Triệu Phùng Thanh có cảm giác vừa ngủ một cái là thẳng đến bốn giờ chiều luôn.
Giữa trưa ăn cơm đơn giản ở sân ngựa, nên giờ cô đang rất đói bụng.
Cô vén chăn lên, tiện tay bó tóc thành búi, rồi xuống giường.
Ra đến gần cửa, cô nhìn ổ khóa.
Vẫn đang trong trạng thái khóa cửa.
Vì thế cô an tâm rồi.
Triệu Phùng Thanh mở cửa ra.
Giang Tấn đang ngồi trước bàn làm việc, tư thế này có vẻ giống hệt lúc trước khi cô đi ngủ.
Dáng người đó cũng y hệt như năm ấy.
Triệu Phùng Thanh đóng ‘rầm’ cửa lại, cố tạo chút tiếng vang nhằm gây sự chú ý.
Hắn rõ ràng đã nghe thấy nhưng cũng chẳng thèm để ý đến cô.
Vì thế cô lớn tiếng quấy rầy hắn, “Giang tổng, buổi tối chúng ta đi chơi Thất Tịch ở đâu đây? Có ăn cơm không?”
Giang Tấn đẩy kính mắt nhìn chằm chằm tài liệu trên máy tính, nói: “Ngoại trừ ăn và ngủ, bình thường em không thích làm gì khác sao?”
“Ngày cầu mong ba bữa, đêm cầu mong ngủ ngon. Nói đơn giản hơn là chỉ cần ăn và ngủ.”
Hắn đã sớm biết cô không ôm chí lớn, cho nên chẳng bất ngờ với câu trả lời ấy.”Năm rưỡi ra ngoài.”
Triệu Phùng Thanh nhìn đồng hồ, từ giờ đến năm rưỡi còn hơn một tiếng nữa,
nhưng cô lại đói bụng cực kỳ. Cô nũng nịu nói, “Bạn trai, anh cứ làm
việc của anh đi, em ra ngoài ăn trước đã nhé.”
Giang Tấn cũng không giữ cô lại, “Nhà ăn ở tầng 6.”
Nhà ăn ở tầng 6, ăn ba cái sủi cảo tôm mất hơn năm mươi tệ.
Sau khi Triệu Phùng Thanh nhìn giá, liền nghĩ tới tiền lương gầy còm của
mình, vì thế cô nhắn tin qua wechat cho Giang Tấn: “Bạn trai, miễn đơn
thanh toán cho em nhé.”
Giang Tấn không đáp lại.
Cô đợi năm phút, sau đó liền mếu máo. Tên bạn trai này ngoại trừ đẹp trai, thì chẳng được chỗ nào cả.
Mười phút sau, Giang Tấn đi xuống.
Trên đường có không ít người chào hỏi hắn, “Giang tổng.”
Hắn không biểu lộ gì, chỉ gật gật đầu đáp lại.
Triệu Phùng Thanh đang đưa lưng về phía cửa, cúi đầu nhìn mấy đĩa đồ ăn trên bàn, nên không để ý lắm.
Hắn đi thẳng đến bàn của cô, kéo ghế ra ngồi xuống.
Bóng người chợt lóe lên, cô sợ tới mức miếng sủi cảo tôm mắc nghẹn giữa cổ họng, không kịp nuốt xuống.
Giang Tấn nhìn cô chu miệng, “Đừng ăn nhiều như vậy, tối nay còn có bữa nữa.”
Triệu Phùng Thanh nuốt miếng sủi cảo tôm xuống, “Giang tổng thật sự là xuất quỷ nhập thần đấy.”
“Sợ em quỵt nợ, làm mất mặt tôi.” Hắn chẳng ngại những ánh mắt tò mò quan
sát của đám nhân viên trong nhà ăn đang nhìn về hướng này, mà cầm mấy tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau miệng cho cô.
Triệu Phùng Thanh cứng
người, giành lại tờ khăn giấy kia, tự mình lau lung tung một phen. Sau
đó nở nụ cười như có như không, “Giang tổng tốt thật, rất có giác ngộ
của người bạn trai đấy. Có thể gặp anh, quả thật là nhờ phúc đức ba đời
nhà tôi.”
Giang Tấn vô cùng lạnh lùng, “Bạn trai cũ của Triệu tiểu thư chưa làm thế này bao giờ sao?”
“Bọn họ á...” Cô nghiêng đầu, ra vẻ ngây ngô chớp chớp mắt nhìn hắn, “Có rất nhiều kiểu, có một cũng hai người khá là ẻo lả.” Cô biết rõ, trong mắt
hắn cô chính là loại con gái lẳng lơ điêu toa. Vì thế, cô sẽ khiến hắn
toại nguyện.
Hắn bình tĩnh nhìn cô, “Tôi cho rằng Triệu tiểu thư là một người có đẳng cấp.”
Cô nhìn sâu vào trong đôi mắt kia. Ánh mắt kia quả nhiên không hời hợt như bình thường. Cô đột nhiên vươn tay tới ngả ngớn gãi gãi cằm hắn mấy
cái, đuôi mày cũng cong lên đầy khiêu khích, “Hiện giờ cũng rất có đẳng
cấp đúng không?.”
Trong nháy mắt ấy, toàn thân Triệu Phùng Thanh
có đến bảy tám phần hoang dã phong tình. Giang Tấn cúi mắt, nhìn mấy đĩa bánh trên bàn, “Em muốn ăn thì ăn đi, tôi thanh toán.”
Vì những lời này của hắn, Triệu Phùng Thanh ăn no căng bụng.
***
Đã nhiều năm rồi Triệu Phùng Thanh chẳng quan tâm đên lễ thất tịch lắm.
Bởi vì nó chẳng liên quan gì đến cô cả.
Thật ra Giang Tấn cũng không để ý lắm, vì hắn không cần phải nhớ. Đám bạn
gái của hắn hồi xưa rất thích mấy ngày này, hận không thể quấn chặt lấy
hắn cả ngày không chịu buông.
Lần này sở dĩ hắn biết, là vì sau
khi Lãnh trợ lý đi ký hợp đồng với Triệu Phùng Thanh về đã cười tủm tỉm
nói, “Giang tổng, hợp đồng này anh ký đúng lúc thật đấy, ngày mai là
Thất Tịch rồi.”
Giang Tấn “Ừm” một tiếng.
Lãnh trợ lý im
lặng chờ câu tiếp, một lúc lâu sau cũng không có. Gã đành thở dài cảm
khái, “Thời gian trôi qua nhanh thật, năm ngoái Triệu tiểu thư mới chỉ
ba mươi tuổi, năm nay đã ba mốt rồi, sang năm là ba hai rồi.” Năm tháng
trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng vậy.
Giang Tấn nghe xong lời Lãnh trợ lý nói, liền tiếp lời, “Ý anh ám chỉ cô ấy già rồi sao?.”
“...” Lãnh trợ lý không nói gì.”Ý tôi muốn nói là, thời gian không đợi ai
đâu.” Cho nên nếu cứ tiếp tục như thế này, sếp của gã thật sự sẽ phải
xuất gia làm hòa thượng mất.
“Ừm.” Giang Tấn vẫn đáp lại một từ như vậy.
Nhờ mấy lời nhắc nhở của Lãnh trợ lý, Giang Tấn mới biết lễ Thất Tịch là
dành cho các cặp tình nhân. Nhưng Thất Tịch phải cùng nhau làm gì thì có trời mới biết. Trước kia đều là mấy cô bạn gái đã sắp xếp hết cả, hắn
lịch sự có mặt coi là phối hợp một chút. Không ngờ đến lúc muốn phối hợp lại bị từ chối thế này.
Ngoại trừ ăn và ngủ Triệu Phùng Thanh không thích gì đặc biệt cả. Cho nên hai người cùng nhau ăn một bữa là được rồi.
Nhưng bây giờ còn chưa tới thời gian ăn cơm tối, cô đã giải quyết xong bữa
tối rồi. Cho nên thời gian sau đó có vẻ không biết làm gì
Vì thế, Giang Tấn đã thay Triệu Phùng Thanh đưa ra một quyết định táo bạo.
Vừa rồi hắn đã nhìn cô ăn no.
Thì giờ đến lượt cô nhìn hắn ăn đi.
Hắn đưa cô tới một quán ăn chay yên tĩnh.
Tuy rằng tướng ăn của hắn thật tao nhã, nhưng Triệu Phùng Thanh ngồi bên
cạnh lại không thể vui nổi. Cô cứng mặt hỏi, “Vừa rồi vì sao anh không
ăn cùng tôi?”
“Bởi vì không đói bụng.”
Cô đảo mắt xem
thường.”Giang tổng, tôi hỏi anh, anh đã từng bồi dưỡng tình cảm thành
công với vị nữ sĩ nào chưa?” Hiện giờ cô đang rất cảm thông với Liễu Nhu Nhu và Lữ Tiểu Nhân đây. Đi theo người đàn ông này, nói chuyện cũng hao phí tâm sức không ít.
“Không được trợn mắt.”
Triệu Phùng
Thanh nghe xong, lại càng trợn mắt vào sâu hơn.”Tôi thích trợn thì trợn, trợn trái trợn phải, tôi còn biết trợn mắt mèo nữa.”“Triệu Phùng Thanh.” Giang Tấn đặt đũa xuống, nhìn cô, “Em còn dám trợn nữa. Trợn một cái tôi hôn em một cái.”
Cô rất sợ kiểu thân mật ấy của hắn. Cô nhíu mày, xem thường nói, “Giang
tổng, hành động và cử chỉ của anh, khiến tôi hoài nghi anh đang phát
điên lên vì yêu tôi đấy.”
“Lời em nói đang vũ nhục gu thẩm mỹ của tôi đấy.” Hắn uống một thìa canh.
Vừa đúng lúc nhân viên phục vụ đi vào, nghe thấy những lời thô thiển hai người vừa nói, cũng có hơi xấu hổ.
Nhân viên phục vụ giới thiệu, “Đây là món cuối cùng của hai vị ạ.” Sau khi
đưa đồ ăn lên, cô trộm ngắm sắc mặt của đôi nam nữ này, rồi nhanh chóng
bỏ chạy.
Nhân viên phục vụ vừa đi, Giang Tấn liền mở miệng nói:
“Triệu tiểu thư, chú ý hành động thường ngày hộ tôi. Trong hợp đồng có
viết em không được trợn mắt.”
“...”
Sợ cô quên, hắn còn cố ý nhấn mạnh cho cô nhớ, “Hợp đồng trang thứ ba, dòng thứ ba.”
Triệu Phùng Thanh hừ lạnh một tiếng.
Được thôi, không trợn thì không trợn.
***
Giang Tấn ăn xong bữa cơm chay, liền cùng Triệu Phùng Thanh ra ngoài.
Triệu Phùng Thanh hỏi, tiếp theo hai người phải làm gì để bồi dưỡng tình cảm.
Giang Tấn hỏi lại, “Em cùng bạn trai cũ thường làm gì trong lễ Thất Tịch?”
Làm gì chứ? Cô chưa từng có bạn trai cũ thì sao làm gì được. Cô nhìn mấy
bác gái đang khiêu vũ trước quảng trường lớn, liền nói bừa: “Trước kia
tôi và bạn trai cũ rất thích nhảy khiêu vũ ở quảng trường.”
Vẻ mặt Giang Tấn trở nên không tốt cho lắm.
Triệu Phùng Thanh rất thích nhìn vẻ mặt khó chịu này của hắn, càng nhìn cô sẽ càng thấy vui, “Bạn trai hiện tại à, chúng ta cùng đi nhảy khiêu vũ
đi.”
Giang Tấn đương nhiên không thèm để ý đến cô.
Nhưng
bỗng nhiên cô nổi hứng, cũng chẳng thèm quan tâm đến hắn nữa, một mình
đi vào quảng trường nhập đội cùng mấy thím đang khiêu vũ.
Triệu
Phùng Thanh am hiểu vũ đạo, thân thể vô cùng mềm dẻo. Chỉ chốc lát sau,
đã múa theo được bác gái đứng đầu, vũ đạo vô cùng nhịp nhàng.
Giang Tấn đứng trong đám quần chúng vây xem, mặt lạnh đến mức có thể cạo ra băng rồi.
Mọi người xung quanh thấy vậy đều né tránh.
Triệu Phùng Thanh lẫn trong đám bà thím, nhảy nhiệt tình, một khúc lại một khúc nữa.
Cuối cùng Giang Tấn gọi điện cho cô.
Hắn nói, ” Thất Tịch của em thật nhàm chán.”
Cô cười: “Cũng tạm.”
Hắn nói: “Ra đi.”
Triệu Phùng Thanh cười vẫy tay tạm biệt các dì, sau đó chạy đến trước mặt
Giang Tấn, gương mặt đỏ hồng quyến rũ, cô khẽ vén tóc mai, “Bạn trai à
có phải anh bị quyến rũ bởi vũ đạo của em rồi không?”
“Giờ em chỉ biết tìm cảm giác hơn người ở mấy bà thím ấy thôi à?.” Nói xong, hắn xoay người bước đi.
Cô cũng quay người theo hướng ngược lại mà đi.
Đi chưa được vài bước, Giang Tấn đã đuổi theo cô, “Em muốn đi chơi ở đâu?”
Triệu Phùng Thanh không hiểu: “Đêm nay cũng chỉ đi chơi thôi sao?” Cô còn cho rằng đêm nay hắn đang cần một cô gái đóng vai bạn gái lên sân khấu biểu diễn.
“Vốn là có việc, nhưng đã đổi lịch rồi.”
Triệu
Phùng Thanh nhìn những ánh đèn neon phía xa xa. Lúc này cô đột nhiên nhớ ra, Thất Tịch năm ngoái, cô đã cùng Nhiêu Tử tới quán rượu.
“Quán rượu, Giang tổng có đi được không đây?” Cô cười. Nhìn khí chất này của hắn chả hợp với quán rượu gì cả.
Vậy mà Giang Tấn lại đồng ý, “Quán nào?”
“Hồng Ổ.”
***
Lần này Triệu Phùng Thanh đến Hồng Ổ rất may.
Vị ông chủ trong truyền thuyết kia đêm nay lại tự nhiên xuất hiện.
Cô vừa cùng Giang Tấn tới cửa lớn Hồng Ổ, liền chợt nghe thấy phía trước
có đám người đang xôn xao, còn có cả tiếng hét chói tai của một cô nàng
nào đó, “Ông chủ đến kìa!”
Triệu Phùng Thanh nhìn sang hướng cửa, chỉ thấy một đám con gái đang vây quanh một người đàn ông.
Tận mắt chứng kiến cảnh này, cô mới đột nhiên nhớ đến lời Nhiêu Tử từng
nói. Theo miêu tả của cậu ta, ông chủ của Hồng Ổ đẹp trai tới mức người
người oán than.
Phải biết rằng, khi Nhiêu Tử đánh giá diện mạo
của Giang Tấn chỉ dùng được một chữ là: “Xì!” Đương nhiên, điều này có
thể chứng minh con mắt thẩm mỹ của Nhiêu Tử kém cỏi thế nào. Thế nhưng
xưa nay cô cũng chưa từng thấy Nhiêu Tử tán thưởng diện mạo của bất cứ
người đàn ông nào.
Cho nên Triệu Phùng Thanh rất tò mò.
Cô nhanh chóng lấy kính trong túi xách ra. Sau khi đeo kính lên, cô kiễng chân nhìn về phía cửa.
Chỉ liếc mắt một cái, cô đã vô cùng đồng ý với quan điểm Nhiêu Tử.
Vị ông chủ này quả thật đẹp đến mức người người oán than.
Diện mạo Giang Tấn đã được xem là xuất thần rồi, nhưng lại là kiểu trăng
thanh kiêu ngạo. Phần lớn những nữ sinh dù thích cũng chỉ để trong lòng, chứ không dám chủ động tới gần hắn.
Mà ông chủ quán rượu này, có gương mặt hại nước hại dân từ nhỏ. Cả người tỏa ra một thân đầy tà khí, dáng vẻ giống hệt mấy tên ăn chơi trác táng. Nhưng với khí chất thế
này, mới khiến phụ nữ chết mê chết mệt.
Triệu Phùng Thanh nhìn
mấy vị khách nữ nhao nhao lên kia, thầm than, chắc hẳn chỉ một ánh mắt
của hắn, đám khách nữ kia sẽ ngất hết.
Chỉ là vị ông chủ kia cũng rất lạnh lùng, có cảm giác hắn chẳng chút kiên nhẫn với những cô gái ấy.
Hắn đứng ngoài cửa mấy phút rồi đi vào.
Triệu Phùng Thanh may mắn thấy được chứng kiến cảnh tượng tiền hô hậu ủng
này, thật là may mà. Đồng thời cô cũng có một phát hiện mới: Ngay cả
nhìn vị ông chủ Hồng Ổ đẹp như yêu nghiệt kia, cô cũng vẫn cảm thấy kiểu trai như Giang Tấn kia mới là đồ ăn của cô.
Dù sao cô cũng thích loại hình trong trẻo nhưng lạnh lùng như ánh trăng cô độc ấy.
“Triệu Phùng Thanh.”
Cô quay đầu lại.
Cả người ánh trăng cô độc kia đang tỏa ra một luồng khí lạnh chết người.