỏ từng giọt thế này, Triệu Phùng Thanh lại cảm khái, đây mới chính là phụ nữ. Còn chất giọng vừa trầm lại thấp này của cô, coi như giả vờ điệu đà, cũng không so được với chất giọng tự nhiên của Liễu Nhu Nhu.

Tuy rằng Giang Tấn đạo đức bại hoại, nhưng lại rất có con mắt thẩm mỹ. Liễu Nhu Nhu và Lữ Tiểu Nhân đều là người đẹp. Một cô dịu dàng, một nàng xinh đẹp. Về phương diện này, Triệu Phùng Thanh hoàn toàn tán thành gu thưởng thức của hắn.

Liễu Nhu Nhu xếp xong một hàng chậu, sau đó liền lên lầu. Khi đi xuống, cô nàng bưng theo hai tách cafe.”Chị Triệu, bạn em đi Malaysia có mang về chút hạt café bên ấy, chị uống thử xem.”

Triệu Phùng Thanh bình tĩnh, ngồi xuống cạnh cô nàng. Từ lúc Lữ Tiểu Nhân xuất hiện, cô cũng nổi tính tò mò hẳn lên, cô muốn xem câu chuyện hai nữ một nam này sẽ phát triển ra sao đây.

Cửa hàng bán hoa nằm ngay lối rẽ ở ngã ba đường. Những chậu cây nằm phía nam được hứng ngập ánh mặt trời, bên phía đông thì bị chặn bởi một cây cổ thụ.

Liễu Nhu Nhu đặt một chiếc bàn gập ngay gốc cây, sau đó nhờ Triệu Phùng Thanh kéo thêm hai chiếc ghế ra ngồi.

Hai cô gái uống café cùng nhau rất thoải mái.

Đề tài tán ngẫu bắt đầu từ một số chuyện nhỏ trong cuộc sống hàng ngày.

Triệu Phùng Thanh thầm nghĩ Liễu Nhu Nhu cũng chẳng vô duyên vô cớ ngồi ở đây nói chuyện phiếm với cô, cô đoán, Liễu Nhu Nhu đang muốn thăm dò về chuyện của Lữ Tiểu Nhân.

Khúc nhạc dạo kéo dài khoảng mười phút rồi kết thúc, Liễu Nhu Nhu nhấp một ngụm cafe, ra vẻ lơ đãng hỏi, “Chị Triệu, họp lớp hôm ấy của chị có vui không?”

Triệu Phùng Thanh ngước mắt nhìn ánh nắng mặt trời sáng rực len lỏi sau tán lá, “Cũng tạm.”

Liễu Nhu Nhu khẽ cười gợi chuyện, “Không ngờ Giang lại quen bạn cấp hai của chị.”

“Đúng vậy, quả là trùng hợp.” Một người là bạn nam cấp hai của cô nay cũng là bạn của Giang Tấn. Một bạn nữ cùng lớp khác thì giờ là bạn gái Giang Tấn. Vận mệnh quả thực kỳ lạ.

“Cũng...” Liễu Nhu Nhu thả tách café xuống, tay mân mê theo miệng chén, giọng điệu do dự, “Quả là trùng hợp.”

Triệu Phùng Thanh đưa mắt nhìn Liễu Nhu Nhu một cái.

Liễu Nhu Nhu cắn môi, lại nhấp một ngụm nhỏ cafe. Khi cô nàng đang muốn nói gì đó, ngoài cửa liền có một vị khách quen đi vào. Hai người lại nhiệt tình bắt chuyện với khách, cuối cùng Liễu Nhu Nhu cũng không lấy lại được dũng khí của vừa nãy, vì thế đành ngừng câu chuyện đó tại đây.

Triệu Phùng Thanh thầm nghĩ, thật ra có hỏi hay không thì sự thật cũng lồ lộ trước mắt rồi. Hành động hoàn toàn không nể mặt Liễu Nhu Nhu của Giang Tấn ngày hôm qua đã trả lời cho tất cả.

Liễu Nhu Nhu không nhắc tới chuyện đó, Triệu Phùng Thanh tất nhiên sẽ không chủ động hỏi lại. Hai người vẫn duy trì quan hệ bên thuê và bên được thuê như bình thường, không khí cũng rất thoải mái.

Sau ngày hôm đó, Giang Tấn cũng không xuất hiện nữa.

Nhưng Khổng Đạt Minh lại tới đây vài lần.

Triệu Phùng Thanh đều coi hắn ta như không khí.

Khổng Đạt Minh quả là một người sôi nổi, với Liễu Nhu Nhu thì trước lạ sau quen, đến lần thứ ba thì hắn đã có thể ngồi uống cafe với cô nàng dưới cây cổ thụ mà bàn luận về đủ thứ chuyện trên đời rồi.

Hắn quả là con người chẳng chút tinh tế, không nhận ra chút gợn sóng giữ Liễu Nhu Nhu và Giang Tấn, nhưng lại đem toàn bộ thông tin cá nhân của Liễu Nhu Nhu khai ra với Lữ Tiểu Nhân.

Triệu Phùng Thanh ngồi ở quầy thu ngân nghe hắn bật cười liên tục, cảm thấy vô cùng chói tai. Giọng của hắn khi nhỏ khi to, cô không nghe được hết. Chỉ nghe rõ được duy nhất một câu vì hắn tự dưng gào lên, “Tiểu Nhân theo đuổi cậu ta mất một tháng, hai người đó liền hẹn hò. Cho nên mới nói, nữ truy nam chỉ cách một lớp vải.”

Triệu Phùng Thanh nghe xong, lạnh lùng hừ một tiếng, “Chém gió.”

Năm ấy, khi cô theo đuổi Giang Tấn thì khoảng cách giữa hai người họ là cả một vùng biển Thái Bình Dương.

***

Khi Giang Tấn quay lại tiệm bán hoa, đã là chuyện của ba tuần sau đó.

Hắn vẫn trưng ra dáng vẻ lạnh lùng vốn có. Như thể hành động vô lễ đêm họp lớp đã tan biến theo mây khói từ bao giờ.

Liễu Nhu Nhu thì vẫn dịu dàng như nước chảy mây trôi.

Nhìn thế này, xem ra sự tồn tại của Lữ Tiểu Nhân vốn không phải chuyện gì to tát.

May là Triệu Phùng Thanh không cảm thấy quá kinh ngạc, khi đôi nam nữ kia lên lầu vận động, cô vẫn ngủ ngon như bình thường.

Tiết trời mùa thu thoải mái trong lành, cô có cảm giác ngủ rất dễ chịu. Khiến cô còn lo lắng, sau này nếu không được nghe tiếng này nữa không chừng cô sẽ mất ngủ.

Thật ra tiếng động trên lầu, Triệu Phùng Thanh cũng nghe ra một vài manh mối.

Toàn bộ quá trình Giang Tấn đều im lặng. Tiếng động vang lên luôn là tiếng rên của Liễu Nhu Nhu, ban đầu còn nhỏ, sau đó càng ngày càng dồn dập càng sắc bén. Khiến cô lại nghĩ tới bốn chữ ‘đại tương kính đình’. [2]

[2] Gần nghĩa với một trời một vực nhưng ở đây ý chị là có điểm gì đó rất mâu thuẫn.

Triệu Phùng Thanh cẩn thận nhớ lại cái đêm của cô và Giang Tấn ấy.

Ngoại trừ đau thì không còn gì cả. Có thể nói đó là nét mực hỏng trong đời cô. Giờ dây khi đã ở cái tuổi như hổ như sói thì nghĩ đến chuyện đó cô lại cảm thấy nhạt nhẽo, chắc hẳn chính Giang Tấn đã tạo bóng ma tâm lý ấy cho cô.

Đánh thức Triệu Phùng Thanh là một giọng nói khiến cô không vui.”Triệu Phùng Thanh, đang trong giờ làm cậu lại ngủ gà ngủ gật thế này, cẩn thận tôi báo cô chủ của cậu đấy nhé.”

Cô vừa mở mắt, đã thoát khỏi suy nghĩ.

Xem trò vui quan trọng hơn những chuyện khác.

Giang Tấn và Liễu Nhu Nhu đang ở trên lầu cùng nhau, lần này Khổng Đạt Minh đến sớm không đến lại đến rất đúng lúc.

Giấc ngủ không ngắn, một tay Triệu Phùng Thanh đã bắt đầu tê rồi. Cô đứng dậy lắc lắc tay cho đỡ mỏi.

Khổng Đạt Minh đứng trước mặt cô, sau khi nhìn xung quanh tiệm một vòng liền hỏi, “Liễu tiểu thư đâu?”

Triệu Phùng Thanh giờ mới ngẩng dầu nhìn hắn. Dạo này Khổng Đạt Minh có vẻ thường xuyên đến tiệm hoa, dù sao Liễu Nhu Nhu vừa dịu dàng lại xinh đẹp, hắn bị quyến rũ cũng là điều bình thường.

Tiệm bán hoa nho nhỏ này quả là đặc sắc. Câu chuyện về hai nam hai nữ, xen kẽ quấn quýt lấy nhau, vô cùng loạn lạc.

Tiếng vang trên lầu cũng đã ngừng lại.

Triệu Phùng Thanh nhìn đồng hồ.

Lần này thời gian làm việc của Giang Tấn có vẻ ngắn hơn thường ngày rất nhiều.

Khổng Đạt Minh thấy Triệu Phùng Thanh cúi đầu nhìn đồng hồ, liền hỏi lại lần nữa: “Liễu tiểu thư đâu?”

Nếu Triệu Phùng Thanh tinh tế, cô sẽ nói Liễu Nhu Nhu đang không có ở đây. Thế nhưng trong một giây nàođó cô lại không muốn làm người hiểu chuyện nữa. Cô đi đến bên cầu thang, cười gào lên: “Bà chủ, có khách tìm.”

“Ai vậy?” Liễu Nhu Nhu có chút bối rối mà đáp lời, “Xuống ngay đây.”

Nhiệm vụ của Triệu Phùng Thanh đã xong, cô liền quay lại vị trí của mình. Cô mở một cuốn sách bìa màu xanh biếc, lật từng trang sách.

Khổng Đạt Minh nhìn về phía cầu thang băng quơ nói một câu, “Gần đây cậu còn đi xem mặt không?”

Cô cúi đầu đọc sách, không trả lời.

Khổng Đạt Minh tăng âm lượng, “Triệu Phùng Thanh, tôi đang nói chuyện với cậu đấy.”

“Bà chủ sẽ xuống nhanh thôi.” Cho nên hắn có gì muốn nói thì đi mà nới với Liễu Nhu Nhu.

“Chưa thấy ai thù dai như cậu.”

Cô cũng chẳng thèm liếc hắn lấy một cái.

Khổng Đạt Minh hỏi vài câu, Triệu Phùng Thanh đều không trả lời. Vì thế, hắn đành câm miệng lại.

Khi Liễu Nhu Nhu xuất hiện, thì đã thay một bộ quần áo khác, mái tóc dài lướt thướt. Cang khiến người ta lóe mắt hơn là gương mặt kia của cô, hai má đỏ ửng, mặt mày phong tình quyến rũ.

Hai mắt Khổng Đạt Minh sáng rực, hắn ân cần tiến tới, “Liễu tiểu thư.”

“Khổng tiên sinh.” Liễu Nhu Nhu vẫn nói với chất giọng nhỏ nhẹ như ngày thường.

Triệu Phùng Thanh theo phản xạ nhìn lên lầu hai. Giờ phút này cô ước gì Khổng Đạt Minh cứ thao thao bất tuyệt mãi đi, ba bốn tiếng nữa thì cang.tốt

Liễu Nhu Nhu tiếp đón Khổng Đạt Minh, “Không tiên sinh mời anh ngồi, để tôi đi pha chén cafe.”

Café vẫn là loại café của Malaysia.

Liễu Nhu Nhu lại đi lên lầu lần nữa.

Lần pha café này có hơi lâu.

Triệu Phùng Thanh căng tai ra nghe, trên lầu vẫn không có tiếng gì cả.

Khổng Đạt Minh ngồi bên sofa, tò mò hỏi, “Triệu Phùng Thanh, cậu đang cười gì vậy?”

“Không có gì.” Cô thoáng thu lại nụ cười.

Triệu Phùng Thanh chưa từng lên lầu hai, nên cũng không biết Giang Tấn còn lối nào khác để rời khỏi đây hay không. Nếu như hắn chết ngạt ở trên đó, thì cũng là chuyện tốt.

Một lát sau, Liễu Nhu Nhu bưng cafe đi xuống, từng bước thướt tha, một cái nhăn mày một nụ cười đều hấp dẫn vạn ánh nhìn.

Khổng Đạt Minh chủ động đi tới nhận khay cafe, “Liễu tiểu thư khách sáo quá rồi.”

Lúc này Triệu Phùng Thanh lại thoảng qua một ý nghĩ, có vẻ cảm giác tồn tại của cô quá yếu, cho nên hai người đàn ông này mới ngang nhiên nói yêu đương tán tỉnh Liễu Nhu Nhu trước mặt cô thế này.

Khổng Đạt Minh nói chuyện rất thoải mái, cùng uống với Liễu Nhu Nhu một tách rồi hai tách cafe...

Cứ như vậy mà ngồi hơn một tiếng.

Vẻ mặt Liễu Nhu Nhu dần dần sốt sắng hẳn lên.

Triệu Phùng Thanh thỉnh thoảng lại nhìn lên lầu trên, độ cong bên khóe môi càng ngày càng lớn. Cô không muốn thể hiện niềm vui khi thấy người khác gặp họa, nhưng biết làm sao bây giờ, khi tâm trạng con người ta quá tốt thì chẳng thể cố gắng che giấu được.

Cô cảm thấy bản thân xấu xa quá rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.