Triệu Phùng Thanh hơi giật mình, cô đi theo Giang Tấn rời khỏi hội trường hôn lễ, “Nhanh vậy đã tìm được rồi à?”
Hắn hơi mân mê đầu ngón tay cô, “Chỉ chậm hơn mấy anh tổng tài em thích chút thôi.”
Cô không nhận ra động tác nhỏ ấy của hắn, “Đào Tuệ Tuệ hiện giờ sống thế nào?”
“Cũng được.”
Cô cười hỏi: “Có hạnh phúc không?”
“Cô ấy có hạnh phúc hay không cũng chẳng phải chúng ta có thể đánh giá
được.” Ngay cả việc mình có hạnh phúc không hắn cũng chẳng biết, thì
cuộc sống của người khác sao hắn có thể biết được.
Triệu Phùng Thanh suy nghĩ rồi cuối cùng vẫn cười, “Cô ấy kết hôn chưa?”
“Rồi.”
“Chồng cô ấy có tốt không?”
“Nghe nói cả hai rất ân ái.”
Cô thở phào một hơi, “Vậy là tốt rồi.”
Thật ra cô cũng không nhất định phải gặp lại Đào Tuệ Tuệ. Đã nhiều năm trôi
qua rồi, có lẽ Đào Tuệ Tuệ đã quên một người bạn cùng bàn như cô từ lâu
rồi.
Triệu Phùng Thanh chỉ có một khúc mắc trong
lòng. Cô sợ vì mình đọc được lá thư máu ấy quá muộn, đã tạo nên một kết
cục không thể cứu vãn nổi nữa.
Hiện giờ sau khi biết
Đào Tuệ Tuệ vẫn khỏe mạnh, tảng đá trong lòng Triệu Phùng Thanh coi như
đã được đặt xuống.”Vết thương trước kia của cậu ấy không sao chứ?”
“Cô ấy đang ở Thương Thành.” Giang Tấn quan sát kỹ phản ứng của Triệu Phùng Thanh, “Khó có dịp tới đây, gặp chút rồi về.”
Cô nghi ngờ, “Giang tổng, anh quan tâm việc đó quá rồi đấy.”
Hắn bình tĩnh, “Tôi chỉ thực hiện đúng nội dung trong hợp đồng thôi.”
“Chắc cậu ấy chẳng còn nhớ tôi là ai nữa rồi.” Triệu Phùng Thanh nói ra nỗi
lo trong lòng mình, “Hơn nữa năm ấy tôi cũng chẳng đối xử tốt với cậu ấy . .”
“Em đã nhớ cô ấy nhiều năm nay, vì sao cô ấy lại quên em được?” Giang Tấn nói với thâm ý sâu sa khác.
Triệu Phùng Thanh không nghĩ nhiều liền hỏi lại: “Cậu ấy ở chỗ nào của Thương Thành?”
“Trấn Tông Sơn.” Hắn đưa mắt nhìn về phía trấn Tông Sơn mà nói: “Đào Tuệ Tuệ
vừa nghe nói em đến tìm, đã lập tức đồng ý gặp mặt rồi.”
***
Từ nội thành của Thương Thành đến trấn Tông Sơn cũng không tính là xa lắm.
Giang Tấn một mình ra bãi đỗ lấy xe. Sau đó, hắn gọi cho Lãnh trợ lý một
cuộc. Nội dung rất đơn giản: “Đặt cho tôi một phòng ở trấn Tông Sơn của
Thương thành.”
Sau mấy giây Lãnh trợ lý mới phản ứng
lại, sau đó gào to: “Oa! Giang tổng, tốc độ của anh nhanh thật đấy. Chưa đến một ngày đã đánh tan thành lũy rồi.”
“Cậu càng ngày càng nhiều chuyện đấy.” Giang Tấn cúp điện thoại.
Ở bên kia Lãnh trợ lý mừng rỡ không thôi, rồi tập trung tìm khách sạn.
Trấn Tông Sơn là một trấn nhỏ, những khách sạn đều là kiểu nhà trọ gia đình. Giang Tấn có bệnh sạch sẽ nên rất khó để chọn. Lãnh trợ lý bỏ một số
tiền vào phí phục vụ khá lớn, thông báo cho khách sạn cần phải thay hết
toàn bộ đồ đạc trong phòng.
Sau đó, hắn nhắn một tin nhắn âm thanh qua wechat cho Giang Tấn.
Giang Tấn đi được nửa đường là đến trạm dừng nghỉ chân.
Sau khi Triệu Phùng Thanh xuống xe mua đồ ăn vặt, Giang Tấn mới mở tin nhắn âm thanh của Lãnh trợ lý.”Giang tổng, chuyến này của anh quả nhiên là
thiên thời địa lợi nhân hòa nhé! Trấn Tông Sơn đang tổ chức lễ hội ẩm
thực, rất khó kiếm được khách sạn qua đêm. Phải trải qua ngàn vạn gian
khổ tôi mới tìm được một phòng giường to, nên đã đặt luôn cho hai người
rồi.”
Nghe có vẻ, Lãnh trợ lý rất vui mừng.
Giang Tấn đáp lại một tin nhắn, “Bảo khách sạn đổi sang phòng giường đôi đi.”
Lãnh trợ lý ngây người, “Không phải chứ. . .”
“Nếu không làm tốt việc này, cậu cứ chủ động xin trừ lương đi.”
“. . .”
***
Triệu Phùng Thanh mua một đống đồ ăn vặt về, khoai tây, bánh bích quy, còn có cả sữa.
Khi cô xách cả túi to lên xe, Giang Tấn liền nói ngay, “Đừng làm dơ xe của tôi.”
Cô hừ lạnh một tiếng, mở gói khoai tây chiên ra, cắn từng miếng một.
Tiếng giòn của khoai tây vang lên.
Hắn nghe mà khó chịu, nên liền bật nhạc lên.
Triệu Phùng Thanh ăn xong nửa gói khoai chiên thì cảm thấy buồn ngủ. Cô liền
ôm túi khoai, nghiêng đầu, mắt vừa nhắm lại liền lập tức ngủ luôn.
Giang Tấn liếc mắt nhìn cô một cái, rồi dừng xe ở một trạm nghỉ chân trên đường.
Đang là giữa trưa nên thời tiết rất nóng.
Hắn giảm điều hòa xuống thêm mấy độ.
Triệu Phùng Thanh đang ngủ liền co người lại.
Hắn lại tăng thêm mấy độ nữa.
Trạm dừng chân lần này không có trạm xăng, nên chỉ có một vài xe mới đỗ lại ở đây.
Không gian bốn phía rất im ắng, còn nghe thấy tiếng chim tước vang đâu đây.
Giang Tấn ngồi trên xe, không có gì để tiêu khiển. Hắn chỉ có thể vừa ngồi
nghe nhạc, vừa ngồi ngắm Triệu Phùng Thanh ngủ bên cạnh.
Những cô bạn gái trước kia của hắn, nhiều đến mức hắn không nhớ hết được. Có
mấy cô nhìn mặt chẳng tự nhiên chút nào, thậm chí có mấy cô còn phải
động dao kéo với cả chân của mình.
Tuy nhiên chỉ cần xinh là được. Thị giác của hắn sẽ được hưởng thụ.
Triệu Phùng Thanh giờ đã từng này tuổi rồi, kém xa cái hồi mười bảy mười tám tuổi ấy .
Nhưng chính hắn lại có thể nhận ra cô ngay lập tức.
Có rất nhiều cô gái trẻ gương mặt xinh đẹp theo đuổi hắn rồi bỏ đi, nhưng hắn lại chỉ nhớ một cô nàng ba mốt tuổi.
Muốn chỉ ra khuyết điểm của Triệu Phùng Thanh, hắn có thể nói hàng đống. Mà ưu điểm của cô đã ít nay lại càng ít hơn.
Cô gái này đã phá vỡ nguyên tắc của hắn rất nhiều lần.
Một năm trước lúc gặp lại cô, hắn nghe cô nói chuyện với nhà tuyển dụng,
thì đột nhiên cảm thấy trái tim có cái gì đó như bật khỏi lồng ngực. Đó
là cảm giác khó chịu không kiềm chế nổi, khiến hắn càng chán ghét cô
hơn.
Trong vòng một năm ấy, mỗi lần hắn nhìn thấy cô, lại muốn đẩy cô ra xa mình hơn.
Nhưng sau khi đẩy ra lại cảm thấy lo lắng.
Rồi khi gặp nhau lại muốn đẩy cô ra xa.
Sau đó lại lo lắng.
Cảm giác mâu thuẫn ấy cứ lặp đi lặp lại, khiến hắn hoài nghi có phải phong
cách kiêu ngạo lý trí của bản thân đã bị mai một vì cô rồi không.
Giang Tấn vươn tay tới, ngón tay khẽ mân mê theo từng đường nét trên gương mặt Triệu Phùng Thanh.
Hắn cũng chẳng biết, cô đã tu luyện vẻ đẹp mĩ miều này như thế nào.
***
Lãnh trợ lý nói, chuyến đi lần này của Giang Tấn rất may mắn.
Một lúc sau, hắn mới biết được, cái gì gọi là thiên thời địa lợi nhân hoà, tất cả đều tuyệt vời.
Trên con đường tới trấn Tông Sơn phải đi qua một cây cầu dài mới tới nơi.
Mấy hôm trước, cầu Tông Sơn bị thuyền đụng trúng, hiện giờ đang được sửa chữa nên cả cây cầu bị phong tỏa.
Nếu đi đường vòng thì phải đi một đoạn rất dài.
Bởi vì dừng lại ở trạm dừng chân quá lâu, hơn nữa lại phải đi đường vòng.
Nên lúc Giang Tấn và Triệu Phùng Thanh tới trấn Tông Sơn đã là chạng
vạng tối rồi.
Mà căn cứ vào dự báo thời tiết, đêm nay trấn Tông Sơn sẽ có mưa to.
Đào Tuệ Tuệ tất nhiên sẽ không đến chỗ hẹn, bởi vì thời gian hẹn nhau vốn không phải hôm nay.
Bảy giờ bốn mươi phút, trời bắt đầu mưa to.
Lãnh trợ lý gọi điện đến nói là Đào Tuệ Tuệ không kịp đến nên dời buổi gặp mặt sang ngày mai.
Giang Tấn hỏi ý kiến của Triệu Phùng Thanh,
Triệu Phùng Thanh bất đắc dĩ đành phải đồng ý. Hiện giờ trời đang mưa rất to, không đi được đâu cả.
Hai người ngồi trong xe đến tám giờ hơn, mưa vẫn to như thế.
Triệu Phùng Thanh nhìn xe đồng hồ, đêm nay không chừng sẽ không về được thành phố S.
Nghĩ đến đó cô lại muốn lườm Giang Tấn.
Đều tại hắn dừng xe quá lâu tại trạm nghỉ chân chỉ vì ngủ.
Giang Tấn nhận ra tâm trạng cô liền trấn an: “Tôi đã nhờ Lãnh trợ lý đặt hai phòng rồi, đêm nay chúng ta cứ qua đêm ở đây đã.”
Triệu Phùng Thanh để ý hắn nói rất rõ là hai phòng, nên cũng không cảm thấy có gì bất thường.
Hai người tới siêu thị mua quần áo và một vài vật dụng cá nhân hàng ngày.
Sau khi tới khách sạn, Triệu Phùng Thanh chỉ muốn nổi điên lên.
Khách sạn ở trấn Tông Sơn vốn không nhiều lắm, hơn nữa nguyên nhân là vì lễ hội ẩm thực nên khách sạn đã hết phòng.
Đây là khách sạn cao cấp nhất của trấn này, Lãnh trợ lý lại chỉ đặt được một phòng.
Nhân viên quầy lễ tân nhìn hai người cười dịu dàng nói, “Giường đôi ạ.”
Nhưng Triệu Phùng Thanh lại không thể cười nổi. Cô chưa từ bỏ ý định hỏi lại: “Không còn phòng khác sao? Phòng chứa đồ cũng không có à?”
Nhân viên quầy lễ tân vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp, “Tiểu thư, thật xin lỗi cỗ, chỗ chúng tôi không có phòng chứa đồ.”
Triệu Phùng Thanh tiếp tục truy hỏi: “Nếu không thì phòng tổng thống cũng được.”
“Tiểu thư thật xin lỗi cô, chúng tôi không có phòng tổng thống.”
Triệu Phùng Thanh quay sang nhìn Giang Tấn, “Khách sạn của anh có chi nhánh ở đây không?”
Giang Tấn lắc đầu.
Cô cắn răng, “Anh ngủ ngoài hành lang, tôi ngủ trong phòng.”
Hắn không thèm để ý đến cô, cầm thẻ phòng, xách túi quần áo đi thẳng về phía thang máy.
Cô cứ ngồi im ngoài sảnh, không chịu đi lên.
Giang Tấn lạnh lùng bỏ lại một câu, “Thích thì ngủ ở đây.”
***
Triệu Phùng Thanh tìm số của những khách sạn khác ở trấn Tông Sơn.
Sau đó cô đều gọi điện tới hỏi.
Kết quả là hết sạch phòng rồi.
Có một khách sạn còn nói, “Buổi chiều vẫn còn phòng, giờ thì đã đặt hết rồi.”
Triệu Phùng Thanh ngồi ngoài sảnh lớn một tiếng, di động nhanh chóng hết sạch pin.
Cô tới quầy tiếp tân mượn sạc điện thoại.
Nhân viên quầy lễ tân tỏ vẻ khách sạn không cung cấp dịch vụ này cho khách.
Triệu Phùng Thanh ngắm nhìn cơn mưa to như cứt chó ngoài kia.
Sạc điện thoại của cô đã để quên ở trên xe của Giang Tấn, vì thế cô nhắn
cho hắn một tin qua wechat, “Di động tôi sắp hết pin rồi, anh xuống đây
cho tôi.”
Hắn không nhắn lại, càng không đi xuống.
Khi di động trên tay chỉ còn 3%, Triệu Phùng Thanh lên lầu tìm hắn.
Gõ cửa, Giang Tấn không mở.
Cô lại gọi điện cho hắn.
Chuông vừa vang được hai tiếng, di động đã sập nguồn luôn.
Vì thế cô đành phải ấn chuông cửa.
Ấn đến khi Giang Tấn đầu tóc ẩm ướt đi ra mở cửa.
Hắn mặc áo choàng tắm, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, còn mang theo chút chế nhạo, “Không phải em định ngủ ngoài sảnh à?”
Triệu Phùng Thanh không thèm để ý đến mấy lời châm chọc của hắn, khoanh tay nói: “Tôi không có sạc pin.”
“Vậy thì đi mua đi.” Nói xong, hắn định đóng cửa.
Chân phải cô lập tức vươn tới chắn cửa, “Lấy của anh đi, di động tôi hết pin rồi.”
“Di động của tôi cũng thế.” Giang Tấn buông núm cửa ra, xoay người đi vào phòng tắm, cầm lấy khăn mặt mới mua để lau tóc.
Triệu Phùng Thanh vào phòng. Lúc đi ngang qua phòng tắm, cô không khỏi nhìn về phía Giang Tấn.
Dáng người hắn cao to, mặt nghiêng hoàn mỹ, mũi thẳng, vì mới gọi đầu xong nên nước đang chảy từ tóc xuống đến mũi.
Đây là lần đầu tiên, Triệu Phùng Thanh nhìn thấy hai chữ gợi cảm trên người Giang Tấn.
Người đàn ông này quả nhiên là họa thủy mà.
Triệu Phùng Thanh nhìn ra bàn trà, “Giang tổng, sạc điện thoại của anh đâu?”
Hắn ném khăn mặt xuống rồi đi ra, “Em không tắm đi rồi xuống đại sảnh mà ngủ?”
Cô vui vẻ cười một tiếng, “Tôi mặc như vậy cũng ngủ được.”
“Vậy thì ra ngoài đi.” Hắn lạnh lùng liếc cô.
Triệu Phùng Thanh ngồi xuống giường, đặt hai chân lên, “Bạn trai, anh ra đại sảnh ngủ đi.”
“Tôi sợ bị cướp sắc.” Hắn cầm di động, lướt xem tin tức.
“. . .” Cô nghiêm túc nói, “Để tôi ngủ ở đại sảnh cũng không an toàn.”
“Vậy thì ngủ ở đây.”
Triệu Phùng Thanh thẳng thắn nói: “Vậy thì càng không an toàn.”
Giang Tấn nghiêng đầu, đánh giá cô, “Em sợ tôi làm gì em à?”
“Cô nam quả nữ mà, khó nói lắm.” Cô nhéo má phải mình một cái, làm ra vẻ tự kỷ giống hắn mà đáp, “Tôi xinh thế này cơ mà.’’
“Triệu Phùng Thanh, tôi nhắc lại cho em nhớ, tôi chỉ thích những cô nàng đầy
đặn thôi.” Giang Tấn khinh miệt nhìn cô, “Nói đúng hơn, nếu của em to
hơn hai cái bát nữa, tôi sẽ tạm chấp nhận mà ăn.”
“Xì!” Triệu Phùng Thanh ngửa đầu, để lộ vùng gáy cong, “Ai thèm?”
“Không thèm thì đi ra ngoài.”
“Anh đưa tôi tới quan game đi, tôi sẽ chơi game suốt đêm.”
“Triệu Phùng Thanh.” Giang Tấn vứt di động lên chiếc giường còn lại, “Em yên
tâm, tôi chả có hứng thú với cô nàng già ba mốt tuổi đâu. Nếu đêm nay
tôi cưỡng bức em thì cứ coi như tôi vi phạm hợp đồng, tôi sẽ phải táng
gia bại sản để bồi thường cho em.”
Triệu Phùng Thanh đứng lên, “Ba mốt tuổi thì sao, anh nghĩ tìm một người bạn gái xinh đẹp xứng đôi với anh dễ lắm sao?”
Lần này, đến lượt Giang Tấn ngồi xuống, “Em đi rửa mặt sạch sẽ trước đã rồi hãy nhắc tới bốn chữ xinh đẹp xứng đôi với tôi.”
“Tôi đi mua dao gọt quả.” Cô đột nhiên nở nụ cười.
“Làm gì?”
“Nếu anh có ý đồ gây rối, tôi sẽ thiến anh luôn.” Triệu Phùng Thanh cười đi
ra ngoài, đi được nửa đường, thì quay đầu, nhìn Giang Tấn một lượt từ
đầu đến chân, “Ha ha, Giang tổng, tôi chỉ lên giường với những soái ca
hai mươi thôi. Còn mấy người lớn tuổi như anh… yếu lắm rồi.”
Cô nói rất đúng. Cả đời này cô chỉ mới lên giường một lần, đối phương năm ấy là một tiểu soái ca chưa đến hai mươi tuổi.
Cô thật sự tới cangteen của khách sạn, mua một chiếc dao gọt quả. Sau đó
trở về đưa cho Giang Tấn nhìn: “Tôi đặt tên cho nó là: Đao thiến.”
Hắn mặc kệ cô.
Cô chính là đồ thần kinh.