Nhiêu Tử vốn cho rằng đám học sinh giỏi đều là lũ mọt sách, thế nên hắn tính kế mấy ngày nay cũng không biết phải đối phó với Giang Tấn thế
nào.
Ý nghĩ vi phạm nội quy trường học vừa xuất hiện trong đầu, đã có một phiếu phản đối quyết liệt. Trường học vừa xảy ra chuyện của
Viên Táo, nên đang trong giai đoạn rất căng thẳng. Nếu hắn gây thêm
chuyện nữa, sẽ dẫn tới hậu quả rất nghiêm trọng.
Vì thế, Nhiêu Tử bắt đầu theo dõi Giang Tấn trước.
Cuối tuần nào Giang Tấn cũng tới thư viện. Chuyện này đối với đám học
sinh giỏi thì chẳng có gì lạ. Điều đáng chú ý hơn là, hắn ta không đi
một mình. Sẽ có một cô gái luôn đứng ở ngã tư đường trước thư viện đợi
hắn, sau đó hai người sóng vai cùng vào.
Cô gái kia quay sang trêu đùa Giang Tấn, thỉnh thoảng còn làm trò trước mặt cậu ta.
Thái độ của Giang Tấn tương đối lạnh nhạt, là kiểu núi băng ngàn năm mới chảy được chút nước.
Nhưng nói thế nào, hai người kia cũng vô cùng ăn ý, vô cùng xứng đôi.
Khiến Nhiêu Tử vừa nhìn mà nóng máu.
Con nhỏ kia, Nhiêu Tử biết mặt, là Tần Hiểu lớp 12_2, thành tích cũng
giống như Giang Tấn. Đại Hồ thích cậu ta, nên đã từng khen ngợi cậu ta
rất nhiều trước mặt mọi người. Thành tích tốt, con nhà gia giáo, lại lễ
phép, dù sao trong mắt Đại Hồ, cậu ta chính là nữ thần.
Dưới
góc độ của con trai mà nói, gương mặt Tần Hiểu quả thật không tệ lắm,
vừa thanh tú dịu dàng lại ngoan ngoãn hiền lành. Là kiểu con gái khác
hoàn toàn với Triệu Phùng Thanh.
Chỉ là ý thiên vị đã ăn sâu
vào máu Nhiêu Tử, nhìn thế nào hắn cũng thấy Tần Hiểu không vừa mắt. Hơn nữa lại có quan hệ với tên Giang Tấn kia, trong mắt Nhiêu Tử đây chính
là một đôi cẩu nam nữ.
Nhiêu Tử theo dõi hắn hai tuần liền,
phát hiện Tần Hiểu và Giang Tấn thường hẹn nhau ở thư viện này, bất chấp mưa gió. Hôm ấy mưa gió bão bùng, ngay cả Nhiêu Tử còn không muốn ra
ngoài, nhưng vì muốn giúp bạn bè mà chửng tiếc mạng sống, bất đắc dĩ lắm hắn mới bò tới thư viện ngồi chờ.
Cuối cùng, Giang Tấn và Tần Hiểu cũng xuất hiện.
Hai người đều tự che ô của mình.
Nếu mưa không to thế này, hẳn là rất lãng mạn.
Trong giây phút đó, Nhiêu Tử chợt nghĩ ra một kế.
Học sinh kém yêu sớm cũng không phải chuyện gì to tát lắm, trong trường đâu đâu cũng có. Thế nhưng nếu đám học sinh giỏi trong mắt các thầy cô
mà chơi trò tình yêu mập mờ, vậy thì có thể khai thác rồi.
Cuối tuần sau đó, hắn mang theo máy ảnh đi cùng.
Trên đường đi cũng chụp không ít ảnh. Đại đa số nhìn qua đều rất bình
thường. Hai người kia không nắm tay, không ôm vai bá cổ gì. Chỉ là có
vài tấm ảnh, nhìn ở góc độ ấy thì lại có suy nghĩ khác.
Nhiêu Tử cố ý nhét ảnh vào hộp thư góp ý của trường.
***
Về chuyện Giang Tấn thường hẹn một nữ sinh đến thư viện, Triệu Phùng Thanh cũng từng nghe qua.
Nhiêu Tử không muốn cô buồn lòng, cho nên gạt cô không nói. Thế nhưng
nhiều nam sinh khác chẳng ưa gì Giang Tấn, khó có dịp biết nhược điểm
của một học sinh giỏi thế này, bọn họ liền nắm lấy cơ hội mà châm chọc
hắn vài câu.
Thỉnh thoảng trước mặt cô, bọn họ cũng quên luôn chẳng thèm che giấu.
Triệu Phùng Thanh nghe chuyện xong, cũng chỉ cười mà cho qua. Giang Tấn không thích cô, là chuyện rõ như ban ngày. Mấy nữ sinh giáp ất bính
đinh đó, không có lỗi gì cả.
Tình yêu của cô dành cho Giang
Tấn, không mong cậu đáp lại. Vì thế khi nhìn thấy Giang Tấn đi cùng cô
nữ sinh kia, cô vẫn rất bình tĩnh.
Một tuần sau, Triệu Phùng
Thanh tới nhà ông ngoại ăn trưa. Sau khi ăn xong, cô đạp xe đạp về nhà,
trên đường về lại bất ngờ gặp Giang Tấn đi cùng một cô gái.
Cô lập tức dừng xe.
Trông Giang Tấn và cô gái kia có vẻ rất thân thiết.
Triệu Phùng Thanh cận không nặng, bình thường cũng lười đeo kính. Cô
không nhìn rõ mặt cô gái kia. Ngay cả mặt Giang Tấn cũng hơi mờ, nhưng
cô đã sớm khắc sâu bóng dáng hắn trong tim.
Sau khi Triệu Phùng Thanh liếc qua cô gái kia, cũng chỉ nhìn chằm chằm vào Giang Tấn.
Mặt hắn chưa từng quay về phía cô lấy một lần.
Giang Tấn và cô gái kia cùng sóng vai vào thư viện.
Chiều nay Triệu Phùng Thanh cũng rảnh rỗi, nên cô liền theo bọn họ vào thư viện.
Trước kia cô đến thư viện chỉ mượn mấy quyển sách lung tung, làm mấy
chuyện linh tinh chẳng theo quy định tí nào. Hôm nay vì bất đắc dĩ nên
mới vào.
Nhưng cô không được chỗ nào ngồi gần Giang Tấn.
Giang Tấn và cô gái kia ngồi bàn gần cửa sổ. Chiếc bàn kia có sáu ghế,
đã có bốn người ngồi. Hai vị trí còn lại thì ngồi cách nhau. Giang Tấn
nói gì đó với cậu nam sinh bên cạnh, sau đó cậu nam sinh liền đổi chỗ
với hắn ta.
Giang Tấn và cô gái kia ngồi sát bên nhau.
Triệu Phùng Thanh nhìn xung quanh chỗ hắn đang ngồi, đều không còn ghế
trống nào cả. Vì thế cô liền đến chỗ người ngồi đối diện Giang Tấn, nhìn cậu nam sinh kia nở nụ cười tươi, tươi đến mức như hút hốn đối
phương.”Anh đẹp trai, em thích ngồi bên cửa sổ, có thể nhường chỗ này
cho em không?”
Giang Tấn cúi đầu quay bút máy trong tay, cũng chẳng thèm để ý tới xung quanh.
Cậu nam sinh kia đẩy mắt kính trên mũi, xấu hổ xếp lại sách vở vào cặp lắp bắp nói “Cậu. . . mời cậu ngồi. . .”
Triệu Phùng Thanh càng cười rực rỡ hơn.
Nam sinh kia thấy thế, liền đỏ mặt mà vội vàng bỏ đi.
Cô tự nhiên ngồi xuống ghế, cũng chẳng mang theo cuốn sách nào.
Bên cạnh có hai học sinh vừa nhìn sang, cô còn thản nhiên mà nhướn mày nhìn lại.
Giang Tấn vẫn chưa từng ngẩng đầu lên nhìn cô.
Triệu Phùng Thanh chống má ngắm hắn, trong lòng thầm tán thưởng ngay cả mái tóc kia cũng rất hợp mắt cô mà. Vừa Sạch sẽ lại gọn gàng.
Cô ngang nhiên nhìn hắn như vậy, tất nhiên cô nàng ngồi bên cạnh không thể lờ được.
Giang Tấn cũng biết cô đang ở đây, vì thế hắn hoàn toàn không ngẩng đầu lên nhìn cô lấy một cái.
Theo như kết quả Triệu Phùng Thanh quan sát, Giang Tấn và nữ sinh kia
tương tác với nhau không nhiều lắm, đề tài thảo luận chủ yếu xoay quanh
bài học. Chỉ là nhìn hai người bọn họ cười với nhau rất ăn ý, khiến
Triệu Phùng Thanh nhìn nhiều cũng thấy chói mắt khó chịu.
Chưa đến hai mươi phút, Triệu Phùng Thanh liền bỏ đi.
Cô phải về nhà gia cố bức tường đồng vách sắt của mình đã, sau đó sẽ tiếp tục tái chiến giang hồ.
***
Cuộc sống trôi qua từng ngày, không khí học hành càng ngày càng vội vã.
Viên Táo chuyển qua nhà Tương Phù Lỵ. Ý chí của hắn hoàn toàn biến mất, nhìn bà nội Viên rửa mặt bằng nước mắt khiến hắn nhận ra bản thân đã
phạm phải lỗi sai không thể tha thứ.
Tương Phù Lỵ đã sớm được
người nhà sắp xếp cho đi du học nước ngoài, nên cô cũng chẳng quan tâm
đến chuyện thi đại học lắm. Ngày ngày trôi qua cùng Viên Táo, cũng khiến cô cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.
Xác xuất để đám học sinh hư có
thể thi đỗ đại học chính quy rất thấp. Đại Hồ đã ở trạng thái muốn buông xuôi mọi thứ, lúc chọn nguyện vọng cũng suy nghĩ đến việc học trường
nghề.
Triệu Phùng Thanh nổi tiếng thành tích đội sổ.
Sớm biết có ngày gặp được Giang Tấn thế này, trước kia cô nhất định sẽ
cố gắng học tập. Thế nhưng giờ đã quá muộn rồi, cô và hắn nhất định sẽ
không thể học chung một trường đại học.
Nhưng cô sẽ tranh thủ cơ hội ở cùng một thành phố với hắn.
Với thành tích của Giang Tấn, cô đoán hắn nhất định sẽ thi vào trường ở thành phố B. Cô liền tìm những trường cao đẳng ở thành phố B, quyết
định chọn Học viện nghệ thuật. Điểm trúng tuyển năm vừa rồi của học viện này cũng không cao lắm, vẫn nằm trong phạm vi khả năng của cô.
Triệu Phùng Thanh tính toán một hồi cuối cùng quyết định sẽ nghiêm túc một lần.
Sau khi từ núi Trường Bạch về, cô cũng không nhuộm tóc nữa. Đổi chiếc
khuyên tai màu sặc sỡ sáng chóe sang một chiếc khuyên nhỏ gọn. Sau đó
thì bắt đầu hăng hái chiến đấu trong biển đề thi. Trong lòng cô tự biết
khả năng của mình, cho nên cô không nghiên cứu câu hỏi như những học
sinh khác. Cô chỉ học thuộc đáp án.
Tương Phù Lị hẹn cô lên bar, Triệu Phùng Thanh đều khéo léo từ chối.
Tương Phù Lị bất lực, “Bà nội của con ơi, học sớm thì không học, đến
lúc nước tới chân mới nhảy thì còn làm được gì nữa.” Cô không tin kỳ
tích, nhất là trên phương diện học hành.
“Học được câu nào thì hay câu đấy.” Triệu Phùng Thanh lật tập đề trong tay đáp.
Đại Hồ giật mình với sự thay đổi của Triệu Phùng Thanh, còn lén hỏi
Tương Phù Lị, có phải Triệu Phùng Thanh bị trúng tà rồi không.
Tương Phù Lỵ phun một bãi nước bọt, “Còn không phải vì tên khốn khiếp Giang Tấn kia sao.”
Lúc này Nhiêu Tử mới hiểu, tình yêu của con gái quả thật rất đáng sợ.
Ví dụ như Tương Phù Lỵ, ví dụ như Triệu Phùng Thanh. Hai cô nàng đều
đang trong giai đoạn cuối của bệnh cố chấp không thuốc chữa.Vừa đáng
thương lại đáng kính.
Nhiêu Tử thấy chuyện của Giang Tấn và Tần Hiểu, bên giáo viên không có động tĩnh gì, thật kỳ lạ.
Hắn lôi đống ảnh chụp lén ra nhìn.
Chụp ổn lắm mà. . . Hai nhân vật chính tình cảm thân thiết, không khí hòa hợp.
Hắn lại lén gửi bài cho tập san của trường.
Vẫn không tạo nên sóng to gió lớn gì.
***
Phòng giáo viên đã nhận được đống ảnh đó, nhưng những chuyện thế này đều được xử lý trong hòa bình.
Thầy giáo vụ đưa đống ảnh cho chủ nhiệm lớp 12_2, giọng điệu sâu sa nói, “Đừng để hai đứa trẻ ấy đi lầm đường.”
Chủ nhiệm lớp vừa liếc qua liền giật mình. Sau khi tan học, cô hẹn Giang Tấn và Tần Hiểu tới nói chuyện riêng.
Nhìn đôi nam nữ này, trong lòng cô chủ nhiệm thấp thỏm lo âu. Đây là
hai học sinh giỏi nhất lớp cô, là những hạt giống triển vọng của trường. Từ giờ đến kỳ thi đại học chỉ còn khoảng hai tháng, cô rất sợ hai đứa
phạm lỗi sai không cứu vãn được.
Cô cười mở miệng, “Gần đây, hai đứa có vẻ thân nhau nhỉ?”
Cô vừa nói dứt lời, Giang Tấn và Tần Hiểu đều biết cô có ý gì.
Tần Hiểu đỏ bừng một bên tai, cúi đầu.
Vẻ mặt Giang Tấn vẫn bình thường.
Chủ nhiệm ho khụ khụ hai cái, cầm chén nước uống một ngụm cho trơn cổ
họng rồi nói: ” Hai đứa bây giờ còn nhỏ, trước mắt là kỳ thi đại học khó khăn. Nếu làm lỡ việc học hành, thì sẽ không cứu được tương lai đâu.”
“Cô à, chúng em không. . .” Tần Hiểu cúi gằm mặt xuống, giọng nói nhỏ dần, “Chúng em chỉ cùng tới thư viện học bài thôi.”
Cô giáo quay sang nhìn Giang Tấn.
Hắn lạnh nhạt đáp “Vâng” một tiếng.
“Vậy là được rồi. Thời trung học là quãng thời gian tốt nhất để học
hành, phải biết quý trọng đấy.” Có vài chuyện chỉ nên nói từng ấy cũng
đủ rồi. Chủ nhiệm lớp vỗ vỗ vai Tần Hiểu, “Hai đứa đều là niềm tự hào
của cô.”
Vừa ra khỏi văn phòng giáo viên, khóe mắt Tần Hiểu
liền đỏ. Từ tiểu học đến giờ cô luôn là học sinh ưu tú, luôn được mọi
người khen ngợi. Vừa rồi phải nghe những lời phê bình kia, khiến lòng tự trọng của cô bị tổn thương rồi.
Giang Tấn vẫn lạnh lùng như vậy.
Tần Hiểu ngẩng đầu, oan ức nhìn hắn, “Sau này tôi không tới thư viện
với cậu nữa. Bài nào không hiểu tôi sẽ đánh dấu để đó, rồi đến trường sẽ hỏi cậu sau.”
Giang Tấn im lặng, nhìn sang phòng học phía đối diện.
Tần Hiểu nhìn theo hắn, tấm biển lớp 12_7 kia thật chói mắt. Trong lòng cô thoáng giật mình, “Giang Tấn. . .”
Hắn thu mắt lại, cúi đầu nhìn cô gái dịu dàng đáng yêu kia, “Còn cách khác mà.”
***
Chuyện sau đó khiến Nhiêu Tử suýt nữa thổ huyết ba lần.
Giang Tấn từng đạt giải học sinh giỏi quốc gia, hắn vốn không định tham gia đợt xét tuyển thẳng vào đại học. Lại vì lần nói chuyện vừa rồi, hắn thay đổi quyết định, xin nộp đơn xét tuyển.
Tần Hiểu cũng nộp đơn xin theo.
Đợi đến khi hai người chắc chắn nằm trong diện tuyển thẳng vào đại học, thì những chuyện như yêu sớm gì đó, các thầy cô cũng chẳng can thiệp
nữa.
Trò đùa dai của Nhiêu Tử cuối cùng đã khiến Giang Tấn và Tần Hiểu cùng học chung một trường đại học.